Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 52: Giấc mơ của con hổ

 
Một lần Tống Hứa tận mắt thấy Ô Mộc và Hứa Sâm đánh nhau.
 
Hổ già giữ cô một ngày, rốt cục cũng đói bụng nên đã quyết định đi kiếm đồ ăn nhưng nàng lại mang Tống Hứa đi theo. Dĩ nhiên Ô Mộc cũng theo sau, hắn định thừa lúc con hổ bận… đánh nhau sẽ cuốn sóc chạy trốn, kết quả bị bắt tại trận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hổ lớn giống như cha mẹ phát hiện con gái mình bị một tên cuỗm mất, bỏ ngang trận đánh, bất ngờ quay lại tấn công.
 
Ô Mộc vừa tới bên người Tống Hứa, nghe được cô gọi Ô Mộc, chưa kịp đáp lời đã nghe thấy tiếng gầm của Hắc Sâm, nhất thời cũng bực mình, không thèm trốn nữa, đánh trả luôn.
 
Rắn lớn thân dài như dây thừng quấn chặt lấy hổ lớn khiến cho hành động của nàng bị hạn chế, hổ lớn chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, đạp cát bụi bay tung tóe.
 
Vật lôn một hồi, rắn lớn cũng không thể thật sự siết cổ chết được, huống chi hắn cũng là con nên chỉ đành chịu thế hạ phong, sau đấy dĩ nhiên là trở thành một con rắn đáng thương bị chân của hổ lớn vả cho một cái.
 
Sở dĩ Tống Hứa có thể đứng xem ở một bên mà không ngăn cản là vì thực sự với kích cỡ bé nhỏ như cô không thể tham dự được cuộc chiến của hai con quái vật to lớn này, một là sợ tới gần có khi không may bị giẫm chết, hai là nhìn hổ lớn hung dữ như thế thôi nhưng nàng không dùng hết sức.
 
Hổ lớn không hổ danh là thuộc họ mèo, lúc nàng dùng cái đệm thịt là rắn yêu, thật giống như báo hoa mai đang vờn một cái dây thừng hoặc gậy gỗ. 

 
Nhìn tình trạng hiện tại của Ô Mộc thì giống gậy gỗ hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa khi đánh nhau, dường như hổ lớn dần dần tìm lại được cảm giác, còn có sự quen thuộc, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, gẩy gẩy con rắn hai lần rồi cúi sát xuống ngửi mùi hắn.
 
Trong lòng Tống Hứa nghĩ không biết nàng có nhận ra không? Chỉ thấy hổ lớn nhanh chóng mất đi hứng thú với rắn yêu, quay đầu cắp người cô đi đến một nơi săn mồi khác.
 
Nàng tìm được một con thú nguyên thủy không lớn, ăn được nửa lại dùng vuốt đẩy Tống Hứa đến cạnh xác của con thú, rống với cô một tiếng, ý chính là giục cô mau ăn đi.
 
Trong trí nhớ của Tống Hứa, mẹ chưa từng nặng lời một câu, nhưng bà đã sớm qua đời, cô không được cảm nhận được nhiều về tình thương của mẹ, nhìn xác con thú nguyên thủy máu thịt lẫn lộn như này cô không thể há miệng ăn được.
 
Chỉ có thể nói hổ mẹ xứng danh là hổ mẹ, thấy Tống Hứa không chịu ăn thì nàng gao gao thúc giục một lát rồi sau đó ném thẳng nàng lên một khối thịt.
 
Tống Hứa thuận thế nằm sấp trên khối thịt giả chết, dù sao thì cô vẫn không ăn. Hai người này đều ngốc nghếch, nếu cô cũng thế thì đó không phải là ba người ngốc có phúc sao, cũng là một nhà vui vẻ.
 
Hổ lớn bước đến bên, nôn nóng xé xuống một khối thịt nhỏ, nhả xuống đầu Tống Hứa.
 
“Gao!”
 
Cảm giác dỗ trẻ không muốn ăn cơm là gì, hổ mẹ đã cảm nhận được, giờ nàng chỉ hận không có tay để nhét thẳng miếng thịt vào, nhưng đứa trẻ này còn quá nhỏ, một chân của nàng cũng có thể bao trọn nó! Chắc chắn là do không được ăn đủ chất nên mới nhỏ như vậy.
 
Ô Mộc đến tới nơi, nhìn trên các xác con thú nguyên thủy, thấy đầu Tống Hứa còn một miếng thịt, lập tức không vui há miệng khè lưỡi với hổ lớn.
 
“Xì… Xì.”
 
Hổ lớn lại đuổi theo rắn lớn đến chỗ khác đánh nhau, Tống Hứa nhân cơ hội này bò xuống, đến một quả trên cây bên cạnh và đào cây cỏ để ăn, cố gắng lấp cái bụng mình nhanh nhất có thể.

 
Hổ lớn trở về cũng không cố gắng bắt cô ăn thịt thú nguyên thủy nữa, ngậm lấy cô rồi nhảy hai ba cái về chỗ cũ của mình.
 
Tống Hứa bị hai chân của con hổ kẹp chặt một chỗ, lại bị liếm một cái, cô đã nhận ra con hổ đã nhận nhầm mình thành con trai của nàng nên rất áy náy và thương cảm với rắn yêu, thế là vuốt lông hổ mẹ.
 
Động vật thuộc họ mèo rất để ý đển bản thân, khá chú trọng đến vẻ ngoài, hổ lớn cũng vậy, nàng dành rất nhiều thời gian để làm sạch bộ lông của mình, bộ lông dày sau khi được liếm kĩ càng thì trở nên mềm mại, mượt mà hơn.

 
Bộ lông rậm làm hổ lớn rất tự hào, nhưng nàng cảm thấy tên nhóc hổ con mà nàng mang về làm cho người ta phải lo lắng, lông trên người nó vừa mỏng vừa ít, liếm một cái là xong rồi, muốn chải chuốt lông cũng không thể tìm được hướng, nó còn không ăn thịt nữa, tên nhóc này cứ như vậy thì làm sao có thể lớn lên được.

 
Hổ lớn đang liếm bộ lông của mình, bỗng nhiên lại nhìn thấy con rắn lớn xuất hiện cách đó không xa. 

 
Sau vài lần đánh nhau với đối phương, trong bộ não không còn đủ minh mẫn của nàng có một nỗi nghi ngờ càng lúc càng lớn, tại sao mùi của con rắn đó lại quen thuộc đến như vậy?

 
Ban đêm Tống Hứa dùng lông của hổ trùm lên người, đang nằm dài ngủ trên mình hổ, cô đột nhiên cảm thấy người mát mát, mở mắt ra thì phát hiện hổ lớn đang làm chăn ấm cho mình đã đứng dậy. Cô không biết tại sao hổ lớn lại không ngủ, còn lặng lẽ chạy đến nơi mà Ô Mộc đang ở cách đó không xa, đánh hơi hắn một cách nghi ngờ.

 
Tống Hứa im lặng quan sát tình hình, một lúc sau phát hiện hổ lớn đã quay về, nằm ở đó với vẻ dường như vô cùng do dự.

 
Nàng đã rời đi lúc Ô Mộc gần trưởng thành, và mùi của Ô Mộc sau khi trưởng thành đã có hơi thay đổi. Nàng cảm thấy phần khí tức trên người Ô Mộc quen quen, nhưng cô lại cảm thấy những dải sáng trên người Ô Mộc mang mùi nguy hiểm mà cô không quen.
 
Gối đầu lên người sóc nhỏ mang đầy mùi của Ô Mộc, Hắc Sâm đã có một giấc mơ, và đã nhớ ra một phần nào đó dù chỉ rất nhỏ.

 
Bộ lạc vào mùa đông, một con rắn nhỏ lạnh cóng cuộn mình ở dưới một con hổ, con hổ đó dùng bộ lông dày của mình sưởi ấm cho con rắn nhỏ.

 
Khi mùa xuân đến, rắn nhỏ tỉnh dậy, nhưng vẫn còn ngu ngơ, có vẻ không nhận ra người. Khi hổ muốn ra ngoài, nó kéo thẳng con rắn nhỏ đang cuộn tròn, quấn nó quanh cổ mình, giấu hắn ta trong lớp lông ấm áp và đưa hắn cùng đi ra ngoài.

 
Vì một giấc mơ mà bây giờ nàng không thể hiểu được, trong lòng hổ lớn nảy sinh một cảm xúc không thể giải thích được, thế nên nàng mới đột nhiên thức dậy vào ban đêm để nhìn con rắn lớn. Có lẽ nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng giống như không biết tại sao nàng cứ nhất quyết không rời biển, và còn luôn nhìn về phía đảo xa xăm vậy.
 
Tống Hứa không ngủ được, dựa vào đầu Hổ lớn nói: "Hắc Sâm, ngươi còn chưa nhớ ra Ô Mộc là ai không?"

 
“Hắn là con trai của ngươi đó, ngươi xem tên của các ngươi toàn là những từ nào là rừng sâu màu đen, cây cối màu đen. Tại sao lại đặt cái tên này cho hắn ta.”

 
Bọn thú nhân trong thế giới thú nhân đặt tên đều rất tùy tiện, nhưng việc đặt tên cho con của mình gần giống với tên mình như vậy, điều đó thể hiện sự thương yêu rất nhiều.

 
“Ô Mộc luôn ở trong khu rừng bên ngoài bộ lạc đó đợi ngươi quay về, ngươi đã đi quá lâu rồi.”

 
“Bọn ta đang trên đường đi thì nghe được thông tin liên quan đến ngươi, Ô Mộc đã lắng nghe rất kĩ, và khi nhìn thấy ngươi còn sống, hắn đã rất vui."

 
Mặc dù bây giờ có vẻ như không được vui cho lắm.

 
“Nhanh nhớ ra đi, ít nhất… trước lúc hắn mất đi trí nhớ hoàn toàn, nhận ra hắn đi.”

 
Tống Hứa kéo lấy râu hổ.
 
Khi tỉnh dậy, Tống Hứa thấy tình hình đã biến thành điều gì đó mà bản thân cô không thể hiểu được.

 
Lúc trước rắn yêu muốn đến gần đều sẽ bị hổ lớn xua đuổi, có thể vì là hổ mẹ nên có vẻ hung dữ hơn, lo lắng những con vật nguy hiểm khác lại gần sẽ mang đến nguy hiểm cho những đứa con của chúng. Vì vậy Ô Mộc chỉ có thể giữ một khoảng cách nhất định quan sát bọn họ.

 
Bây giờ hổ lớn vẫn không cho phép hắn đến quá gần, nhưng đồng thời cũng không cho phép hắn rời đi quá xa.

 
Rắn yêu hơi một tí là bị Hổ lớn bắt lại và đánh lộn, hao tổn thể lực không ít, hắn nhớ tới lời Tống Hứa nói, nếu không ăn được thịt của những con thú nguyên thủy thì chỉ có thể lặn xuống biển bắt cá.

 
Hổ lớn đang nằm trên bãi biển thấy rắn rời khỏi tầm mắt của mình mà lặn xuống biển, lập tức trở nên kích động, đứng dậy hướng ra biển gầm lên.

 
Ô Mộc vừa ăn hai con cá, nghe thấy tiếng hổ gầm lên như vậy, còn tưởng có chuyện gì xảy ra, ngoi đầu từ dưới nước lên. Thế mà vừa mới ngoi đầu lên liền bị Hổ lớn cắn vào đầu.

 
Rắn lớn đã được cảm nhận cách đối xử giống như Tống Hứa đã từng bị, chính là cảm giác bị hàm răng cắn vào cổ, và bị Hổ lớn xuống biển kéo lên bờ biển. Nửa người bị nước biển làm ướt, lông trở nên nặng nề, hổ lớn không thích cảm giác này cho lắm, nhanh chóng rũ sạch nước biển trên người, vừa rũ vừa gầm lên với rắn lớn.

 
Rắn lớn nghe không hiểu, hắn vẫn còn đói, hắn nhìn về phía bờ biển thấy Sóc nhỏ vẫn đang nằm ngủ trên chiếc lá to, không có chuyện gì xảy ra cả, hắn lại muốn tiếp tục lặn xuống biển bắt cá ăn, nhưng sau đó lại bị hổ lớn kéo về.

 
Dường như hổ lớn đã thừa nhận rằng con vật trên người không có lông này cũng là con của mình, người ướt sũng kéo hắn về tổ cát của mình.

 
Ô Mộc muốn giãy khỏi nàng, nhưng nhìn thấy Tống Hứa ở bên cạnh, bèn ngừng giãy giụa. Hắn biến thành hình dạng bán thú nhân, đưa tay cứng ngắc đẩy Tống Hứa.

 
Tống Hứa tỉnh dậy nhìn thấy hắn đang ở bên cạnh, lại nhìn thấy hổ lớn cũng ngồi xổm bên cạnh, vui vẻ nở một nụ cười thật tươi và rạng rỡ với hắn, cô đưa hai tay ra ôm lấy hắn: "Chúc mừng ngươi, mối quan hệ của hai người đã được cải thiện rồi."
 
“Thế nào rồi, Hắc Sâm nhận ra ngươi rồi phải không?"
 
Ô Mộc cũng không rõ: “Không, nhận ra, có lẽ.”
 
Tống Hứa: “Ngươi cũng đừng bối rối, dù sao thì mọi chuyện cũng đang tiến triển theo chiều hướng tốt, biết đâu ngày mai nàng sẽ nhớ ra."
 
Đã bị tách rời lâu như vậy, lần này Ô Mộc sẽ quấn lấy Tống Hứa không rời, Tống Hứa nằm trên người rắn mát lạnh, thở dài: “Ôi, thoải mái quá.”
 
Bộ lông mặc dù tốt đấy, nhưng với nhiệt độ hiện tại, thực sự là rất nóng, đặc biệt là ban ngày, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.

 
Nhìn thấy hai đứa con nhỏ hoàn toàn khác biệt ở cùng nhau vô cùng thân mật, hổ lớn đứng dậy rời đi, không lâu sau đó kéo về một con thú nguyên thủy, ném tới trước mặt bọn họ.

 
Khuôn mặt tươi cười của Tống Hứa nhanh chóng sụp đổ, cô núp mình dưới cơ thể của rắn yêu, đẩy hắn ra ứng phó.

 
Hổ lớn bị hai đứa con không chịu ăn thịt này làm phiền, cảm thấy có rất nhiều điều phiền não.

 
Đứa lớn không chịu ăn, tự thắt lại thành một cái nút, hổ lớn không lay được cái đầu hắn ra, đứa nhỏ thì càng kỳ quái hơn, bị đứa lớn bọc lại, ngay cả cái đuôi nàng cũng không sờ được.

 
Hổ lớn muốn làm sạch chúng một chút, nàng muốn liếm, vì con lớn đã che mất con nhỏ rồi nên nàng chỉ có thể vệ sinh được con lớn. 

 
Miệng cảm thấy mệt mỏi như là liếm thân cây vậy. Con lớn vẫn cứ luôn trốn tránh, nhưng sau khi liếm thêm vài lần nữa, hổ lớn lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. 

 
Thế là nàng lại có một giấc mơ, trong giấc mơ cũng là mùa đông, hổ lớn nằm ngủ trên miếng lót, lười biếng liếm đứa con của mình, ai biết được sau khi liếm nửa ngày rồi mở mắt ra mới phát hiện mình đang liếm một thanh gỗ. Con của nàng đang quấn quanh một cây gậy khác, và khi thấy nàng tỉnh dậy, còn dùng đuôi đẩy cây gậy về phía đầu nàng.
 
Đứa con không có lông này không thích bị liếm, từ nhỏ tới lớn đều như vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui