Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 54: Nhật ký tiến bộ của đầu bếp

 
Tại sao Tống Hứa không đam mê nấu ăn? Bởi vì cô đã lớn ngần này rồi nhưng chưa một lần nghiêm túc nấu ăn, cho dù trong bếp có những dụng cụ nhanh gọn hay nguyên liệu nấu ăn phong phú cùng đủ các loại gia vị, cô vẫn khôn thích xuống bếp, huống chi bây giờ cần cái gì là không có cái đó.

 
Nếu cô vẫn là một người có khẩu vị bình thường, vì ham muốn của cái bụng mình, ít nhiều gì cô chịu khó sáng tạo cho cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng quan trọng là bây giờ cô là một thú nhân sóc, cô cảm thấy trái cây tươi, lá mới mọc và thân rễ ăn ngon hơn thức ăn nấu chín, với cả rắn lớn sống chung cũng không yêu cầu gì về đồ ăn, nếu không thỉnh thoảng muốn nếm thử dư vị của cuộc sống văn mình thì cô cũng lười đốt lửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Làm nền thôi, ý là, phàm là đồ ăn không thể ăn, cũng chỉ là vì cô không có tay nghề, không có quan hệ gì với linh hồn, huyết mạch từ đất nước mỹ thực của cô à

 
“Huyết mạch của thần nấu ăn trong cơ thể, hiện ra sức mạnh thực sự của người trước mặt ta đi! Dân lấy miếng ăn làm trọng, ngọt bùi cay đắng mặn! Hãy cho ta tìm được gia vị phù hợp!” Đọc xong câu thần chú, Tống Hứa lên cây hái những trái đỏ to nhỏ như hạt gạo, bỏ vào miệng nếm thử mùi vị.

 
Rắn yêu ở trên cây gần đó, đề phòng một nhóm thú nguyên thuỷ nhỏ cách đó không xa, nghe Tống Hứa ở bên cạnh nói thầm, sau đó đột nhiên che miệng ho khan, sau đó nữa lại điên cuồng nhổ nước miếng, còn làm ra một loạt những động tác giơ chân đạp cây thật kỳ quái. Hắn giật mình rủ từ trên cây xuống, lưỡi rắn chạm vào vai Tống Hứa.

 
Hắn chỉ nghe Tống Hứa không ngừng hô hào một chữ: “Cay! Cay! Cay!”

 
Có lẽ là đồ ăn có mùi vị gì đó kích thích, dáng vẻ cô rõ ràng rất khó chịu, nhưng nhìn vào những trái cây nhỏ màu đỏ kia, mặt mày hớn hở, giống như tìm thấy một thứ gì đó quý báu, lưỡi đỏ lè nói: “Ta biết ta được thần may mắn độ mà, đã tìm thấy thứ này rồi đây!”

 
“Cay là gì…. Ngươi biến thành bán thú nhân, ngươi biết đi, ta nhất định phải để ngươi nếm thử cay là gì! Đây là linh hồn của tất cả đồ ăn!”

 
Rắn yêu không biết lòng người hiểm ác, không nhớ đã bị lừa bao nhiêu lần thử ăn những mùi vị kích thích, vẫn nghe theo tiếng cầu xin nhẹ nhàng của Tống Hứa, ngoan ngoãn biến lại hình thái bán thú nhân đã thảm không nỡ nhìn rồi, mở một đôi mắt có vẻ lạnh lùng nhưng vô tội, thử mùi vị mới chưa từng nếm qua này.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là món có mùi vị kích thích nhất mà hắn từng ăn, từ đó mùi vị này gây ấn tượng sâu sắc, không thể lãng quên, không thể quên nổi những hành động đáng giận của con sóc.

 
Tống Hứa nhìn hắn dùng đuôi kiểu buộc trên thân cây, phát ra tiếng cười độc ác, bẻ một trái cây màu đỏ đó dự trữ.

 
“Tuy rằng dáng vẻ ngươi không giống quả ớt, nhưng từ nay ngươi sẽ có một cái tên mới, trái ớt.” Tống Hứa lẩm bẩm, kéo rắn yêu đến một nơi tiếp tục tìm kiếm.

 
Chỗ này có thể tìm thấy thú nguyên thuỷ ở khắp nơi, Tống Hứa thống kê, cô đã thấy được không dưới một trăm loại thú nguyên thuỷ khác nhau, nếu như có thể quay về thế giới ban đầu thì chắc đã viết một cuốn sách về khủng long.

 
Về cơ bản không có động vật quen thuộc nào khác được nhìn thấy ở đây, trái lại, thực vật kỳ quái cũng nhiều vô cùng, Tống Hứa cũng không nhận ra được. Đây là một vùng đất lạ thường, có thực vật mà không một ai biết, càng không được khai thác, tìm kiếm qua loa cũng thu hoạch được rất lớn.

 
Kể từ sau bữa tiệc hải sản không tính là thành công, Tống Hứa bị hai vị khách là hổ lớn và rắn yêu tỏ thái độ, kể từ đó tinh thần chiến đấu sáng tạo đồ ăn được thúc đẩy, cô quyết tâm phải làm được món hải sản thật thơm ngon, cho hổ mẹ ăn rồi sau không muốn chạm vào thú nguyên thuỷ nữa.

 
Vì để đạt tới mục tiêu này, cô đã dành rất nhiều thời gian trong khu rừng gần đó, tìm các nguyên liệu để làm gia vị.

 
Cho đến bây giờ, cô đã tìm thấy vị chua, loại trái cây ngọt nhiều vô kể, đắng và mặn không cần nói, bây giờ tìm thấy vị cay rồi, và vị tươi của hải sản, cô đã tìm đủ những gia vị cần có.

 
Các món chua ngọt được ra mắt trước đó, không nhận được lời khen, hổ lớn và rắn yêu đều không thích mùi vị này lắm. Hết cách rồi, có thể bọn họ cũng không thích trái cây, vì vậy không ưa chuộng lắm việc trái cây thơm ngọt được cắt ra hầm cá, hay hoa quả nấu canh cá.

 
Tiếc thay Tống Hứa còn đặc biệt nghiên cứu cách phối màu để có những món ăn đẹp mắt, thịt quả đỏ và thịt quả vàng kết hợp hầm với nhau màu sắc sáng hơn nhiều, tác phẩm phối màu kinh điển này là món trứng xào cà chua.

 
"Không sao, không thích vị chua ngọt, những món cay này nhất định sẽ được hoan nghênh."


 
Tống Hứa cảm thấy trước đây cô đã quá chú ý đến kỹ xảo phối đồ ăn, làm màu quá nhiều, chế độ ăn của thú nhân nên quay về những điều cơ bản, chỉ cần không sử dụng quá nhiều kỹ xảo, nấu đơn giản một chút, thêm một chút gia vị cay là tốt rồi.

 
Nhỏ nước trái cây lên, quét lên thịt quả, giấu vỏ trái cây trong bụng cá, những cách này vẫn vượt quá mức quy định.

 
Một bữa hải sản đơn giản, vì có thêm vị cay mà mang thêm linh hồn, trở nên đặc biệt khác lạ.

 
Tống Hứa đứng ở miệng hang, mắt cô hơi đỏ, đứng lên đón gió, để gió cuốn đi mùi cay nồng còn vương vấn.

 
Một con hổ lớn chạy trên bãi cỏ phía xa, thỉnh thoảng hướng lên trời rú lên, dường như muốn phun ra lửa. Nàng không hề phòng bị mà nếm món hải sản cay đó, sau đó trở thành như vậy.

 
Kẻ đầu têu Tống Hứa đang nhìn theo, không thể nhịn được mà cười to, cười xong cô lại cúi xuống, quay đầu nhìn rắn yêu: "Nếu Hắc Sâm đánh ta, ngươi hãy chạy."

 
Bởi vì một khi Ô Mộc bỏ chạy, Hắc Sâm sẽ theo bản năng chạy theo, như vậy sẽ không thể tìm cô tính sổ nữa. Tống Hứa nham hiểm suy nghĩ.

 
Lúc bắt đầu, Tống Hứa là một hacker ẩm thực, nhưng tốc độ trưởng thành của cô thật đáng kinh ngạc, sau khi thành thạo việc áp dụng chính xác các loại gia vị khác nhau, đồ ăn cô nấu ngày càng ngon hơn.

 
Biến hoá rõ ràng nhất chính là hổ lớn, trước đây thường đặt cá làm xong trước mặt trước mặt nàng, nàng hiểu ý ăn hai miếng, khi không muốn ăn, sẽ trốn đi lúc Tống Hứa đang bận nhóm lửa, một lúc sau mới trở lại. Nhưng bây giờ mỗi bữa ăn, nàng đều về đúng giờ đợi Tống Hứa nấu cơm, và nàng thích ăn cay một cách kỳ lạ.

 
Món cá nướng cay của Tống Hứa rất ngon, Tống Hứa làm bao nhiêu, hổ lớn có thể ăn bấy nhiêu, một hai con đều không đủ cho nàng dắt răng, luôn khiến Tống Hứa không thể nhịn được thốt lên: "Kẽ răng của ngươi cũng lớn quá rồi!"


 
Ô Mộc thì ngược lại, hắn đối xử với bất cứ món ăn nào cũng như nhau, thật khiến người ta cản thấy lãng phí nếu cho hắn ăn ngon, nhưng Tống Hứa cũng không ưu ái người này hơn người kia, đồ ăn cho hai người đều giống nhau.

 
"Chỉ cần tiếp tục cố gắng, Hắc Sâm sẽ sớm từ bỏ việc ăn thịt thú nguyên thủy!" Rõ ràng lại ở ngoài ăn thịt thú nguyên thủy mới trở về, hổ lớn đi ngủ với cái bụng phồng lên, Tống Hứa tự động viên mình và rắn yêu.

 
Chiến lược dụ dỗ bằng đồ ăn của cô đã có hiệu quả rồi, ít nhất cô thành công… làm cho cảm giác thèm ăn của Hắc Sâm tăng lên. Bây giờ hổ lớn đang ăn hải sản và cá lớn có trong nhà, cũng ăn thú nguyên thủy ở ngoài, như một bữa ăn chính và một bữa ăn nhẹ.

 
Xét phân lượng hai bên, món cá nướng Tống Hứa làm có thể thành món ăn vặt.

 
Tống Hứa vừa rên rỉ vừa xoa đôi tay run rẩy vì nướng cá của mình: "Tại sao mẹ hổ có thể ăn nhiều như vậy!"

 
Một mình con hổ bự vậy thì dựa vào việc nướng cá là không đủ nuôi, cho nên không thể ngăn nàng ăn thịt thú nguyên thủy.

 
Ngay cả Ô Mộc gần đây cũng đã tiến hóa thành ngư dân, hắn không cần nhớ mình ăn gì hàng ngày, ngày nào cũng tự mang lưới xuống biển giăng cá kiếm ăn cho hổ lớn. Vùng gần đó sắp bị hắn bắt đến có dấu hiệu tuyệt chủng, chỉ còn cách kéo lưới đi sâu hơn, đúng là vớt tới đáy biển.

 
Vào một đêm trăng sáng, biển lặng sóng yên, Tống Hứa phiền muộn ước lượng cái bụng dày cộp của con hổ lớn, cảm thấy dạo này hổ lớn béo lên rồi.

 
“Ăn ít đi không được sao? Ăn bớt hai con thú nguyên thủy cũng được mà. Ngươi biết ăn nhiều có hại cho sức khỏe. Ăn ngoài nào có lành mạnh như ở nhà!"

 
Con hổ lớn nhấc mí mắt lười biếng nhìn cô, ngáp một cái, vừa liếm cô vừa liếm con rắn lớn bên cạnh.

 
Con rắn lớn co đuôi lại, bò ra xa chút.

 
Trừ mấy ngày đầu, ở trong hang này, rắn sẽ ngủ ở góc khác và giữ khoảng cách với hổ lớn, có thể do thói quen thú nhân trưởng thành nguy hiểm. Tống Hứa qua lại hai bên, cảm thấy lạnh liền ngủ trên "đệm" hổ, nóng nằm trên "thảm" rắn.


 
Tống Hứa nằm bên cạnh bụng của con hổ lớn cảm thấy có cái gì đó mát lạnh lăn quanh chân mình, nhấc lên liền thấy là đuôi rắn. 

 
“Này, đừng có mà giở trò lưu manh nha, hổ mẹ đang ở cạnh nhìn đó." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể Tống Hứa lại ngoan ngoãn bò dậy đổi sang bên rắn. Hắn đã trải xong giường - cuộn cơ thể thành cái ổ, Tống Hứa có thể nằm gọn bên trong.

 
Con hổ lớn ngủ một mình, đôi tai rung lên, nàng có thể nghe thấy đủ loại động tĩnh rất nhỏ trong hang, đám oắt con đang nói chuyện, một con rất ồn ào, nó thường nói không ngừng, âm thanh vô nghĩa như loài chim, bây giờ con hổ lớn thỉnh thoảng bắt được một hoặc hai từ quen thuộc từ cô, và đột nhiên hiểu được ý nghĩa của nó.

 
Ví dụ, oắt con đang nói: "Nếu ông cậu Uy Sơn của ngươi biết rằng Hắc Sâm vẫn còn sống ..."

 
Một trong những từ là "Uy Sơn".

 
Hổ lớn chưa kịp hiểu nghĩa của từ này thì trong đầu nàng xuất hiện một con hổ, đầu tròn đuôi ngắn. Sở dĩ có cái đuôi ngắn là vì nàng đã cắn đứt một phần đuôi khi hắn còn nhỏ.

 
Chúng cùng một ổ, khi còn nhỏ nàng là người hung dữ nhất, sẽ cắn người ngay khi vừa mở mắt. Uy Sơn thì trái ngược với nàng, gần thành niên mà không bắt được con mồi mình muốn sẽ lén khóc. Con thú nguyên thủy đầu tiên mà nàng săn được là tặng cho Uy Sơn, nàng mong hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn và đừng khóc nhè nữa.

 
Đối với những hình ảnh và thông tin rải rác đột nhiên xuất hiện trong đầu, con hổ lớn mở mắt nghi ngờ nhìn trăng bên ngoài.

 
Lúc trước nàng chưa biết gì, có của ăn, có chỗ che mưa che gió, nên không phải lo lắng gì nữa, nhưng mỗi lần nằm đây một mình nàng cảm thấy lo lắng khó tả, như thể điều gì đó đã quá muộn. Chỉ có thể biểu hiện sự lo lắng bằng việc lao ra ngoài tìm một vài con thú nguyên thủy để chiến đấu.

 
Lúc này, nàng quay lại nhìn hai đứa con, sự khẩn trương tràn ngập trong lòng không thể giải thích được sẽ dịu đi một chút, nhưng những kí ức vụn vỡ ngày càng xuất hiện nhiều trong tâm trí nàng, khiến nàng sững sờ nhìn mặt trăng như thể nghĩ về điều gì đó, nhưng không thể nghĩ ra nhiều hơn, vì vậy chỉ có thể ngẩn người.

 
Tống Hứa không biết, nỗ lực của cô quả thực có hiệu quả, gần đây hổ lớn ăn cá rất nhiều, nguyên thủy thú nhân chỉ ăn vài miếng. Đúng là no rồi, với cả những món kia cũng không có vị.

 
Có thể trong một tương lai không xa, hổ lớn sẽ nhớ tên của mình và nhớ rằng thật ra mình chỉ có một đứa con.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận