Chương 60: Ngươi mau ăn đi!
Tình huống hiện tại khác với những gì Tống Hứa nghĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hòn đảo mà nay cô đang ở, không phải đích đến ban đầu của họ, khi cô tỉnh lại ở trên biển, nhìn hòn đảo ở cách xa xa kia cũng không phải.
Dọc đoạn đường thẳng này, thật ra phân ra ba hòn đảo.
Khi bọn họ ngồi trên thuyền ra biển, chỉ thấy được hòn đảo đầu tiên, cũng chính là điểm đến của họ.
Là một con rắn không có lông, thể trọng nặng và biết bơi, lần đầu tiên Ô Mộc bị sóng đánh xuống thuyền. Hắn quay cuồng chìm nổi trong làn sóng, cuối cùng cũng đến khu vực của hòn đảo đầu tiên. Lúc đó hổ lớn vịn chặt vào thuyền gỗ, bụng đè lên sóc nhỏ tiếp tục vượt sóng.
Thể trọng của hổ lớn tương tự, cuối cùng cuốn theo chiếc thuyền gỗ, bị cuốn đến khu vực hòn đảo thứ hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà sóc nhỏ thể trọng nhẹ nhất, vẫn đang cố bám víu chiếc phao cứu sinh bằng vỏ quả rỗng, giống như quả cầu trôi nổi, trôi đến nơi thật xa, đến khu vực gần hòn đảo thứ ba.
Ba hòn đảo, ba con người, phân bố đồng đều.
Sóc nhỏ vừa vô hại vừa dễ thương này trực tiếp bị thú nhân cá voi sát thủ đưa về bộ lạc, Ô Mộc đang ở hòn đảo thứ nhất không may mắn như vậy.
Hắn bị sóng đánh ngất một lúc, sau khi thoát khỏi dòng nước thì đã không thấy bóng dáng của hổ và sóc nhỏ đâu, chỉ thấy trước mắt là một hòn đảo.
Một trận lại một trận sóng cuốn bọn họ đến nỗi choáng váng nhếch nhác, nhưng đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh nhất đưa họ đến điểm đến.
Ô Mộc không tìm thấy chiếc thuyền ở xung quanh, bèn quyết định lên đảo, hắn tưởng rằng hổ mẹ và sóc nhỏ đều bị cuốn vào đảo rồi.
Sinh sống trên hòn đảo này là một cộng đồng thú nhân cá mập, bọn họ là những sát thủ trên biển nổi tiếng, bởi vì sự hung hăng và đa dạng chủng loại của cộng đồng này, nên bọn họ mới chiếm được hòn đảo lớn nhất này.
Bởi vì sự đặc biệt của hòn đảo này, hàng năm sẽ có những bán thú nhân đến từ các lục địa tìm đến đây để tiến hành tiến hóa, bọn họ luôn đến hòn đảo thứ nhất này, do đó những thú nhân cá mập trên đảo đã quá quen thuộc với những bán thú nhân hay xuất hiện trên biển rồi.
Thông thường, thú nhân cá mập ở trên đảo sẽ dựa theo cảm xúc, trêu đùa hoặc phớt lờ những kẻ đáng thương này, một bộ phận những tên xấu xa hơn sẽ có những hành động quá khích.
Khi Ô Mộc đến gần hòn đảo này, theo hướng đó có một thú nhân cá mập trắng hung hăng đang đợi. Hắn há to miệng với hàm răng sắc nhọn, ngông cuồng tiến đến trước chỗ Ô Mộc, quan sát tên bán thú nhân này.
Trông giống như rắn biển, có vẻ như đã qua thời kì thú hóa, thường mấy bán thú nhân như vậy đều không có lí trí, chỉ biết ngăn cản đối phương phát ra công kích.
Cá mập trắng chặn ngay trước mặt, đợi đối phương đụng hắn ta thì hắn ta sẽ vận động cơ thể một chút.
Gần đây trên biển bão liên miên, một khoảng thời gian rất dài không có thú nhân từ đất liền nào đến, hắn ta buồn chán tới nỗi phải đến hòn đảo thứ ba cãi nhau với những tên lưu manh kia.
Nhưng mà Ô Mộc lại dừng lại, hắn nhận ra phía trước là một thú nhân, nên mở to miệng, nhả ra mấy chữ đứt đoạn: “Đảo, Tống Hứa, ở... Hắc Sâm, thuyền, đến, trên đảo.”
Cá mập lớn nghe không hiểu tên bán thú nhân thần hồn mê sảng này đang nói cái gì, hắn ta cũng không có kiên nhẫn để tranh luận, bán thú nhân có thể đến đây còn làm được chuyện gì, không phải đều muốn vào đảo ăn đá biến hóa sao.
Hắn ta trực tiếp ác ý lên tiếng trả lời lại: “Không sai, thứ ngươi muốn đang ở trên đảo này, nhưng ta sẽ không để ngươi đi qua!”
Rắn lớn có thể chịu được sự khiêu chiến này? Hắn mới mất đi sóc nhỏ. Vừa nghe câu này, khuôn mặt liền nhăn lại, lập tức biến thành một cái đầu rắn hung tợn, xông đến cắn tên cá mập trắng đang cản đường.
“Hừm, bộ lạc của chúng ta là nơi các ngươi muốn đến là đến sao, thú nhân đất liền vô dụng! Xem ông đây có xé xác ngươi ném xuống biển cho cá ăn hay không!” Cá mập trắng cũng tiến lên nghênh tiếp..
Nước biển cuồn cuộn, những sợi màu đỏ phiêu trên mặt biển, hai con vật khổng lồ cắn nhau trên biển, kéo các vết màu đỏ lan ra xung quanh, sau đó bị nước biển làm loãng ra.
Mùi tanh của mùi máu đã thu hút các thú nhân cá mập khác, một con cá mập mũi kiếm đầu nhọn và một con cá mập đầu búa có đầu hình búa đến cùng một lúc, bọn họ vô cùng kinh ngạc phát hiện, một đồng loại của mình với tính tình kỳ quái lại hay thích đánh nhau nghỉ ngơi gần đâu mà giờ nhăn răng trợn mắt, cái bụng trắng phơi trên mặt nước.
“Hắn ta đã thua ư? Ngay cả Tiêm Xỉ cũng thua rồi, chúng ta có lên nữa không?”
“Ta không lên, ta chỉ tưởng là Tiêm Xỉ đang ăn mồi gì ở đây, muốn đến để hắn chia cho ta một miếng, ai biết là bán thú nhân, thôi bỏ đi.”
“Tiêm Xỉ sao rồi? Chết rồi sao?”
“Bị trúng độc rồi, trước đây Ban Liệt bị mấy con sứa ở đảo bên cạnh đốt xong cũng thành thế này.”
“Có cần qua xem hắn không? Hay là chúng ta cứ kéo hắn đi đi, đúng rồi, bán thú nhân đánh Tiêm Xỉ thành thế này đi đâu mất rồi?” Cá mập mũ kiếm nói, rất có lòng yêu thương đồng tộc dùng mũi nhọn đâm vào cái bụng phơi lên của cá mập trắng không lồ, muốn đẩy hắn ta khỏi nơi này.
Bán thú nhân đang lặng lẽ quan sát hai thú nhân cá mập bàn luận dưới nước. Rắn lớn mang trên mình nhiều vết thương bị rách chưa thu lại răng chứa nọc độc, hắn nhìn hai thú nhân mới, đầu óc không tỉnh táo lắm đang phân tích xem có nên tấn công họ không.
Khi này, con cá mập trắng cái mũi nhọn của đồng bạn đâm đau tỉnh lại, giãy dụa: “…Ông vẫn có thể đánh tiếp, ngươi đừng nhúc nhích! Ông dữ nhất khu này đó, ai gặp ông cũng phải tránh…”
Câu nói này đúng là không sai, từ nhỏ Tiêm Xỉ đã chạy khắp ba hòn đảo đi khiêu khích, không những thú nhân cá voi sát thủ là kẻ địch trời sinh, ngay cả những thú nhân sứa ở hòn đảo bên cạnh không muốn qua lại gì với bọn họ cũng bị hắn ta làm phiền muốn chết, thấy hắn ta là quay đầu đi hết, mặc kệ hắn ta luôn.
Mà hắn ta có thể nhanh chóng tỉnh táo sau khi trúng kịch độc của rắn lớn, cũng phải cảm tạ khi nhỏ khiêu khích mấy con sứa nhiều độc, nên có kinh nghiệm.
Cá mập đầu búa đã giúp đẩy cá mập trắng lớn đến hòn đảo, khuyên hai câu: “Mắt của ngươi còn chưa lật tròng lại kìa, đừng mong đến việc đánh nhau, không biết bán thú nhân đó đi đâu rồi, đừng quản hắn nữa.”
Hầu hết các bộ lạc khác trên đảo không quan tâm đến những bán thú nhân từ xa tới, dù sao đi nữa họ đến hố trời gặm xong mấy viên đá thì sẽ đi, sẽ không ở lại đây.
Chỗ họ là một hòn đảo tập hơn nhiều loại cá mập, mọi người muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không bài ngoại như tộc cá voi sát thủ, thú nhân lạ sẽ bị săn đuổi ở bất kỳ khoảng cách nào. Đương nhiên, bọn họ cũng không quan tâm có tộc nhân mình săn giết thú nhân lạ.
Chỉ có Tiêm Xỉ, mỗi lần hắn ta thấy thú nhân đến gần là sẽ khiêu khích, chủ yếu là tất cả người ở gần đây đều chê hắn ta phiền, lười đánh nhau với hắn ta.
Rắn lớn ẩn nấp trong biển, theo sau con cá mập trắng lớn bị đồng bạn đẩy đi, bơi đến đảo.
Trên đảo này, ba chủng tộc cá mập đều biến thành hình thái thú nhân, hai thú nhân đang đẩy người có một con mũi nhọn cằm dài, một con thì có cái đầu to, cá mập trắng khổng lồ bị đẩy là một thanh niên có mái tóc đen ngắn và quầng thâm quanh mắt, hàm răng sắc nhọn nghiến chặt ken két.
Sau khi vào bờ, cá mập trắng Tiêm Xỉ lục tục ngồi dậy, nhất quyết xuống nước để tiếp tục chiến đấu với con bán thú nhân có độc đó, nhưng đứng không vũng, đầu lại đập xuống đất, tạo thành một cái hố trên đấ.
"Nào co bán thú nhân gì, chúng ta không thấy người, nhất định là đi rồi.” Hai người bạn khuyên nhủ hắn ta.
Nếu như Tống Hứa ở đây, có thể miêu tả sinh động cảnh tương tác của ba người này: tên uống rượu say khướt phát điên và hai người bạn của hắn.
Tiếng nước róc rách, một chiếc đầu rắn xuất hiện trog nước biển, bình tĩnh nhìn ba người bọn họ.
Tên mũi dài gãi mũi: “Ô chưa đi thật nè, vậy giờ sao đây, đánh nhau hả?”
Tên đầu to rờ đầu mình: “Hình như hắn muốn nói gì đó?”
Cá mập trắng nóng nảy: “Kệ bố hắn nói cái gì, là anh em thì xông lên chém hắn với ta!”
Ô Mộc lặp lại yêu cầu muốn tìm người của mình cho ba tên kia, bởi vì sau khi hắn lên hòn đảo này, không cảm nhận được mùi của Hắc Lâm và Tống Hứa, hắn muốn biết liệu hai người họ có ở trong nơi sâu hơn trên đảo không.
Vậy mà trạng thái hiện tại khiến khả năng ngôn ngữ của hắn tệ đi rất nhiều, sóc nhỏ với khả năng phiên dịch siêu phàm lại không có ở đây, ba người kia thì lại nghe không hiểu. Rắn lớn cũng biết chúng nghe không hiểu, hắn bèn quyết định tự mình tiến vào đảo xem sao.
Cá mập trắng vẫn còn muốn chặn hắn, nhưng đất liền là địa bàn của rắn lớn, cũng là điểm bất lợi với cá mập trắng sống dưới nước, huống chi là loài cá mập đã rời biển, không thể biến thành dáng thú thì sẽ không đấu lại con rắn lớn này, biến thành dáng thú cũng chỉ giống như một chiếc trục xoay lợi dụng thể trọng để đè chết người, mà điều này chỉ là đòn tấn công vô hiệu với rắn lớn.
Rắn lớn đi qua tên cá mập trắng ồn ào, chuyên tâm tìm kiếm người trên đảo.
Trên đảo trống trơn, toàn là đá, không thấy một chút cây cỏ xanh tươi nào. Đầu óc mơ hồ của Ô Mộc xuất hiện một ý nghĩ: Tống Hứa chắc chắn không thích nơi này.
Rắn lớn mang vết thương vẫn còn đang chảy máu đi ngang qua đám cá mập lớn tuổi. Mấy tên cá mập già đang nói về tỉ lệ sinh sản gần đây đang giảm của bộ lạc liếc nhìn hắn, thờ ơ nói: “Năm nay bán thú nhân lại đến rồi.”
“Mấy năm gần đây bán thú nhân đến cũng ít hơn."
Có một tên cá mập sao nhìn rắn lớn ngẩng cao đầu, dáng vẻ trông như không tìm được đường, vì hắn không biết chỗ đó ở đâu. Có bán thú nhân tuy rằng tìm được lên đảo, nhưng không rõ bước tiếp theo nên làm gì, đều sẽ kiểu mờ mịt giống như vậy.
Hắn ta đá vào chiếc đuôi dài của rắn lớn, thuận tay chỉ cho hắn phương hướng: “Ê! Ê! Hố trời ở bên đó.”
Ô Mộc nghe hiểu câu này, là chỉ đường. Hắn tức tốc chạy đến hướng được chỉ, đi tìm hổ mẹ và sóc nhỏ. Đương nhiên bây giờ hắn cũng không thắc mắc đi hỏi sao đối phương lại trực tiếp chỉ đường, não hắn hiện tại chỉ là một chiếc máy xử lí thông tin đơn giản, chỉ còn có một suy nghĩ: Ở phía trước!
Hố trời của đảo nằm ở giữa, dưới đáy tích nước mỗi năm, là nơi người trong bộ lạc lấy nước ngọt. Một con rắn lớn xuất hiện, thu hút sự chú ý của hai thú nhân đang tát nước, họ là hai con cá mập xanh cái, hai mẹ con.
“A? Lại có bán thú nhân đến à, là thú nhân rắn kìa, lâu rồi chưa thấy rắn đấy.”
“Con nhớ mấy năm trước cũng có một con rắn đến, chỉ biết nó hung hăng lắm, thấy thú nhân là tấn công, còn có độc, phun độc vào mấy người.... hắn đang làm gì vậy?”
“Tìm đồ? Cục đá đó không phải ngay miệng hắn sao, còn tìm gì vậy?”
Bán thú nhân đến nơi này, chỉ việc ăn viên đá phát ra ánh sáng huỳnh quang ở hố trời là có thể tiến hành biến đổi, nói khó thì không khó, khó nhất phải chăng là hành trình đến với nơi này.
Nhưng bán thú nhân trước mắt này, rõ ràng xung quanh đầu hắn đều có các viên đá, hắn lại giống như tìm không ra hướng, đầu chuyển động tứ hướng, lưỡi cứ nhiều lần thè ra, nhưng lại không cúi xuống ăn.