Chương 61: Cảm ơn dì
“Ngươi hỏi cách để biến bán thú nhân nhân thú nhân sao? Có đó, là hố trời chứ gì nữa.” Thú nhân cá voi sát thủ nói.
Tống Hứa chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai biết câu trả lời lại đơn giản đến vậy, thế là kích động truy hỏi: “Hố trời? Ta có thể đi xem không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thú nhân cá voi sát thủ rất tuỳ ý: “Có gì mà không thể.” Nhưng đó chỉ là nơi để bộ lạc lấy nước ngọt và đàn con chơi đùa.
Tống Hứa đi theo một vài thú nhân cá voi sát thủ đi đến hố trời phía sau bộ lạc, trên đường còn trò chuyện, hỏi thăm bọn họ về tin tức của rắn yêu và hổ mẹ, tiếc là, các cá voi sát thủ chưa nhìn thấy bao giờ.
Trên ba hòn đảo, chỉ có bộ lạc cá voi sát thủ không phải là bộ lạc hỗn hợp, ở đây ngoại trừ thú nhân cá voi sát thủ, rất ít thú nhân chủng tộc khác. Tống Hứa đi theo một nhóm thú nhân cá voi sát thủ trẻ tuổi đến bộ lạc, lại nghênh ngang cùng họ tới hố trời của bộ lạc, những thú nhân cá voi sát thủ gặp được trên đường đều ngoái lại nhìn cô vài lần.
May mà chỉ nhìn, chứ không có thú nhân nào làm khó cô cả, hoặc là tò mò hoặc là trực tiếp coi cô như không khí.
Không có rắn yêu nguy hiểm đi cạnh cô, nên cô được cho là vô hại, được đối xử bình thường, dễ dàng được chấp nhận, tự do đi lại trong bộ lạc, không chút cản trở.
Ngay cả khi sắp thấy hố trời gặp một con cá voi sát thủ giống cái trông già và dữ tợn, sóc nhỏ cũng không bị làm khó dễ gì.
Một nhóm nhỏ tuổi cúi đầu la hét: “Tây Nê.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa trà trộn trong đó cũng hét theo: “Tây Nê!”
Con cá voi sát thủ giống cái hung dữ đó đưa tay chạm vào đầu con sóc, nở một nụ cười rùng rợn, nhìn hai hàng răng to trong miệng đang mở ra, Tống Hứa cũng rụt đầu lại giống đám cá voi thanh niên.
Bà nội à, bà cười như thể sắp ăn thịt mấy đứa nhỏ đến nơi rồi ấy.
Mấy con cá voi sát thủ thanh niên đưa Tống Hứa tới hố trời của bộ lạc. Hố trời này to hơn mấy hố trời khác trên hai hòn đảo, một thú nhân cá voi sát thủ nhặt một viên đá huỳnh quang màu xanh nhạt trong hố: “Ngươi xem đi, là viên đá này, bán thú nhân mà ăn có thể sẽ biến hóa.”
Tống Hứa cầm lấy viên đá đang toả sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, thoạt nhìn thì màu cơ bản là màu đen, nhưng nếu tuỳ ý xoay viên đá có thể nhìn thấy ánh sáng huỳnh quang nhỏ trên đó.
Nhìn vào trong hố, hầu như khắp nơi đều là loại đá này, thậm chí còn có viên dài vài mét, mặt ngoài ánh sáng lóng lánh, như bầu trời đêm và và những ngôi sao lấp lánh.
“Vậy... cứ ăn hết nó là được à, đơn giản vậy sao?” Tống Hứa tự nhủ thầy trò Đường Tăng đến Đại Tây rồi, nhưng lấy chân kinh đâu có đơn giản vậy, không phải cần kiểm tra và thủ tục gì đó à.
“Đơn giản á? Thú nhân trên lục địa các ngươi đến nơi này của chúng ta có đơn giản gì đâu, trên biển có rất nhiều thú nguyên thủy đó, rất nhiều thú nhân đều chết ở đó.”
Bây giờ Tống Hứa như đã đến điểm cuối của trò chơi, đối mặt với một rương kho báu cao cấp không có người canh giữ.
“Nơi quan trọng như vậy, các ngươi không cho vài người ở đây canh giữ sao?” Nơi quý báu như thế lại không có người canh giữ, thật là phi lý!
“Vì sao phải canh giữ, nơi này có quan trọng đâu.” Một thú nhân cá voi sát thủ với cơ bắp và răng nanh sáng bóng mỉm cười chân thành: “Những viên đá này chỉ đẹp thôi, chứ không có ích gì cho chúng ta cả.”
“Đúng rồi, với lại chúng ta còn phải đi săn, chơi đùa, làm gì có thời gian ở đây mà canh với giữ, ở đây rất nhàm chán.”
Hiểu rồi, mấy thứ ở đây là kho báu đối với bán thú nhân, còn với người dân ở đây thì nó không quan trọng.
“Vậy ta có thể nhặt một vài viên đá đi không?” Ý thức được điểm này, Tống Hứa đưa ra yêu cầu.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, lấy nhiều một chút, cho rắn yêu, không biết hổ lớn có cần hay không, cứ cho nàng luôn, còn có thể chia cho những người bạn bán thú nhân gặp ở trên đường, với lại cũng là đặc sản địa phương, có thể lấy nhiều một chút, lỡ sau này cần dùng tới.
Tống Hứa đã dự tính xong, ai ngờ các thú nhân cá voi sát thủ lại lắc đầu.
“Mang mấy viên đá này theo cũng vô dụng.”
Mấy thú nhân cá voi sát thủ lại mồm năm miệng mươi giải thích, Tống Hứa bỏ qua những câu nói bắt đầu cãi nhau hay mắng người, rút ra được trọng điểm
Những viên đá này, chỉ hữu ích trong hố trời, một khi lấy ra khỏi hố trời, thậm chí mang tới những nơi khác của hòn đảo, đều sẽ từ từ mất đi ánh huỳnh quang trên đó. Làm ánh huỳnh quang hoàn toàn tiêu tan, những viên đá sẽ biến thành màu tro, đụng cái mà vỡ thành bột, bột này cũng không có tác dụng gì đến việc biến hoá của bán thú nhân.
Với lại, tốc độ tiêu tán ánh huỳnh quang rất nhanh. Cụ thể nhanh như thế nào, Tống Hứa nhặt một viên đá ra khỏi hố trời thử nghiệm, kết quả chưa được bao lâu, viên đá đẹp đẽ mất đi ánh sáng rực rỡ, vỡ thành nhiều mảnh vụn, tốc độ tiêu tan còn nhanh hơn tốc độ cô chạy khỏi hòn đảo.
Như vậy, kế hoạch đóng gói viên đá và mang nó đi của cô thất bại.
Tống Hứa cực kỳ thất vọng, trơ mắt nhìn vào mấy viên đá không thể mang đi, trong lòng đầy khó chịu khi kho báu ở trước mặt nhưng không thể sử dụng.
Đại khái là do từ trường của hố trời hoặc là lý do địa lý, Tống Hứa tò mò về môi trường của hố trời, cô không cam lòng đi vòng quanh hố vài lần, nỗ lực tìm kiếm lý do mấy viên đá không thể rời khỏi đây.
Ở đáy hố trời, Tống Hứa tìm thấy một số viên đá đen có khắc họa vết tích gì đó, có thể tạo thành một tác phẩm điêu khắc trên đá.
“Đây là cái gì?” Khi Tống Hứa đi lang thang đến đáy của hố trời, một vài thú nhân cá voi sát thủ rời đi sau khi đã dẫn sóc tới nơi cần đến để thoã mãn sự tò mò, Tống Hứa nghe bọn họ bàn luận phải đi đâu để bắt cá ăn, ở đây chỉ còn lại hai thú nhân cá voi sát thủ, là hai con cá voi sát thủ lần đầu phát hiện ra Tống Hứa.
Hai người này trông khá trẻ, còn là anh em. Nghe câu hỏi của Tống Hứa, một người trong đó nói: “Nó đã có ở đó từ rất lâu rồi, từ khi ta còn nhỏ đã thấy.”
Một người khác nói: “Ngươi ngốc quá! Nàng hỏi đây là cái gì, không phải hỏi nó xuất hiện từ khi nào, ngươi nên trả lời rằng đó là một viên đá được chạm trổ!”
Tống Hứa: “…” Có thể nhìn ra được là một viên đá được chạm trổ.
“Viên đá chạm trổ đã lưu truyền từ rất lâu trước đây, nghe nói là đã tồn tại từ thời kỳ đầu của bộ tộc chúng ta.” Con cá voi sát thủ giống cái lớn tuổi vừa nãy gặp tên là Tây Nê đi tới.
Hai anh em cá voi sát thủ đang cãi nhau ngổi xổm sáng một bên tiếp tục thì thầm, Tây Nê chỉ cho Tống Hứa thấy một viên đá chạm trổ trong đó: “Chạm trổ này nghĩa là, mặt trăng trên bầu trời rơi xuống, tạo ra cái hố trời này."
Tống Hứa nhìn mà hoàn toàn không hiểu về vết khắc đó, Tây Nê giải nghĩa như vậy, Tống Hứa mới ngộ ra, hoá ra vòng tròn lớn là chỉ hố trời, vòng tròn nhỏ trong hố trời là mặt trăng rơi xuống.
Đương nhiên đó chắc chắn không phải là mặt trăng thật, Tống Hứa đoán có thể là thiên thạch.
Cô tiến lại bên cạnh Tây Nê, vẻ mặt ngoan ngoãn hỏi: “Vậy còn cái này, ý nghĩa là gì?”
Cô chỉ vào bức thân người đuôi cá, là mỹ nhân ngư mà cô cảm thấy hứng thú! Mặc dù người vẽ quá trừu tượng, miễn cưỡng lắm mới nhận ra, tỉ lệ của đuôi cá cũng to tới mức có hơi kinh dị.
Trái ngược với khuôn mặt dữ tợn, Tây Nê kiên nhẫn với những câu hỏi của cô: “Bức tranh này có nghĩa là, mặt trăng đã làm xuất hiện quá trình tiến hóa của những thú nhân dưới biển, bọn họ có được hình thái thú nhân. Ban đầu là một nhân thể đuôi cá, sau này biến hoá hoàn toàn thành hình thái thú nhân…”
Bà cũng kể truyền thuyết về mặt trời và mặt trăng trong bộ lạc: mặt trời chỉ phương hướng, mặt trăng là quê hương của thú nhân và các vì sao là người đã mất.
Trước đây Tống Hứa đã từng nghe về những truyền thuyết tương tự. Có vẻ như truyền thuyết này là chung cho cả đất liền và biển hoặc có lẽ trong đó ẩn giấu những thông tin mà cô không biết.
Cái câu “mặt trăng là quê hương của thú nhân” kết hợp với miêu tả mơ hồ này có thể khiến mọi người hiểu rằng các thiên thạch trên mặt trăng đã rơi xuống. Chúng khiến cho các sinh vật biển sống xung quanh bị nhiễm phóng xạ và trở thành thú nhân như hiện tại. Cũng có thể là ban đầu thú nhân đến từ mặt trăng?
Nhưng dù nói như thế nào thì "mặt trăng" trong truyền thuyết này hẳn không phải là mặt trăng ở thế giới cũ của cô.
Sau khi nghe hết ý nghĩa về những vết khắc kia, hai con cá voi sát thủ trẻ tuổi đang đợi ở bên cạnh không thể ở lại lâu hơn được nữa. Những thú nhân trẻ tuổi này không thể yên lặng ở một chỗ, vì vậy chúng chào cô rồi lập tức rời đi.
Mất đi người dẫn đường, bụng của con sóc bỗng bất mãn kêu lên ục ục, cô ghé sát vào "hướng dẫn viên" bên cạnh, nở một nụ cười dễ thương: "Tây Nê..."
Lênh đênh trên biển lâu như vậy, dù sao cô cũng sắp chết đói rồi, kiếm gì ăn trước đã.
Trên hòn đảo đầu tiên, rắn lớn không thể cảm nhận được mùi của sóc và hổ trong hố trời. Hắn đập mạnh cái đuôi xuống đất, vết thương trên đuôi bị xé rách bởi những hành động bạo lực của hắn, những giọt máu bắn tung tóe trên viên đá bên cạnh.
Hắn muốn rời đi khỏi nơi này. Hành vi này càng làm cho hai mẹ con cá mập xanh lớn tò mò: "Hắn muốn rời đi, không ăn đá sao?"
"Thật kỳ lạ, hắn đang tìm kiếm thứ gì vậy?"
Nhìn thấy con rắn lớn sắp trèo ra khỏi hố trời, con cá mập trắng khổng lồ Tiêm Xỉ xuất hiện bên cạnh miệng hố. Không có hai ông bạn bên cạnh, khi bước đi trông hắn ta vẫn có vẻ hơi lảo đảo. Hắn ta đứng ở mép vực với vẻ mặt đầy bất mãn và hét lên: “Đá của tộc chúng ta là thứ các ngươi muốn ăn là ăn được hả? Ta không cho phép, ngươi leo ra cho ta!"
Con rắn lớn đang bực bội, vừa nghe thấy tiếng động khiêu khích, hắn lập tức lao lên và bắt đầu tấn công.
Trên cạn, một con cá mập trắng lớn biến thành hình thú, cố gắng đè chết một con rắn lớn bằng chính trọng lượng của nó. Nhưng bị con rắn lớn trói chặt không thể mở miệng mà còn bị cắn thêm hai cái lỗ.
Họ lăn theo con dốc của hố trời đến tận dưới đáy hồ nước ngọt.
Hai mẹ con cá mập xanh đang nghịch nước đã chứng kiến tất cả: “...”
“Cái đồ Tiêm Xỉ ngu ngốc, hắn làm sao vậy? Làm cái trò gì vậy, nước đục hết cả rồi!”
“Được rồi, đừng phàn nàn nữa, đến giúp tách họ ra, nếu không sẽ có chuyện đấy.”
Con cá mập xanh lớn tuổi lớn hơn xuống nước và đẩy hai kẻ có vẻ không tỉnh táo vào bờ. Con cá mập xanh trẻ tuổi trên bờ ghìm chặt con cá mập trắng và kéo nó sang một bên. Bất cẩn bị cá mập trắng khổng lỗ đang giãy dụa đậm một phát, nàng lập tức giận dữ, há mồm cắn cá mập trắng, rách cả da chảy cả máu, cuối cùng hắn ta mới ngoan ngoãn lại.
Người lớn tuổi kia đã khéo léo khống chế đầu rắn bằng hai cánh tay dày và khỏe. Khi hắn vô thức há miệng rít lên, bèn nhặt một hòn đá lớn bên cạnh nhét vào miệng rắn.
“Rắc ...” Con rắn lớn bị tảng đá chặn lại, một chỗ trên cổ phình to.
Cá mập xanh lớn tuổi buông hắn ra, nhìn vào cổ hắn và tự hỏi: "Có phải viên đá này hơn to không nhỉ?"