Chương 62: Tiểu mỹ nhân ngư lần đầu tiên lên bờ là như vậy
Tất nhiên một con rắn lớn có thể nuốt được một con trâu hay một con lợn rừng sẽ không thể không nuốt nổi một tảng đá, chỉ là bất ngờ quá chưa kịp phản ứng mà thôi, dù sao bản thân chủ động nuốt ăn khác với đang đi đánh nhau mà bị người ta chặn miệng.
Đầu óc trở thành một con rắn dữ tợn tập trung vào việc khiêu khích đối thủ, không chú ý đến con cá mập xanh lớn đang tập kích sau lưng, đợi đến khi nhận ra, lúc này nếu muốn quay người tấn công theo phản xạ thì đã quá muộn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên đá đi vào cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cũng nhanh như nó biến mất sau khi rời khỏi hố trời, khi nó tiến vào được một nửa cơ thể của thú nhân, ánh sáng huỳnh quang ban đầu của viên đá lấp lánh lại tiếp tục tách rơi trong thân thể của rắn lớn_____ giống như bọt khí trong coca, tan ra rất nhanh.
Cơ thể rắn lớn dài và to uốn mình bên bờ sông. Con cá mập xanh lớn tuổi quan sát trong giây lát, xác nhận rằng hắn đang trong quá trình biến hóa, cũng không quan tâm đến hắn nữa, đánh tiếng kêu con gái rời đi, tất nhiên không quên mang theo con cá mập trắng dường như đã bị nhiễm độc.
Dưới đáy hồ chỉ còn lại một con rắn lớn, trước đây ở dạng thú nhân, hắn chỉ còn hai mắt chưa bị bảo phủ bởi vảy, lúc này chút kiên trì lung lay sắp đổ đó đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp vảy bóng xám. Lớp vảy đó hiện đang nhanh chóng nổi lên trên cơ thể hắn, nhăn nheo, lại trở nên khô khan, tách mở một cách nhanh chóng.
Giống như một con rắn lột xác, tình hình lại không giống quá trình lột xác bình thường lắm
Trong thời gian ngắn ngủi rắn lớn đã lột da ba lần rồi. Cơ thể của hắn phồng lên, lên xuống như trái tim đang hô hấp, mỗi lần phồng lên sẽ làm nứt da trên người
Ăn những viên đá ở đây có thể biến hóa, nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng đối với bán thú nhân thì sau khi ăn tảng đá mới là khó khăn nhất.
Bán thú nhân biến hóa thành thú nhân, đây không phải là một điều dễ dàng, việc này khó hơn gấp mấy lần so với việc lột xác của một con rắn lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rắn lớn đang ra sức cọ trên các hòn đá gồ ghề, vô số vết máu bắn ra từ cơ thể rắn, nhưng mà điều này ít đau đớn hơn so với những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể hắn. Dần dần hắn mất đi sức lực, không còn cựa quậy nữa, chỉ có những thay đổi của cơ thể vẫn tiếp tục.
Có thú nhân bộ tộc cá mập đi qua, ló đầu nhìn: "Hử, có một bán thú nhân đang biến hóa ở đây à?"
"Bắt đầu từ nãy rồi, tôi vừa đi ngang qua rồi nhìn thấy, bây giờ vẫn chưa kết thúc."
"Còn sớm, ít nhất cũng phải đến sáng mai."
Một vài người đang nói chuyện tình cờ đi ngang qua hố trời. Ở đáy hố trời, thật khó để âm thanh từ bên ngoài lọt vào, đối với hắn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thậm chí hắn có thể nghe được tiếng cơ thể rạn nứt, âm thanh máu nhẹ nhàng từ bên trong chảy ra. Bỗng cảm thấy có thể là hắn ảo tưởng, âm thanh này là dòng chảy của nước hồ gần ngay đây.
"Phù phù." Hắn trượt vào trong nước.
Ngay lập tức mặt nước trong veo loang ra vết máu.
Tống Hứa ngồi trên rạn san hô ngoài đảo, nhìn ra đảo xa, nghĩ xem rắn lớn và hổ mẹ có ở đó không.
Một con cá voi sát thủ bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước, cá voi sát thủ này đặc biệt lớn, bà há miệng vơi Tống Hứa, lộ ra cá và những sợi rong biển đầy trong mồm.
Tống Hứa lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:"Oa là rong biển và hải sản! Ta rất thích ăn rong biển! Cảm ơn bà, bà thật giỏi quá đi, bắt cá vừa nhanh vừa giỏi lại nhiều nữa!"
Lúc này bụng cô đói rồi, lại muốn nghe thêm thông tin từ Tây Nê, thế là mặt dày đến chỗ bà ăn chực. Ban đầu nghĩ có thể ăn bất cứ thứ gì đó, cô không ngại cá khô hay cá muối, dù sao cô cũng không thể ăn nhiều. Ai ngờ khi cô ngỏ ý, bà không nói lời nào đã dẫn cô tới ngoài đảo nhỏ.
Tống Hứa không biết có phải do ý định ăn chực mới khiến cho cá voi tức giận hay không, tức đến mức muốn đuổi cô đi. Ai ngờ tới mép nước, Tây Nê đang di chuyển chậm chạp ngay lập tức biến thành một con cá voi sát thủ lớn, để lại một câu "Ta sẽ tìm một ít cá tươi", sau đó vèo một cái bơi ra ngoài.
Tống Hứa rất cảm động trước sự hiếu khách tử tế này, ngoan ngoãn giúp đỡ bà ôm một đống tảo biển và hải sản, sau đó đi theo sau lưng bà Tây Nê khiêng cá đi về.
Những thú nhân lớn hầu hết đều dũng mãnh, cho dù là cá voi sát thủ đã già như Tây Nê, trên bờ sẽ biến về hình dạng thú nhân, vác mấy trăm cân cá cũng không hề thở gấp. Tống Hứa mới vác chưa đến trăm cân rong biển và hải sản đã được bà quan tâm: "Không thể cầm được hãy đưa nó cho ta."
"Có làm thì mới có ăn, đây là quy củ, ta hiểu được!"
Họ trở về gian nhà của Tây Nê.
Đây là lần đầu tiên Tống Hứa tỉ mỉ quan sát gian nhà của thú nhân. Nguyên thân từng sống trong một bộ tộc hỗn hợp nhỏ, mọi người đã quen sống trong hốc cây, ngay cả khi xây nhà cũng sẽ làm nhà như một cái lồng chim lớn. Ô Mộc thì không cần nói, chỉ cần sống trong một hang động đơn giản. Mà trên đường đi, vì có Ô Mộc bên cạnh nên phần lớn tộc thú nhân không cho bọn họ lai gần, vì vậy căn phòng ốc này của bộ lạc cá voi sát thú là "tòa nhà" giống với trong kiến thức của sóc nhỏ nhất.
Toàn bộ nhà được xây bằng đá, chính là loại đá phổ biến trên đảo, xếp những viên đá bị nước biển cuốn trôi này chồng lên nhau theo các khe hở, chồng lên như hình hộp, để lại một cái lỗ. Trên nóc nhà Tống Hứa tỉ mỉ quan sát một chút, là dùng vỏ sò bao phủ, các cái vỏ được giữ lại với nhau bằng một thứ gì đó màu xám.
Hơn nữa mái nhà của họ chỉ được che một nửa, còn có một nửa để trống, nước mưa có thể trực tiếp đổ xuống, ánh nắng cũng có thể trực tiếp chiếu vào.
Trong gian nhà sáng sủa, phần có mái che được đặt rất nhiều đồ đạc đơn giản và đậm chất biển cả. Sau khi Tây Nê bước vào nhà, đi tới mở cái vỏ sò lớn ra, lấy đá đánh lửa, đến chỗ nhà không có phần mái che bắt đầu nhóm lửa, đốt một đống đá màu trắng xám ở đó.
Tây Nê nhóm được lửa thì đứng dậy, Tống Hứa ngồi xổm về vị trí của mình, quan sát thật kỹ, những cục có thể đốt lên giống như cục than đó, rốt cục là cái gì?
Tây Nê mang một cái ghế đến, đặt nó sau Tống Hứa, thuận tiện giải thích: "Đó là phân khô của một loài chim biển đầu bạc, bọn ta dùng nó để đốt lửa."
Không có cây cối nào mọc trên đảo, nhưng có một số sinh vật rất giỏi trong việc bay và bắt cá. Những con thú nguyên thủy rất thích ăn thú nhân biển, vì vậy họ hiếm khi đến gần bờ biển. Đảo đá ngầm trơ trọi có thể có một chút vật liệu làm cháy, ngay cả phân khô của loài chim này cũng không dễ thu thập.
Tống Hứa lại bị thu hút bởi cái ghế mà bà đưa cho, đây là một cái ghế san hô, hình dáng độc đáo dễ thương. Cô thử ngồi lên trên, các nhánh cây bằng phẳng tích hợp có chức năng mát xa riêng, kích thước cũng vừa phải, vừa ngồi xuống cô đã khảm vào vị trí trống.
Tây Nê nhìn cô đã ngồi xong, lại đi xử lý cá, chuẩn bị làm cho cô một bữa ăn chín. Ở bộ tộc thú nhân, nấu đồ ăn chín cho khách chắc chắn là phép lịch sự cao nhất, thậm chí Tống Hứa còn không hiểu tại sao mình lại được đối xử như vậy.
Cô chen đến bên cạnh Tây Nê giúp đỡ rửa sạch tảo bẹ, thuận tiện ăn vài miếng vì đói.
"Trước kia mẹ của ta cũng từng là bán thú nhân, mẹ đến từ đất liền, còn là một loại thú cỡ nhỏ. Có điều mẹ không sống ở đây quá lâu, vì ở đây không có loại cây nào có thể phát triển được, không phù hợp với cuộc sống của mẹ và em gái, vì vậy cuối cùng mẹ đã đưa em gái trở về đất liền, ta chưa bao giờ nhìn thấy mẹ thêm một lần nào nữa". Giọng nói của Tây Nê rất ôn hoà: "Trên người ngươi, ta có thể cảm nhận được một mùi hương tương tự."
Tống Hứa hỏi bóng hỏi gió được tin tức này, cảm thấy kinh ngạc. Bà Tây Nê nói là: hai người bọn họ có thể có quan hệ huyết thống!
Thế giới nhiều điều kỳ lạ như vậy sao, vì có thể biến hoá thành thú nhân, không cách ly sinh sản, ngay cả một con cá voi sát thủ và một con sóc cũng có thể có quan hệ huyết thống.
“Thấy ngươi, ta biết, sau khi bọn họ trở lại đất liền thì sức khỏe vẫn còn tốt. Ở bên đó cũng giữ lại đời sau.” Tây Nê nhìn con sóc đang kinh ngạc đến mức nhai tảo bẹ giống như máy móc, trong mắt là vẻ ôn hòa.
“Ăn chút cá đi, cá này ngon lắm.”
Con sóc rỉa cá một cách máy móc, trong khi tiêu hoá thức ăn cũng đã tiêu hoá thông tin này. Rất nhanh, cô đã vui vẻ, con sóc giỏi nhất là "thuận cột bò lên".
“Bà ơi!” Giọng của con sóc ấm áp và ngọt ngào hơn một chút: “Thực ra, con và bạn con cùng nhau đến đây, hắn là một bán thú nhân, có thể bây giờ đang phiêu bạt ở một hòn đảo khác rồi. Con muốn đi tìm hắn, bà có thể đưa con đến một hòn đảo khác không!”
“Hòn đảo bên cạnh? Đó là một bộ lạc hỗn hợp, sống ở đó chủ yếu là thú nhân sứa, bọn họ đều chứa chất độc, còn có một số thú nhân mực và bạch tuộc thích làm ô nhiễm vùng biển, chúng ta không thường xuyên đi qua đó.” Giọng điệu của bà cá voi sát thủ nghe có vẻ không thích, trên đảo còn có một số động vật có vỏ như thú nhân ốc, thú nhân sao biển, bởi vì quá yếu không có cảm giác tồn tại, nên bà cũng chẳng muốn đề cập tới.
“Bà không cần lên đảo, đưa con đến gần là được rồi, con có thể dùng vỏ trái cây làm thuyền chèo qua.”
Tây Nê không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, chỉ nói: “Các thú nhân trên đảo đó có thể không thân thiện lắm, bọn họ đều là những con vật rất khó giao tiếp, so với họ, những con cá mập trên đảo đầu tiên dễ giao tiếp hơn.”
Cuối cùng Tống Hứa nhận ra điều không đúng: “Đảo đầu tiên ạ… ở đây tổng cộng có mấy hòn đảo vậy bà?” Lẽ nào không phải chỉ có hai hòn đảo mà cô nhìn thấy sao?
Tây Nê: “Có ba hòn đảo, hòn đảo chúng ta ở là hòn đảo thứ ba.”
Tống Hứa: “…”
Tống Hứa vẫn quyết định tới hòn đảo thứ hai trước, nếu như ở đó không tìm thấy rắn yêu và hổ mẹ, thì cô sẽ đi tìm ở hòn đảo thứ nhất.
Sáng hôm sau, cá voi sát thủ đưa cô ra biển, bà là một người bà điềm tĩnh, không giống như những con cá voi sát thủ trẻ tuổi thích chọi bóng, thỉnh thoảng còn tham gia vào trò chơi trong nước, bà sẽ phải cẩn thận giữ con sóc trên mặt nước, để tránh lông của cô bị nước biển làm ướt.
Khi bà vẫn còn là một con cá voi sát thủ nhỏ, cũng đã từng du ngoạn trên nước và được mẹ đội lên người như vậy, nhưng khi đó bà có hơi nghịch ngợm, vậy nên chỉ bơi xung quanh rồi về. Lông trên người mẹ dều bị ướt sạch.
Cá voi sát thủ bơi trên biển chống cho sóc. Bên trong hố trời của hòn đảo thứ nhất, có một người nổi lên từ hồ nước cạn, mái tóc đen dài ướt đầm đìa quấn quanh người, dáng người mảnh khảnh và đôi chân dài lộ rõ, hắn ngồi trong nước một lúc, nhìn lên bầu trời, lảo đảo muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa bước một bước, hắn đã ngã nhào xuống đất.