Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 68: Tự do khác biệt
 
Con đường quay về không phải con đường lúc vừa đến, Tống Hứa chưa từng gặp ai mà mình gặp trước đây trên con đường mới này.

 
Lúc đầu, cô cũng cố gắng tìm kiếm khung cảnh quen thuộc, nhưng sau đó phát hiện nó vô ích. Thế là tốt nhất chỉ có từ bỏ và tập trung vào những điều mới mẻ trước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Chỉ vài tháng sau khi họ rời bãi biển, Ô Mộc, người từng cần học cách đi lại thì bây giờ có thể chạy một cách thành thạo và nói chuyện cũng trơn tru hơn nhiều. Nhưng tần suất nói vẫn còn phụ thuộc vào việc ngày hôm nay Tống Hứa có trêu chọc hắn hay không.

 
Khi không cố sức tìm đường, lần đầu tiên Tống Hứa nhìn thấy một địa hình quen thuộc. Sau những ngọn núi rừng trập trùng có một cánh đồng rộng lớn, nơi cô từng gặp hai người bạn bán thú.

 
Và ở vùng rừng núi nối tiếp nhau này, con rắn lớn đã từng để lại bao truyền thuyết hãi hùng cho lũ thú nhân nhỏ nhắn sống ở đây. Bây giờ họ lại quay trở lại đây, núi rừng xanh tươi đã chuyển sang một màu mùa thu.

 
Họ băng qua khu rừng mùa thu và đến cánh đồng.

 
Trong khu rừng gai nhỏ có cây táo tàu chua và cây táo gai, còn có những ngôi nhà đơn sơ do Tống Hứa trước đây xây dựng. Những ngôi nhà đơn sơ như vậy lẽ ra phải tan tành sau vài trận bão. Nhưng Tống Hứa nhìn căn nhà nhỏ này, đoán được sau khi bọn họ đi nhất định được người tu sửa, bây giờ vẫn tốt, tránh được mưa gió.

 
Chỉ là có vẻ như trong một thời gian dài không có ai ở đó.

 
Tống Hứa chỉ liếc nhìn ngôi nhà rồi lập tức đi về phía bộ lạc gần đó.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nói với Thanh Táo rằng nếu cô có thể đi ngang qua đây khi cô quay trở lại, cô nhất định sẽ đến chào nàng.

 
Trên sườn đồi cách bộ lạc không gần, Tống Hứa nhìn thấy một đàn cừu đầu tiên. Đó là một đàn cừu hoang bình thường, bỗng có bóng đen lượn lờ bên cạnh đàn màu trắng, trông giống như một loại động vật họ chó.

 
Đối phương và bầy cừu cùng nhau đi trên bãi cỏ, giống như một chiến binh bảo vệ bầy cừu.

 
Nhận thấy sự tiếp cận của hai thú nhân kỳ lạ, con chó đen với đôi tai dài nhọn đã biến thành hình dạng thú nhân và đứng dậy, liếc nhìn họ từ sườn đồi.

 
“Xin chào!” Tống Hứa từ xa bắt đầu kêu to: “Ta muốn hỏi, trong bộ tộc của ngươi có ai tên Thanh Táo và Thương Cức không?”

 
Khi cô hét xong câu này, cô nhìn thấy một con cừu con đeo một chiếc vòng cổ lông sặc sỡ ở bầy cừu hoang sau lưng con chó đen thú nhân.

 
Sợi dây chuyền lông vũ không còn màu sắc tươi sáng, có lẽ đã bị gió mưa làm phai mờ, xỉn màu và khó nhận ra.

 

Bước chân của Tống Hứa dừng lại, nụ cười trên mặt cũng khựng lại.

 
Chú cừu nhỏ đang cúi đầu gặm cỏ, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng. Nàng và đàn cừu giống như những đám mây đang di chuyển trên bầu trời, vô lo vô nghĩ.

 
“Thanh Táo đã trở thành một con cừu hoang hoàn toàn.” Con chó đen thú nhân cũng nhìn cừu đeo sợi dây chuyền lông vũ trong đàn: “Ngươi là người đã tặng nàng sợi dây chuyền lông vũ?”

 
Tống Hứa: “Sao lại nhanh như vậy... Không phải là nàng mới trưởng thành cách đây không lâu sao?”

 
Ô Mộc vẫn tồn tại trong vài năm mà không trở thành một con dã thú hoàn chỉnh. Và cô nghĩ rằng những bán thú còn lại sẽ không sớm trở thành một con dã thú hoàn chỉnh như vậy.

 
“Một số bán thú không muốn trở thành dã thú thì sẽ ở dạng bán thú lâu hơn. Trong khi một số bán thú mong muốn trở thành dã thú và tốc độ thay đổi của chúng sẽ nhanh hơn.” Thú nhân chó đen nói.

 
“Sau khi Thanh Táo biến thành cừu hoang, nàng vẫn ở lại đây sao?” Tống Hứa đứng dưới sườn đồi hỏi.

 
“Ta đã nghĩ nàng sẽ rời khỏi đây và đến với bầy cừu hoang xa hơn, nhưng thật không ngờ cuối cùng nàng vẫn ở lại đây.” Thú nhân chó đen nói.

 
Có lẽ trong lòng của nàng dê nhỏ từng nói muốn biến thành cừu hoang cho có bạn bè vẫn còn quyến luyến với nơi này, thật ra nàng cũng không muốn rời đi.

 
“Ngươi là?”

 
“Mẹ nó.” Thú nhân lại biến thành con chó đen và đi bên cạnh bầy cừu.

 
Nàng không đến gần con cừu đang đeo sợi dây chuyền lông vũ, chỉ là khi nhìn thấy nàng đi dạo gần đó, con cừu con lại mơ hồ tiền đến gần. Con chó đen điềm sẽ bình tĩnh liếm con cừu nhỏ lông xù này hai lần, sau đó đưa mắt nhìn nó nhảy tung tăng quay về bầy cừu.

 
Thật kỳ lạ là khi Thanh Táo được xác định là bán thú, họ như đã ngầm hiểu và không còn thân thiết với nhau nữa. Nhưng khi Thanh Táo thực sự biến thành dã thú thì ngược lại, nàng đến đây mỗi ngày để giúp duy trì trật tự của bầy cừu và xua đuổi những con mãnh thú muốn săn cừu.

 
“Vậy, còn Thương Cức thì sao, ngươi biết không?”

 
“Thanh Cức còn biến hóa nhanh hơn Thanh Táo. Vào một đêm mưa bão, hắn biến thành một con ngựa hoang rồi rời khỏi bộ lạc và không bao giờ trở lại nữa.” Con chó đen trả lời cô với một giọng điệu bình tĩnh.

 
Biểu hiện của nàng với Tống Hứa không bài xích cũng không nhiệt tình. Sau khi trả lời, nàng rời đi cùng bầy cừu và đi đến một sườn đồi khác.

 
Gió thổi qua cỏ dại va vào bắp chân, mây đen bắt đầu kéo đến, hình như sắp mưa rồi.

 
Tống Hứa đang đứng xa nhìn đàn cừu bỗng bị bế lên, con rắn lớn ôm ngang eo cô, dẫn cô đi về phía bầy cừu: “Đi chơi.”


 
Tống Hứa lắc chân: “Không được.”

 
Ô Mộc lạnh lùng nói, có loại cảm giác không ai có thể phản bác lại hắn: “Không gì không được.”

 
Tống Hứa phản bác: “Nhất định là không được.”

 
Ngay khi rắn lớn ôm con sóc tiến đến gần thì đàn cừu đã bỏ chạy.

 
Tống Hứa cười nói: “Ngươi xem, không được mà.”

 
Cô nói không được, ý cô là mùi của rắn lớn khiến bầy cừu sợ hãi và chúng sẽ chạy trốn nếu hắn đến gần.

 
“Chúng ta ở đây vài ngày.” Tống Hứa dùng gáy gõ vào ngực Ô Mộc: “Ta sẽ chơi với bạn mấy hôm rồi đi.”

 
Họ quay trở lại ngôi nhà do Tống Hứa xây trong khu rừng gai nhỏ, vào trong và dọn dẹp một chút. Đẩy đống cỏ khô bên trong sang một bên, Tống Hứa phát hiện bên dưới có một đống lông cừu.

 
Có vẻ như sau khi cô rời khỏi đây, người bạn của cô đã âm thầm chuẩn bị một món quà cho cô.

 
Tống Hứa quăng mình trên đống lông cừu mềm.

 
“Ngươi mệt rồi, muốn ngủ?” Ô Mộc hỏi.

 
“Ngươi ngủ rồi à?” Ô Mộc lại hỏi.

 
Không nghe thấy câu trả lời nào, hắn liền biến thành hình dạng bán thú và bò qua chỗ cô, quấn lấy người bạn đời đang bất động của mình vào đuôi. Cái đuôi quấn lấy cô và đám lông cừu vào với nhau.

 
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa rơi tí tách xuống rừng cây. Ô Mộc hiếm khi thấy Tống Hứa không vui, bình thường cô sẽ sớm hào hứng lại, vì vậy hắn kiên nhẫn quấn cô lại rồi đợi, nhưng trời đã tối dần mà cô vẫn chưa tốt lên.

 
Ô Mộc chợt phát hiện ra bụi cây sau lều tránh mưa phủ đầy những quả nhỏ màu đỏ, hắn vùng dậy bò qua.

 
Quả táo gai đỏ dính mưa rơi bộp bộp cạnh đầu đầu Tống Hứa, cô ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tươi mát của táo gai, bỗng bật dậy: “Quả táo gai chín rồi!”


 
Thấy cô bắt đầu nói chuyện lại, Ô Mộc yên tâm rúc đầu vào bụng cô.

 
Tống Hứa ôm đầu con rắn, miệng gặm quả táo gai đỏ vừa hái được.

 
“Cái này chua quá, sao chua vậy chứ...” Chua đến mức muốn khóc.

 
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, mặt trời cực kỳ đẹp, Tống Hứa để rắn lớn ngủ trong bụi cỏ. Cô lặng lẽ đến gần đàn cừu hoang trên sườn đồi, cầm những nhánh cỏ tươi trong tay.

 
Hôm nay, con chó đen cũng ở đó, nàng nằm ở bên cạnh đàn cừu hoang mà ngủ. Tống Hứa nói nhỏ: “Thanh Táo! Thanh Táo! Ta tới tìm ngươi chơi này!”

 
Bây giờ con cừu nhỏ không thể hiểu được lời nói của cô, có lẽ tất cả những con cừu con đều nghĩ rằng cô đang chào chúng, vì vậy tiếng kêu be be lần lượt vang lên. Tống Hứa không còn cách nào khác là đi vào bầy, tìm con cừu cái đeo chiếc vòng cổ và dụ nó bằng một cọng cỏ.

 
Chú cừu non rất dễ lừa, bị cô nhẹ nhàng lừa sang một bên, còn đút cho ăn một đống cỏ và lá non.

 
“... Ta nhìn thấy biển, ngươi có biết biển như thế nào không ...”

 
“Be be.”

 
“... một hòn đảo trên biển, cái hố trời đó...”

 
“Be be.”

 
Tống Hứa nói chuyện xong bèn đứng dậy rời đi. Cừu non vẫn đang gặm cỏ liền ngẩng đầu gặm một mảnh cỏ dính trên người cô, dụi dụi về phía cô. Tống Hứa mỉm cười xoa đầu cừu non: “Cảm ơn.”

 
Tống Hứa đến chơi với cừu non mấy ngày liền, con chó đen làm chó chăn cừu cũng không đuổi cô đi. Cho dù thấy sóc ngồi trên thân cừu chạy loanh quanh, đều có không có phản ứng gì.

 
Ở đây được vài ngày, Tống Hứa và rắn lớn lại rời đi. Cừu nhỏ không biết rằng bạn mình lại rời đi nên nàng và đồng bọn vẫn vui vẻ gặm cỏ. Chiếc sợi dây chuyền bằng lông phai màu đã được tháo ra và thay vào đó là một dây chuyền ốc xà cừ nhỏ xinh đẹp.

 
Sau khi rời khỏi vùng hoang vu, đường về bộ lạc trở nên rõ ràng, Tống Hứa quay sang hướng khác đột nhiên nói: “Thật ra trở về cũng không có việc gì, hay là chúng ta đi nơi khác đi? Chúng ta còn chưa đi bên kia.”

 
Ô Mộc đồng ý vì hắn cũng không nhất định phải quay trở lại bộ tộc mãnh thú đó.

 
Hai người tạm thời đổi hướng và đi trên con đường mới.

 
Thực ra vẫn cứ là núi và nước, hai người họ đi đâu tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của Tống Hứa. Cô sẽ dùng cành cây để chỉ đường và chọn hướng đi. Ô Mộc không nói gì, chỉ đi theo cô, như một đứa trẻ trong chuyến đi tham quan được cô giáo dẫn dắt.

 
Đứa trẻ nhỏ này thỉnh thoảng sẽ nổi loạn, không muốn đi theo con đường của Tống Hứa chọn, muốn dẫn cô đi đường vòng.

 
Tống Hứa luôn nghĩ rằng hắn đang tránh những con thú nguy hiểm. Cho đến một lần cô thực sự tò mò về lý do tại sao Ô Mộc lại muốn đi đường vòng, cô kéo hắn về phía trước một cách cưỡng ép.


 
Ở dòng suối gần đó, cô nhìn thấy một thú nhân hình rắn.

 
Tống Hứa trong phút chốc hiểu ra: Hóa ra là như vậy.

 
Còn cho rằng đó là để tránh thú dữ, nhưng thật không ngờ là để tránh lũ thú nhân hình rắn. Thảo nào cô không thể bắt gặp con thú nhân hình rắn nào trên đường đi, hóa ra là tìm cách trốn tránh. Có vẻ Ô Mộc hiểu rất rõ sở thích của cô với rắn.

 
Con rắn lớn bên cạnh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, không có biểu hiện gì khác lạ khi tâm tư bị vạch trần. Hắn còn nghiêm túc hỏi cô: “Ngươi có muốn làm bạn đời của hắn không?”

 
Tống Hứa đoán rằng nếu cô gật đầu, Ô Mộc sẽ xông lên đánh nổ đầu con rắn qua đường vô tội kia, trục xuất tên đó khỏi tầm mắt của cô.

 
Việc cướp bạn đời trong thế giới thú nhân ngay thẳng như vậy đó.

 
“Đương nhiên không rồ, ngươi là con rắn đẹp nhất! Độc nhất vô nhị, không có con rắn nào có thể so sánh được!” Tống Hứa vội vàng quay đầu bước về, quyết định lần sau sẽ không tò mò chuyện gì xảy ra trên con đường Ô Mộc không cho đi nữa. Bạn đời mà đánh mắt đưa tình gây họa cho người vô tội là chuyện cực kỳ không có đạo đức!

 
Bạn đời trong giới thú nhân rất ít khi cố định. Tống Hứa cũng tự hỏi liệu Ô Mộc muốn một người bạn đời ít ồn ào và rắc rối hơn, hay là một người mạnh mẽ như mẹ của hắn.

 
“Ô Mộc, ngươi có muốn bạn đời khác không?”

 
“Bạn đời, là ngươi.”

 
“Người khác, sư tử, hổ, sói, hay một con rắn khác?”

 
“Bạn đời, là ngươi.”

 
“Kỳ ghê, khiếu thẩm mỹ của ngươi thật lạ hahaha! Ngươi thật sự chưa từng nghĩ tới à?”

 
“Xì!”

 
Bắt đầu tức giận rồi, Ô Mộc thực sự sẽ cắn người khi hắn tức giận, thế là Tống Hứa lập tức im bặt.

 
Tống Hứa thấy rằng dù có nói nhiều lời ngon ngọt và dỗ dành rắn, nhưng lần tới khi họ tình cờ gặp một thú nhân giống rắn trên đường đi của mình, Ô Mộc vẫn sẽ nhanh chóng xua đuổi đối phương đi.

 
Tống Hứa nhìn họ rời đi, nghĩ đến một icon kinh điển: một người đàn ông và bạn gái của anh ta đang đi trên phố, nhưng ánh mắt của họ lại hướng về người đẹp đang đi ngang qua.

 
Tuy nhiên, cô không nhìn những con rắn khác quá nhiều, thậm chí cô không nhìn thấy bất kỳ hoa văn nào trên cơ thể chúng.

 
Khuôn mặt trầm tư ngồi trên phiến đá chờ Ô Mộc trở lại, Tống Hứa cắn một quả táo gai mà hắn mang về từ rừng gai nhỏ.

 
Chua, chua quá! Chua đến mức người muốn cười.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận