Ngày Dương Kế Trầm trở lại Mặc Thành là ngày thời tiết ấm nhất trong khoảng thời gian gần đây. Anh ngồi tàu hỏa 7 – 8 tiếng liền, lúc đến bến thì đã là giữa trưa rồi.
Anh xa quê từ năm 18 tuổi, sau đó chỉ có Tết mới trở về. Vương Lệ Vận mất vào mùa Đông, lúc đó mới chỉ sang năm mới được 4 – 5 ngày. Sau khi mai táng đơn giản xong, Dương Kế Trầm đưa tro cốt về quê và mua một vị trí trong khu mộ kia. Mộ của bà nằm cách mộ của Dương Siêu 5 hàng. Không biết là trùng hợp hay ý trời là vậy, mà Dương Siêu cũng mất vào mùa Đông, rất gần với ngày giỗ của Vương Lệ Vận.
Mà trùng hợp không chỉ có một chuyện của Dương Siêu, thời điểm Lâm Chi Hạ xảy ra tai nạn xe cộ cũng là mùa Đông. Lúc Lâm Chi Hạ xuất ngoại là mùa Đông, mà tro cốt được đưa về nước cũng là mùa Đông.
Khi đó Dương Kế Trầm cảm thấy chuyện tà ma quỷ quái thật không hợp thói đời. Một năm bốn mùa thì mùa Đông trở thành mùa mà anh ghét nhất.
Sau khi ra khỏi bến tàu, Dương Kế Trầm mua một bao Ngọc Khê ở tiệm tạp hóa. Dưới ánh mắt trời ấm áp, cả người anh cũng dần thoải mái hơn. Trước đó chen lấn trên tàu hỏa tới trưa, chỗ anh ngồi chật hẹp mà đông người, vì thế cả người cũng như sắp rời ra thành từng mảnh.
Dương Kế Trầm ngậm thuốc lá rồi lấy điện thoại ra từ trong túi áo khoác. Anh mở mục nhắn tin với Giang Nhiễm, sau đó cau mày và nhanh chóng đánh xuống dòng chữ: Tôi về rồi.
Mỗi lúc tối trời anh sẽ hỏi cô đang làm gì, nhưng đã hai ba ngày rồi chưa nhận được tin trả lời của cô. Mà Giang Nhiễm không cho anh nói chuyện với cô, nói là tối phải làm bài tập, nên Dương Kế Trầm cũng không gọi điện qua.
Dương Kế Trầm rít một hơi khói, rồi nhìn chằm chằm màn hình mà bật cười, sau đó nói nhỏ: “Bé con bận ghê nhỉ.”
Anh thu điện thoại lại rồi đút một tay vào trong túi áo, một tay còn lại cầm điếu thuốc, sau đó chậm rãi đi đến ven đường và tiện thể gọi một chiếc taxi.
Lúc Dương Kế Trầm về đến cổng Nhị Tà thì nhận được điện thoại của Trương Gia Khải.
Trương Gia Khải: “Anh, lúc nào anh mới về? Tối nay Chu Thụ với Hạ Quần định về quê, có khi tháng sau mới quay lại.”
Dương Kế Trầm trả tiền cho tài xế taxi rồi cầm ba lô xuống xe, anh vừa đi vào trong viện vừa mở cửa và nói: “Tôi về rồi.”
Trương Gia Khải ở bên kia ngẩn ra: “Mấy giờ anh về tới? Sao không nghe anh nói gì?”
“Hôm qua vừa mới quyết định xong.”
“Bọn em định ăn bữa cơm chia tay, sau đó đến quán bar chơi một chút. Em gửi địa chỉ cho anh.”
“Được.”
Mới chỉ rời đi nửa tháng mà trong phòng không người đã sinh ra mùi nấm mốc rồi, Dương Kế Trầm mở cửa thông gió, rồi khi mở đến cửa của căn phòng kia thì chợt dừng lại.
Cửa sổ đối diện của Giang Nhiễm không kéo rèm lại. Ánh nắng chiếu vào trong phòng cô, bên trong là chăn đệm hoa nhí được gấp chỉnh tề và đặt trên đầu giường cùng bạch tuộc bự. Ngoài ra còn có bàn sách cũ màu gỗ đậm, trên bàn bày một loạt các loại sách, trên tường còn dán các loại giấy ghi chú xanh xanh đỏ đỏ. Căn phòng của cô gái nhỏ trông thật ấm áp mà dễ chịu, cũng giống như người nào đó vậy.
Sau khi ở quê hơn 10 ngày, Dương Kế Trầm nằm trên giường ngủ cũng sẽ mơ thấy cô.
Bóng hình mảnh mai, tóc búi tròn lên cao, khăn quàng cổ màu đỏ bao lấy cần cổ trắng nõn và xinh đẹp kia. Cái đầu nhỏ sẽ hơi co lại, mỗi lần anh trêu, cô sẽ mở mắt thật to rồi chớp chớp hàng mi, sau đó mặt lại phiếm hồng như hoa đào tháng Ba.
Anh không chỉ ra được Giang Nhiễm có điểm gì đặc biệt, mà lúc mới gặp cũng chỉ thấy cô là một cô bé mười mấy tuổi chưa trưởng thành mà thôi.
Dương Kế Trầm đã tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, dịu dàng quan tâm cũng tốt, gợi cảm xinh đẹp cũng xong. Thế nhưng bề ngoài chỉ là bề ngoài, dù tính cách có tốt thì không hợp vẫn là không hợp.
Với anh mà nói, cùng là phái nữ nhưng những phụ nữ kia kìm nén quá nhiều.
Đâu giống như cô, bị trêu như thế cũng không nhăn nhó không giả bộ, thứ cô cho anh đều là những phản ứng chân thật và thuần túy nhất.
Khi nhớ lại anh vẫn có thể bật cười được.
Nửa tháng này Dương Kế Trầm ở nhà bố mẹ của Vương Lệ Vận, cũng chính là nhà ngoại của anh. Ông bà cụ vẫn còn khỏe, thân thể cũng kiên cường. Tuy ông bà từng đổ bệnh một trận vì chuyện năm đó, nhưng bây giờ đã nguôi ngoai hơn nhiều, sau đó lại có thể sinh hoạt như thường lệ.
Bọn họ cũng là những người thân duy nhất còn lại của Dương Kế Trầm, không tính những người chú người bác kia. Năm đó nhà họ Dương phá sản, tài sản đều bị niêm phong hoặc bán đi để đổi thành tiền. Lúc ấy không có ai đứng ra giúp họ, tất cả đều tránh đi như gặp ôn thần. Dù Vương Lệ Vận hiền hòa nhưng cũng có tự tôn của mình, bà cầm tiền cứu trợ từ bố mẹ rồi đưa Dương Kế Trầm tới nơi khác, sau đó liều mình làm việc để trả nợ. Vương Lệ Vận cũng sợ mấy kẻ đòi nợ kia tới tìm bố mẹ mình, nên muốn giúp hai ông bà chuyển nhà. Đây là huyện thành nhỏ, ông bà cụ tuổi đã cao nên không chịu giày vò cùng Vương Lệ Vận được, mà cả hai cũng không muốn rời khỏi quê hương. Nói là chuyển nhà nhưng thật ra là như chuột trốn mèo. Mấy năm đó mỗi người họ đều phải sống cẩn thận từng li từng tí một.
Hai ông bà cụ đã cao tuổi nên luôn miệng nhắc tới hai việc, một là Tiểu Trầm, cháu tìm được việc chưa, đừng đua xe nữa không có tiền đồ đâu. Hai là Tiểu Trầm, cháu cũng hai bốn hai lăm rồi, nên tìm đối tượng yêu đương đi. Ông bà ngoại muốn ôm thằng cháu ngoại trước, sau này xuống Hoàng Tuyền còn nhắn nhủ được với mẹ cháu.
Bà ngoại khá kĩ tính nên để ý thấy anh cứ ôm điện thoại cả ngày. Tín hiệu trong thôn khá kém, thỉnh thoảng Dương Kế Trầm sẽ chạy đến cửa thôn chỉ vì gửi tin nhắn. Đôi lúc đêm hôm khuya khoắt có tuyết rơi anh cũng vẫn đứng ở cửa thôn gọi điện thoại.
Thế là bà hỏi bóng hỏi gió Dương Kế Trầm: “Tiểu Trầm, có phải cháu có đối tượng rồi không?”
Dương Kế Trầm cũng không giấu giếm mà đáp dứt khoát: “Đang theo đuổi ạ.”
Bà ngoại cười tươi như hoa rồi hỏi: “Cô gái đó ở đâu? Bao lớn rồi? Làm gì? Hai đứa quen nhau thế nào? Tình hình trong nhà ra sao? Dáng dấp thế nào? Hai đứa đến bước nào rồi?”
Lúc nghe Dương Kế Trầm nói 18 tuổi và đang học lớp 12, bà ngoại vơ ngay lấy cái chổi rồi mắng: “Thằng ranh con, hôm nay bà phải đánh mày mông nở hoa mới thôi! Suốt ngày làm chuyện không đứng đắn, còn theo đuổi đứa bé đang đi học nữa!”
Khi còn bé Dương Kế Trầm cũng đã chịu không ít đòn roi của bà ngoại. Mấy cậu con trai luôn rất tò mò, lúc thì làm hỏng cái này lúc lại chọc cái kia, sau những lúc ấy anh sẽ bị bà ngoại đuổi quanh sân. Cho đến năm mười mấy tuổi trở đi, cuối cùng bà ngoại cũng không đánh anh nữa, bởi lúc ấy cháu bà cũng đã trưởng thành rất nhanh, mà cũng ngày càng hiểu chuyện hơn.
Bà ngoại ra ngoài luôn khen cháu mình cao ráo lại thông minh, còn rất hiểu chuyện nữa.
Lúc đầu bà vốn không lo lắng gì, mãi cho tới khi nhà họ Dương xảy ra chuyện, sau đó lại nghe tin anh đánh nhau và làm chuyện không đàng hoàng ở bên ngoài. Đến bây giờ còn đi đua xe vừa nguy hiểm vừa không có tiền đồ, bà ngoại cũng giận lắm nhưng lại không quản nổi anh.
Những cái đó thì cũng thôi đi, bây giờ lại dám có ý với cô nhóc đang còn đi học. Đúng là học hư rồi!
Ngày đó Dương Kế Trầm ăn mấy roi trên người nhưng cũng không tránh đi, mà còn cười nhìn bà ngoại cầm vũ khí.
Bà cụ đánh xong thì cũng đỡ tức hơn, sau đó lại nghe Dương Kế Trầm nói: “Thích thật đấy ạ, về sau đưa về cho bà gặp.”
Bà ngoại hừ hừ hai tiếng rồi dạy dỗ anh: “Như thế là làm trễ nải tương lai của người ta. Lớp 12 rất quan trọng, đây là chuyện cả đời!”
“Cháu biết, nhưng chuyện của cháu và em ấy cũng là chuyện cả đời.”
Bà ngoại nhớ ra chuyện gì nên thở dài: “Trên đời có rất nhiều cô gái tốt, như cô bé cháu thích vậy, con người nên nghĩ thoáng một chút mới được.”
“Cháu hiểu.”
Gió lạnh bên ngoài vẫn gào thét, núi tuyết cao tới nửa thước, ban đêm ở sơn thôn thật vắng lặng và an lành.
Dương Kế Trầm trò chuyện với bà ngoại xong thì tìm điếu thuốc, sau đó ra cửa gọi điện cho Giang Nhiễm.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói mềm mại.
Anh bỗng thấy mùa Đông cũng không bết bát đến vậy.
…
Dương Kế Trầm tắm xong thì thay quần áo khác và tới chỗ Trương Gia Khải nói. Đây là một quán ăn âm nhạc, ngoài cổng dùng các bó hoa hình tròn dựng thành lối đi, bên trong có đèn treo. Trên vách tường và lan can đều được tô điểm thêm bằng hoa cỏ, toàn bộ không gian là dạng khép kín, tất cả chỉ dựa vào ánh đèn chiếu sáng. Ở trung tâm của quán có một sân khấu nhỏ để ca sĩ ca hát.
Mấy người Trương Gia Khải ngồi ở bàn 6 người trên tầng 2, ở đây có tầm nhìn tốt, vị trí cũng rất rộng rãi.
Lúc Dương Kế Trầm tới, bọn họ đã gọi đồ ăn xong rồi. Cả một bàn hình chữ nhật đều là đồ ăn, mà gọi bừa một món ăn ở đây cũng mất tới hàng trăm tệ. Một bàn này có lẽ cũng phải một hai nghìn tệ, chưa kể đến hai chai rượu kia.
Dương Kế Trầm kéo ghế ra rồi ngồi xuống mà trêu: “Không phải mấy cậu gọi tôi đến trả tiền đấy chứ?”
Chu Thụ cũng nghịch ngợm nói: “Anh không trả thì ai trả, ai bảo anh là người có nhiều tiền nhất.”
Dương Kế Trầm: “Bây giờ trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ còn 5 vạn tệ thôi, chắc là người nghèo nhất trong số các cậu.”
“Mẹ kiếp! Anh đi Macao đánh bạc à?”
Trương Gia Khải thấy Dương Kế Trầm không giống như nói đùa nên hỏi: “Trước đó anh bận gì thế? Đầu tư bất động sản à?”
Dương Kế Trầm: “Đại khái thế, làm ít chuyện, mặt khác là tiết kiệm một khoản, định về sau mua nhà ở nơi khác.”
Tất cả đều khiếp sợ nhìn anh: “…”
Dương Kế Trầm vẫn luôn là một người vô dục vô cầu và không có kế hoạch, giống như kẻ lang bạt khắp nơi không có chỗ ở cố định, cũng thích làm gì thì làm. Người như thế bỗng nhiên muốn mua nhà làm gì, đúng là khiến người khác không thể giải thích nổi.
Trương Gia Khải nhíu lông mày, sau đó lại nghĩ đến một chuyện khác và thấy như đó là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Anh ấy rót rượu vang đỏ cho Dương Kế Trầm rồi nói: “Ăn cơm thôi, mấy cậu thất thần gì thế. Cơm nước xong xuôi các cậu ra bến tàu, tôi còn phải đi đón Vân Tiên tan học đấy.”
Hạ Quần thấy lạ: “Sao gần đây cậu chăm đi đón người thế?”
Trương Gia Khải: “Còn có thể vì gì nữa, không phải là sợ bạn gái bị người khác để mắt đến hay sao. Giống Tiểu Nhiễm ấy, gần đây bị một nam sinh nhỏ theo đuổi kìa. Hôm qua tôi cũng mới nghe Vân Tiên kể, ngày nào cậu nhóc kia cũng mang trà sữa cho Tiểu Nhiễm, tối còn đưa em ấy về nhà nữa.”
Trương Gia Khải vừa nói vừa cười, nhưng đúng hơn là vừa nhìn Dương Kế Trầm vừa nói.
Dương Kế Trầm cầm ly thủy tinh rồi hơi híp mắt lại: “Nam sinh nhỏ?”
Trương Gia Khải cố tình khích anh: “Nghe nói là đẹp trai lắm, theo đuổi rất cần mẫn.”
Dương Kế Trầm uống một hơi cạn sạch rồi lười biếng dựa vào ghế sofa, sau đó xem thường mà cười một tiếng.
Bảo sao con nhóc thối kia không trả lời tin nhắn của anh.
Trương Gia Khải: “Cậu này ở gần nên không tầm thường đâu, ban ngày luôn ở cùng một chỗ nên cơ hội tiếp xúc cũng nhiều. Anh, em nghĩ anh nên nghĩ lại về việc mua nhà, nếu không mua rồi lại không có người ở đâu.”
Dương Kế Trầm hừ lạnh một tiếng, khóe miệng lại ngậm ý cười: “Phải không? Cái gì gọi là ở gần?”
Trương Gia Khải thấy anh cười như nắm chắc, rồi lại như có suy tính gì.
Lúc đầu anh ấy tưởng Dương Kế Trầm chỉ thích Giang Nhiễm bình thường thôi. Không ngờ qua một kì nghỉ mà đã nghĩ đến cả chuyện mua nhà, đúng là không động lòng thì thôi, động lòng rồi là khiến ai ai cũng kinh ngạc.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, tất cả đều hơi có men say nên ngồi ở đó nghỉ ngơi một chút. Dương Kế Trầm đứng dậy muốn đi, nhưng đi được vài bước thì quay lại nhìn Trương Gia Khải: “Cùng đi chứ?”
Trương Gia Khải cười cười: “Tối nay Vân Tiên tham gia tiệc rượu, em không đi đón em ấy.”
Lời vừa rồi chỉ là dẫn dắt để nói ra chuyện của Giang Nhiễm mà thôi. Dương Kế Trầm nhìn anh ấy một cái rồi rì rì đi mất.
Từ Chi Hạ cầm túi lên đuổi theo.
Chạng vạng tối mùa Đông thật túc mục và buồn tẻ, trong tầng mây cũng đều là ảm đạm, gió lạnh thấu xương khiến người trên đường đều thật vội vàng. Đèn đường đã sáng lên, ánh trăng chiếu lên đường nhựa một quầng sáng tròn vành vạnh.
“A Trầm!” Từ Chi Hạ gọi anh lại.
Lúc này Dương Kế Trầm đang khum tay châm thuốc, anh nghe tiếng thì ngước mắt nhìn lại. Tóc dài của Từ Chi Hạ tung bay, trên mặt rõ ràng cũng có chút men say.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Hai tay Từ Chi Hạ níu chặt lấy túi của mình rồi hỏi: “Bác… Mẹ của cô ấy vẫn ổn chứ?”
Dương Kế Trầm đậy bật lửa lại rồi lấy điếu thuốc xuống: “Vẫn ổn.”
“Lần sau anh về thì cho em đi cùng đi, em cũng muốn đến thăm bà ấy.”
Dương Kế Trầm cười yếu ớt: “Chi Hạ, em không phải quan tâm đến chuyện này, vốn không liên quan gì đến em.”
“Tôi…”
Dương Kế Trầm: “Không có chuyện gì thì anh đi trước đây.”
“Anh định đi tìm Giang Nhiễm à?”
“Ừm.”
“Anh nói mua nhà là vì em ấy?”
“Không thì còn có thể vì ai.”
Giọng anh mang vẻ cưng chiều không tên khiến Từ Chi Hạ ngẩn ra. Gió lạnh đã thổi tan không ít men say của cô ấy, đầu óc Từ Chi Hạ lúc này ong ong, cũng thật hoảng hốt.
Từ Chi Hạ thốt lên: “Anh thích em ấy cái gì?”
Dương Kế Trầm không trả lời cô ấy mà chỉ nói: “Em hơi say rồi, để bọn họ đưa em về đi. Anh đi trước.”
Anh không cho cô ấy cơ hội nói tiếp, mà cầm điếu thuốc lên taxi.
Còn Giang Nhiễm ở trường bên kia lại như kẻ trộm, vừa tan học xong cô đã trốn thật nhanh khỏi phòng học. Sau giờ học Quý Vân Tiên thường có thói quen xem điện thoại, trên đó có một tin nhắn Trương Gia Khải nói Trầm ca về rồi.
Nhưng Quý Vân Tiên còn chưa kịp mở miệng, Giang Nhiễm đã chạy mất dạng.
Giang Nhiễm muốn tan sớm để lên xe buýt về nhà, như vậy sẽ tránh được cậu nhóc kia, thế nhưng cô vẫn bị chặn lại ở cổng trường.
Cậu nhóc kia cười xán lạn rồi vẫn nói câu trước đó: “Học tỷ, em đưa chị về nhà.”
Mặt Giang Nhiễm sắp nhăn thành mướp đắng rồi. Hai người giằng co ở bến xe buýt mãi, nhưng xe đến rồi cô không thể không lên được.
Bên cạnh có một ông chú nóng tính muốn lên xe trước. Ông ấy dùng cơ thể đồ sộ của mình huých Giang Nhiễm ra rồi đi lên trước, cậu nhóc kia lại nhanh tay đỡ được cô.
“Học tỷ, cẩn thận.”
“Ừm, cảm ơn.”
Giang Nhiễm lập tức tránh ra và giữ khoảng cách với cậu ấy. Những học sinh xung quanh cũng đi tới đi lui rất ồn ào. Nhưng trong âm thanh ồn ã này, Giang Nhiễm lại luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn mình chăm chú, vì thế cô cũng chợt rùng mình một cái.
Xe buýt cồng kềnh bắt đầu chuyển bánh khỏi bến.
Dương Kế Trầm cầm cốc trà sữa mới pha từ tiệm ra, sau đó để cửa xe mở hờ và ngồi hút thuốc trong taxi.
Giỏi, giỏi lắm, lại còn ôm.