Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

“Anh là đồ sao chổi!”. Vừa mới được mò từ sông lên nên
giọng nói của cô có phần ảnh hưởng, nhưng vẫn căm phẫn phun ra một câu với
người đang vuốt ve mình, lắc lắc đầu tóc, bọt nước văng tứ tung.

Đúng vậy, đối với cô mà nói, hắn chính là sao chổi,
tuyệt đối là như vậy!

“Tự tôi có thể lên, anh nhiều chuyện cái gì?”

Mới vừa rồi, hắn vuốt ve cô trong nước, cô tránh né
dây dưa với hắn, kết cục chính là uyên ương nghịch nước, uống phải một hai ngụm
nước sông đục ngầu.

“Đừng náo loạn”. Chân Lãng nhíu lông mày một cái, nước
cũng đang rơi tí tách, “Lên xe”.

“Lão tử không lên cái xe tồi tàn của ngươi!” Cổ Thược
giận dữ rống lên.

Cô không chút suy nghĩ nói ra sự tức tối trong lòng,
đáng tiếc, nếu như biết ngày hôm sau phải đem chính mình ra trả giá thật thảm
cho hai chữ tức tối này, cô nhất định sẽ rất hạnh phúc được bóp cổ chính mình.

(Đám người vây quanh, đủ loại thanh âm hỗn hợp vang
lên bên tai…

“Ai, tuổi còn nhỏ đừng suy nghĩ không thông a, dù sao
tính mạng cũng là quan trọng nhất”.

“Đúng vậy, đúng vậy, mạng của mình là quan trọng nhất,
không thể lấy mạng ra đùa giỡn”.

“Tuổi trẻ nông nông nổi nổi, đường đời còn dài nha…”

Một đám người vây quanh, nhìn thì như có lòng tốt
khuyên giải, thực ra là đang lên án hai người bọn họ, Cổ Thược muốn lên xe, lại
bởi vì đám người tầng tầng lớp mà căn bản không tìm được xe của mình ở đâu.

Gió, từ bờ sông thổi đến, lạnh đến mức làm cô run lên.

Chân Lãng cởi áo khoác ra khoác lên người cô, Cổ Thược
ở trong đám người muốn tìm một lối ra, “Làm ơn cho qua, cho qua…”

“Đừng tìm chết nữa.”

“Phải biết quý trọng bản thân.”

“Dù sao sống cũng tốt hơn, đừng nghĩ quẩn nữa…”

Khán giả vẫn luôn mồm nói nhưng lại không có ai nhường
đường, mặc kệ Cổ Thược khó khăn tìm đường trong đám người.

Chân Lãng giơ cánh tay ra, ôm Cổ Thược vào lòng, hai
mắt quét qua đám người, lạnh lùng quát khẽ, “Tránh đường”.

“Xoẹt…” Đám người lập tức tản ra không ít, Cổ Thược
phóng đến xe của mình trước.

Toàn thân nhỏ nước tí tách, cô hất tay Chân Lãng ra,
leo lên xe chụp ngoại cảnh của mình, cảnh giác nhìn hắn, “Sao chổi, cách xa tôi
ra một chút”.

Chân Lãng không làm cô khó xử nữa, đưa tay mở cửa xe
của mình rồi ngồi vào, hai xe đồng thời khởi động hướng về phía nhà nghỉ.

Cổ Thược cởi quần áo trên người, vừa mới cởi, thân xe
lại chấn động mạnh, suýt nữa làm cô lăn từ chỗ ngồi xuống.

Tiếng máy hỏng không ngừng truyền tới, tài xế sau vài
lần cố gắng, đành bất lực nhìn Cổ Thược, “Hình như động cơ bị cháy, cô chờ tôi
sửa xe hay đi xe khác?”

Cổ Thược tức đến nỗi mắt phun ra lửa, nhìn thấy một cỗ
xe dừng ngay bên cạnh, cửa xe hạ xuống, trên khuôn mặt tuấn mĩ mang nụ cười
nhìn cô thích thú, còn ngoắc ngoắc tay.

Quần áo dính trên người thật khó chịu, thật ra không
tính là lạnh, nhưng quần áo giầy dép ướt sũng nước, dính chặt vào người nên
càng không thoải mái.

Tài xế ở bên cạnh lên tiếng, “Cổ tiểu thư, hình như
động cơ có vấn đề, tôi phải gọi người đến mang xe đi, cô trở về thay quần áo
trước, đừng để bị bệnh, ngày mai còn phải chụp ảnh nữa”.

Không can tâm tình nguyện xuống xe, cô mở cửa ghế phụ
xe Chân Lãng ra, đặt mông ngồi vào, trên ghế lập tức xuất hiện một vệt nước ẩm
ướt.

Chân Lãng đạp vào chân ga, hướng về nhà nghỉ, Cổ Thược
kéo kéo quần áo, chùi chùi giầy, phát hiện hai người mang cả nước lên làm cho
xe hắn bị bẩn mới miễn cưỡng bỏ qua mối hận trong lòng.

Đến nhà nghỉ, cô bước một chân tiêu sái tiến vào đại
sảnh, trong cái nhìn chằm chằm của vô số người, cô lắc lắc tóc ướt nhẹp, rầu rĩ
gục đầu trên quầy tiếp tân, “501, thẻ phòng.”

Cô cố gắng làm ra tư thế phóng khoáng nhất, không thèm
nhìn vẻ mặt của mọi người, thoải mái ấn nút thang máy, mọi người né tránh, một
mình tiến vào giữa cửa thang máy.

Trong lòng, đã đem một người chém ngàn đao vạn quả vô
số lần.

Cô cũng biết không thể quá gần hắn, không thể có nửa
điểm dính dáng, chỉ cần đụng vào hắn, chuyện kì quái gì cũng có thể xảy ra!

Quét quét thẻ phòng trong tay, không có chút phản ứng,
lại quét quét lần nữa, vẫn không chút phản ứng…

Trong lòng cảm thấy kì quái, Cổ Thược đưa thẻ phòng
tới trước mắt nhìn kĩ, bất lực thở dài một tiếng, “Không phải chứ…”

Thẻ phòng trong tay rõ ràng viết là 510 mà không phải
501!!!

Lê bước chân nặng nề, Cổ Thược trở lại đại sảnh, thân
thể chịu đựng một trận cảm giác lạnh run, chờ đợi nhân viên phục vụ tay bận
chân rộn thay thẻ khác, thật khéo làm sao lại đụng ngay Chân Lãng vừa đi đỗ xe
về.

Thế là hai con người cùng nhau đón nhận những ánh mắt
“quan tâm”, cùng nhau vào thang máy, cùng nhau lên tầng trên.

“Anh theo tôi làm gì?” Cổ Thược bốc mùi thuốc súng
nồng nặc, trừng mắt với người nào đó đang đứng bên cạnh, “Có thể cho anh mượn
phòng tắm nhưng tôi phải tắm trước.”

Chân Lãng quơ quơ thẻ phòng trong tay, quét mở phòng
503 trước mặt cô, rồi đóng cánh cửa nặng nề cũng trước mặt cô.

Âm hồn không tan!

Oan quỷ quấn thân!

Hắn, hắn, hắn, lại cùng tầng của mình, còn cách vách?

Cổ Thược nhìn cái cửa đã đóng lại rất lâu rồi mới như
bị mộng du, mở cửa phòng mình đi vào.

Thuận tay mở điều hòa xua đi khí nóng, cô lấy một bộ
quần áo đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra.

Chờ a, chờ a, chờ a…

Đợi a, đợi a, đợi a….

Cuối cùng, Cổ đại tiểu thư trong lòng giận đến cực
điểm, một tiếng rống vọng trong hành lang, “Phục vụ, vòi nước của các người bị
hỏng, chỉ có nước lạnh!!!”

Không gọi được nhân viên phục vụ mà lại gọi đến một
người khác — sao chổi của cô.

Bàn tay kéo cánh tay của cô, lông mày người nào đó
nhíu chặt vào nhau, “Sao còn chưa thay?”

Trên người hắn tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm, trên
người cô còn nước sông; trên người hắn khô ráo sạch sẽ, trên người cô thấm đầy
bùn; quần áo hắn mềm mại thơm tho, quần áo cô dính chặt vào người.

“Vòi nước bị hỏng”. Cô có chút nôn nóng, đầu tóc mềm
mại ôm lấy khuôn mặt, một đôi mắt to trừng lên, nhìn qua rất là đáng thương.

Hắn duỗi tay ra, trực tiếp đẩy cô vào phòng tắm của
mình, “Cô tắm ở đây trước, tôi đi tìm người sửa”.

Cuối cùng, tắm rửa sảng khoái thoải mái ở trong phòng
tắm của sao chổi, Cổ Thược ý vị ngâm nga, bò về căn phòng của mình, kéo hai rèm
cửa, đánh một giấc bù cho buổi sáng.

Hôm đó, khi sắc trời dần tối lại, Cổ Thược cảm thấy
trên người từng trận lạnh như băng, co người lại, vẫn lạnh. Thật vất vả mới
ngồi dậy được lại bị một trận hoa mắt.

Cô kéo chăn, cảm thấy trong phòng lạnh lẽo đến kì
quái.

Cố gắng mở mắt ra, cô nhìn điều hòa trên tường.

Trong bóng tối, đèn tín hiệu phía trên lóe sáng rất rõ
ràng, màu xanh của đèn giống như một cái chuông nhỏ làm mắt cô hoa lên. Con số
18 độ làm cô rùng mình.

Cô, cô, cô rõ ràng bật 22 độ khí nóng, vì sao lại biến
thành 18 độ khí lạnh? Lại còn có tiếng gió vù vù thổi tới nữa chứ!

Cô cầm lấy điều khiển, cố gắng điều chỉnh điều hòa,
thế này là thế nào, cái điều hòa ở trên không có nửa điểm phản ứng.

Hít hít lỗ mũi, cảm thấy tắc nghẹn, cô không nhịn được
ho mấy tiếng, đầu càng đau nhức.

Bước xuống đất, xương cốt toàn thân đau nhức như vừa
bị người ta đánh cho một trận, lắc lắc cổ, đầu cũng như phình to ra gắp mười
lần, hình ảnh trước mắt loạn xạ, lỗ mũi phun lửa.

Thật vất vả mở cửa, hành lang trống trơn không thấy
tới một bóng nhân viên phục vụ, cô mở to miệng, thật khó chịu, gọi không ra
tiếng.

Lảo đảo đến cánh cửa bên cạnh, cô không chút nghĩ ngợi
gõ cánh cửa phòng cách vách, khó khăn nói ra mấy chữ, “Thú y, mở cửa.”

Cửa rất nhanh được mở ra, làm cô đang đứng tựa vào cửa
ngã xuống phải ngã vào trong lòng Chân Lãng.

Tay của hắn rất tự nhiên ôm lấy cô, lông mày nhíu chặt
lại, “Sao lại nóng thế này?”.

Nóng? Vì sao cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo còn run
rẩy nữa? Nhưng, trên người hắn thật là thoải mái, ấm áp, cô tăng thêm lực vuốt
ve.

“Phòng của tôi điều hòa bị hỏng, giúp tôi gọi nhân
viên phục vụ”. Cô tựa vào trong lòng của hắn, miễn cưỡng cố gắng mở mắt thật
lớn, “Anh là cái đồ sao chổi, hại tôi ngã vào nước, làm hỏng xe tôi, làm hỏng
vòi nước điều hòa của tôi, chờ tôi tỉnh ngủ sẽ tìm anh tính sổ”.

“Đừng nói nhảm!” Chân Lãng ôm lấy cô, cẩn thận để lên
giường của mình, kéo cái chăn bọc cô thật chặt bên trong, bắt đầu tìm kiếm ở
trong hành lí của mình.

“Thú y…” Người nào đó không khỏe ôm lấy đầu của mình,
“Đầu tôi đau, xương khớp đau quá, có phải anh nhân lúc tôi ngủ đánh tôi hay
không?”

“Ngậm miệng.” Chân Lãng lấy kẹp nhiệt độ trong túi ra,
cởi áo của cô nhét vào, “Kẹp chặt, sau đó uống thuốc.”

Người nào đó rất đáng thương ngồi cũng ngồi không yên,
bướng bỉnh bước xuống. Chân Lãng đơn giản ôm cô trong lòng, hai cánh tay giữ cô
thật chặt, để cô ngồi yên trong lòng mình.

Cuối cùng cũng tìm được chỗ ấm áp rồi, Cổ Thược nhẹ
nhàng thở dài một tiếng rồi áp sát tới, thậm chí có chút không thỏa mãn chuyển
động đầu, cho đến khi dựa vào làn da dễ chịu mới thỏa mãn ngừng động tác vô
thức, vui vẻ cong cong môi dưới.

Vừa mới mơ màng tiến vào mộng đẹp lại bị người ta đánh
thức, cô xúc động kháng cự lại bị ép uống thuốc hạ sốt, nước đầy trong miệng.

Bên dưới không còn ấm áp, cô lầm bầm tỏ vẻ bất mãn,
đưa tay nắm lấy.

Cho đến khi bắt được thứ ấm áp kia về bên cạnh, cô
dùng tay chân quấn chặt, một lần nữa tìm được cái thoải mái kia trở về mới vui
vẻ vuốt ve.

“Nha đầu, thoải mái không?” Gối ôm thật to truyền tới
giọng nói quen thuộc.

Cô hừ một tiếng, ôm lấy gối ôm phía dưới vô thức xoay
người, cái mông nhỏ vểnh lên cao cao, dính chặt lấy.

“Cô như vậy tôi sẽ rất khó chịu.” Hắn nói bên lỗ tai
cô, ngón tay dịu dàng vuốt mặt cô, “Nhiều năm như thế, hiếm khi nào thấy cô bị
bệnh lại còn không ngoan ngoãn như vậy.”

Trong lúc ngủ mơ, người nào đó căn bản cái gì cũng
không biết, cô chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào trong mơ, trong mơ cô vuốt ve
một túi nước ấm khổng lồ, từ dưới lên, ấm áp cũng bao lấy cô.

Nếu sau này ngày nào cũng có thể vuốt ve như thế này
thì thật là tốt.

Trong
mơ cô nghĩ như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui