Oan Gia Hai Đời

“Thiếu phu nhân, tiểu thư, Tống di nương tới.” Lại Vân Yên mới vừa đem viên thuốc an thai đặt vào trong tay Tô Minh Phù, nha hoàn của Tô Minh Phù bên ngoài tới báo.

Lại Vân Yên mặt mày chưa động, Tô Minh Phù thong thả ung dung đem viên thuốc an thai bỏ vào trong miệng nhai nhai.

“Nghe nói đắng lắm hả.” Lại Vân Yên đem ly nước đặt vào trong tay nàng.

Tô Minh Phù nhận lấy uống mấy hớp, một lát sau, lại nhéo một viên mứt táo bỏ vào miệng nhai nuốt, mới nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Cũng được.”

Nhìn mặt mày còn vương vài phần trẻ con của nàng ấy mà nói ra lại bình tĩnh như vậy, Lại Vân Yên cười cười vươn tay khảy khảy những viên thuốc trong đó, lại đếm một lượt, nói với Tô Minh Phù: “Lần này chỉ lấy ba hộp, chưa đến 50 viên, sợ là không đủ, ta sẽ gửi thêm cho ngươi sau.”

"Ừ.” Tô Minh Phù nhẹ gật đầu.

Lại Vân Yên tựa vào người nàng ấy, bên tai khẽ thì thầm: “Ta tự mình đưa lại đây mới được.”

Tô Minh Phù lại gật gật đầu, nói: "Ta đã biết.”

“Ngươi ăn chút bánh hoa quế đi.” Tô Minh Phù thấy nàng không động đến điểm tâm, liền mời nàng.

Lại Vân Yên đang bận nói chuyện với nàng ấy, từ lúc tới đây chưa kịp uống ngụm trà, nghe vậy liền cầm lấy một khối bánh, cắn một nửa, nếm được vị bánh hoa quế kia, khóe miệng liền cong cong.

"Loại bánh này ta cũng biết làm, đợi đến sang năm thân mình thuận tiện sẽ làm cho ngươi ăn.” Tô Minh Phù lấy ra khăn xoa xoa khoé miệng nàng, nhàn nhạt nói.

Thấy nàng tuổi nhỏ hơn mình, giơ tay nhấc chân lại trầm ổn như thế, còn phải quản lý một gia đình lớn thế này, vì huynh trưởng còn phải lục lục với nội trạch, trong lòng Lại Vân Yên đúng là không đành, trong miệng thở dài: “May mà có ngươi.”

Huynh trưởng hiện nay lo âu nhiều, nhưng lo âu đời này và đời trước không giống nhau, âu lo đời trước khiến hắn thêm cảnh giác, thận trọng, nhưng lo lắng đời này sẽ tước đi niềm vui của hắn.

“Ngươi nói gì vậy, có thể gả cho hắn, sinh con cho hắn, ta trả giá cũng đáng.” Tô Minh Phù lẳng lặng quan sát Lại Vân Yên lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấu cô em chồng này, không biết vì sao nàng ấy biết được nhiều chuyện đến vậy, nhưng lúc này nàng xác thật cũng hiểu nàng ấy thực sự muốn tốt cho huynh trưởng nàng và mình, vì thế cũng có thể lộ ra nàng bảy tám phần bụng dạ: “Ngươi đối với ta tốt, lòng ta cảm nhận được, ngày sau ngươi chỉ cần nhớ ta cảm kích ngươi là được.”

Lại Vân Yên nhìn Tô Minh Phù nói ra lời này, ánh mắt nàng ấy trầm tĩnh, thần sắc trong sáng, không khỏi liền nở nụ cười.

Có thể nói thế đạo này có nhiều thứ trói buộc phụ nữ, nhưng đồng thời vẫn tồn tại những kỳ nữ khiến người ta kinh ngạc.

Trước kia một Chúc Tuệ Phương đã khiến nàng bội phục cả đời, hiện nay xem ra, vị tẩu tử đời trước nàng chưa bao giờ gặp mặt này, cũng không phải người đơn giản.

Nàng ấy sợ là đã nhìn thấu nàng và Ngụy Cẩn Hoằng lá mặt lá trái đúng không?

“Ngươi biết ta và Ngụy đại nhân……” Lại Vân Yên nói một nửa, mỉm cười nhìn về phía Tô Minh Phù.

"Có nhìn ra một chút.” Lần trước ở Ngụy phủ huyện Thông, ánh mắt của tiểu cô nhìn phu quân nàng ấy không phải ánh mắt mà nữ nhân sẽ dành cho nam nhân của mình.

Khi mình nhìn về phía huynh trưởng của nàng ấy, toàn tấm lòng toàn ánh mắt đều là hắn, chứ không giống tiểu cô khi nhìn Ngụy đại nhân, nàng ấy híp mắt lại, giống như đang đánh giá đối thủ vậy, chiếc cằm của nàng sẽ hơi nâng lên một chút, nếu có cười, nụ cười kia lại lạnh lẽo chứ không hề ấm áp...

Hai người như vậy, sao có thể là một đôi phu thê ân ái như trong miệng Chấn Nghiêm nói chứ?

"Rõ ràng đến vậy sao?”

Tô Minh Phù gật nhẹ đầu.

"Sau khi phát hiện, ngươi có báo cho huynh trưởng biết không?”

Tô Minh Phù lắc đầu, thành thật trả lời, “Chưa từng, đó đều là suy nghĩ của riêng ta.”

Khi nàng phát hiện ra, khi đó hắn muốn vào Hình Bộ, nàng không định nói, sau vụ Dục Nam án làm hắn bận tối tăm mặt mày, nàng cũng không định nói, hiện nay, nàng càng không định nói cho hắn biết.

“Ngươi muốn trách thì cứ trách ta đi, huynh trưởng ngươi là nam nhân, không cẩn thận như nữ nhân, nhìn không ra các ngươi có gì không ổn, là ta cố ý không nhắc nhở hắn.” Tô Minh Phù nói đến đây, duỗi tay xoa xoa bụng mình, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhấp một ngụm trà mới xoa dịu được cơn đau trong bụng.

Thấy nàng nói xong lại lấy hơi lên, Lại Vân Yên còn bị hoảng sợ, lúc này thấy Tô Minh Phù nhìn mình, nàng cười khổ nói: “Cầu xin ngươi đừng nói huynh trưởng biết còn không kịp, nào trách ngươi đâu.”

"Vậy trước mắt……” Tô Minh Phù nhẹ giọng hỏi.

"Vẫn là dấu hắn đi.” Lại Vân Yên liền đáp một câu như vậy, trong lòng có chút nặng nề.

Nghĩ đi nghĩ lại, về sau muốn che mắt người khác, không thể duy trì khoảng cách quá xa với Ngụy Cẩn Hoằng, xa lánh hắn quá mức cũng không ổn.

Lúc này nha hoàn lại tới báo, nói Tống di nương đã chờ ở cửa sau rất lâu.

Tô Minh Phù kinh ngạc một chút, kêu nha hoàn tiến vào: “Không phải kêu ngươi bảo nàng trở về sao?”

"Cái này……” Nha hoàn bên người gãi gãi đầu, khờ khạo đáp: “Nô tỳ đã quên, nô tỳ đi ngay.”

Dứt lời, thi lễ xong, liền xoay người đi rồi.

“Như vậy có được không?” Lại Vân Yên hỏi nhỏ một câu.

“Ta đang mang trong người chính là đích trưởng tôn, trong phủ ai chẳng biết thai khí của ta không ổn định. Nếu ai đó gấp gáp đến độ làm hại con ta, ta liền đem một nhà kẻ đó chôn cùng.” Tô Minh Phù nói đến này, khóe miệng giơ lên cười: "Mấy ngày nữa, huynh trưởng ta sẽ dẫn nữ phu tử đến, ngươi ở thêm mấy ngày, gặp mặt nàng ta rồi đi nhé.”

“Nàng là người phương nào, mà khiến ngươi khen ngợi bậc này?” Lại Vân Yên thấy nàng năm lần bảy lượt nhắc đến vị phu tử kia, khẩu khí hàm chứa kính trọng, nay nghe nàng nhắc đến liền thắc mắc hỏi.

"Phu quân của phu tử là Lĩnh Lan học sĩ.” Tô Minh Phù đến gần bên tai nàng nói nhỏ.

“Không phải nghe nói cả nhà hắn đều đã……” Lại Vân Yên thực sự kinh ngạc.

Năm đó chẳng phải cả nhà Lĩnh Lan học sĩ đã tự sát vì can gián sao?

Đổng Ngô thị? Phía dưới bộ thảo là chữ Trùng, Trùng là họ của Lĩnh Lan học sĩ.

*董吴氏

Một khi bị bóc trần, chữ này cũng dễ lý giải, nhưng nếu không ai nhắc tới, ai có thể đem một cái họ trên mặt chữ mà đoán ra Lĩnh Lan học sĩ đâu.

"Chuyện này, có mấy người biết được?”

"Chỉ có ta, người thứ hai là ngươi.” Tô Minh Phù lẳng lặng nhìn tiểu cô này của nàng, nghĩ đến, dựa vào sự thông tuệ của nàng ấy, ắt là hiểu được mình đang thổ lộ giao tình của mình với nàng đúng không.

Nàng ấy cho mình một quả đào, mình cũng báo đáp nàng ấy một quả mận.

*投我以桃报之以李: tạm dịch là người cho tôi một quả đào, tôi báo đáp lại người một quả mận. Tiếng Việt có câu bánh ít trao đi, bánh quy trao lại.

**

Lại Vân Yên ở Lại phủ mấy ngày nay, Tống di nương tới tìm nàng, đều bị Tô Minh Phù chắn bên ngoài.

Tô Minh Phù nói với Lại Vân Yên: "Bên phía phụ thân, dù cho chúng ta có lấy lòng ngài ấy thế nào đều là phận vãn bối chúng ta không phải, nếu đã vậy, cũng không cần cho bà ta mặt mũi, làm di nương phải cho ra một di nương, nghĩ đến, ngài ấy cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”

Tô Đán Xa lúc này đã được điều đến ba châu phủ Hồng Bắc đảm nhiệm chức tuần phủ, Lại Du không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nay hẳn vẫn chưa dám đắc tội nhà mẹ đẻ của tức phụ, huống chi trong bụng nàng còn đang mang cháu đích tôn nhà họ Lại, ông ta xác thực cũng không đi tìm Tô Minh Phù gây phiền toái.

Nhưng Lại Vân Yên liền không có vận khí tốt như vậy, hôm đó sau khi Lại Du hồi phủ liền gọi nàng sang nhà chính tiền viện, làm trò mắng nàng trước mặt hạ nhân: "Ngày nào ngươi cũng chạy về nhà mẹ đẻ, còn ra thể thống gì nữa hả?”

Lại Vân Yên đời trước đối với vị phụ thân bất công này đã không còn lời nào để nói, nay sau khi sống lại lại gặp tình cảnh này, trong lòng vẫn còn chút bất lực.

Nàng mang trong người dòng máu của Lại Du, vì thế khi còn bé đã mong muốn được thân thiết với cha mình nhưng người này lại không hề thích nàng và huynh trưởng, đến khi ông ta chết đi, huynh trưởng nàng liền đem ông ta chôn cất một mình trong một mộ phần chính, thậm chí năm dặm cách ngôi mộ của ông ta không hề có một ngôi mộ của tộc nhân nào, để ông ta cô linh một mình, dựa theo thầy bói nói, đời đời kiếp kiếp của ông ta sẽ không con không cái.

Nói đến huynh trưởng ngoan độc, một nửa đều là bị ông ta dồn ép, huynh trưởng làm sao không muốn được cha mình yêu thích, làm sao không muốn thân cận với cha mình, được cha tin tưởng giao trọng trách? Nhưng ông ta vẫn một lần thêm một lần khiến nhi tử của mình thất vọng, vì một nữ nhân ông ta vứt bỏ vợ cả thì thôi, không cần nữ nhi cũng được, nhưng ngay cả đích tử con vợ cả duy nhất, ông ta cũng không cần, vậy thì làm sao mà không khiến huynh trưởng nàng lạnh lòng với ông ta.

“Hài nhi chỉ là lo lắng cho tẩu tẩu.” Lại Vân Yên cúi đầu cung kính đáp.

"Một phủ đệ to lớn như vậy, còn khiến một đứa đã gả ra ngoài như ngươi bận tâm? Ngươi đã là con dâu Ngụy gia, không có việc gì lại chạy về nhà mẹ đẻ, ngươi đang muốn đem thể diện Lại phủ ném đi phải không?" Lại Du nghĩ tới ban đêm nữ nhân kia nhẹ giọng đè ép tiếng nức nở sau lưng hắn, lửa giận càng thêm điên cuồng.

Ông ta lúc này không chút nghĩ ngợi, đập bàn cả giận nói: “Ngươi trở về cho ta, ta nói cho ngươi hay, trở về phải nghe theo trưởng bối, hầu hạ phu quân cho thật tốt, bằng không, chớ trách vi phụ thay mẫu thân ngươi giáo huấn ngươi.”

Tuy kiếp trước đã từng trải qua, nhưng kiếp này nghe những lời này trong lòng nàng cười khổ không thôi.

Nam nhân tuyệt tình hay đa tình, đúng là tùy đối tượng mỗi khác nhau mà.

Phụ thân như thế, Ngụy Cẩn Hoằng cũng vậy.

May mà, nàng còn có huynh trưởng.

**

Lại Vân Yên lại lần nữa suốt đêm trở về huyện Thông, khác với lần trước Ngụy mẫu kêu nàng về, lần này nàng là bị đuổi trở về.

Lúc nàng đi, thám tử trong phủ đã giao cho nàng một tờ giấy, nói đại công tử đã đi đến viện của lão gia.

Biết rõ huynh trưởng sẽ vì mình mà đối nghịch với phụ thân, khả năng bởi vì vậy mà kéo theo rắc rối, nhưng Lại Vân Yên lúc này cũng không còn cách nào mà quay lại, nàng chỉ có thể ngồi ở trên xe ngựa, một đường mặt mày vô cảm về tới huyện Thông, lồng ngực đã lâu không còn cảm giác này nữa nay nhẹ nhàng hô hấp cũng mang theo đau nhức.

Trở về phủ đã là đêm khuya, khi bước vào sân, đèn dầu trong sân còn sáng ngời, đi đến nội viện, Ngụy Cẩn Hoằng từ bên hông sân viện của hắn bước ra.

“Ngụy đại nhân.” Đêm khuya, thanh âm của Lại Vân Yên thâm trầm đến đáng sợ, trên mặt không có một tia ý cười.

"Đi theo ta nhé?” Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu với nàng nói.

“Có việc sao?”

"Ừ.”

Lại Vân Yên nhìn nhìn nửa cái sân bên kia của hắn đèn đuốc sáng ngời, lại nhòm qua sân viện tối đen như mực của mình, nhưng vẫn không chịu nhận thua, nói với hắn: “Có việc gì cứ nói tại đây đi.”

Cho dù nàng có mềm yếu đến đâu chăng nữa, cũng không muốn xuống nước với Ngụy Cẩn Hoằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui