Mùng tám tháng chạp là thời điểm bắt đầu dịp Tết nguyên đán, cũng là sinh nhật của Thanh Đồng. Sáng sớm tất cả các phòng liền đưa tới lễ vật, cái gì tốt ăn ngon mặc đẹp, cái gì cần có đều có, chất đầy một phòng, nhưng là Thanh Đồng vẫn miễn cưỡng không lên nổi hứng thú, cũng khó trách hắn, nhiều ngày như vậy vẫn cùng Nghiêm Tín Triệt sinh khí đây này.
Mà Nghiêm Đại đương gia cũng ghê gớm thật, người ta đang tức giận hắn cũng không nói gì, ngược lại hai ngày này ra bên ngoài càng lợi hại hơn, thường xuyên đến trời tối mới nhìn thấy người, sáng sớm lại đi mất.
Này có thể không tức giận sao! Tức chết! !
“Ôi!!! Tiểu Đồng nhi sao lại ở đây nha!”
Ngẩng đầu nhìn lên “Ô ô, Tam nương…” Nhào vào trong ngực người nọ.
“Ai ô ô, có chuyện gì vậy, sinh nhật sao lại khóc rồi, đừng khóc, chịu ủy khuất sao?” Bưng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lau nước mắt cho hắn.
Gật đầu!
“Ai lớn gan như thế! Đương gia?”
Lại gật đầu! Chính là tên cặn bã đó! !
“Đang êm đẹp lại có chuyện gì rồi?” Vẻ mặt đau lòng.
“Hắn, hắn không mua lễ vật cho ta! !” Ô ô!
Ặc, cái này, thật đúng là… nghiêm trọng. – . –
“Lễ vật? Sao lại không mua được, ta nghe nói phía sau núi những cái kia không phải đều là của ngươi sao!”
Nhất thời ngừng lại “Phía sau núi?” Mắt nhỏ đỏ bừng.
Tam nương đi vòng vòng, giật mình! “Ai ôi!!! Ta cái gì cũng chưa nói! Ta còn có việc, ta cái gì cũng chưa nói ah!” Mông như gắn tên tửa chạy đi.
Phía sau núi có cái gì? Không được, nhất định phải đi nhìn! Nguồn :
Khoác thêm áo lông rồi lấy lô ấm cầm tay, giống như tiểu heo mập rời đi, quẹo trái quẹo phải đến gần chỉ nghe thấy thanh âm leng keng cạch cạch, Mục Phong Bảo sửa tiệm hả?
Ha! Rốt cục nhìn thấy rồi!