Lại là một mùa hè, Thanh Đồng đã mang thai tám tháng rồi, mùa hè giống như đặc biệt dài dằng dặc…
Phơi ra cái bụng tròn vo nằm ở trên giường, một chữ, nóng đến chết rồi! Mùa hè năm nay sao có thể nóng như vậy! ! !
Một đĩa lê ướp lạnh đưa đến “Đồng nhi ăn trái cây nào!”
Bất động!
“Đồng nhi, Thất thúc nói ngươi không thể lại lười như vậy, phải vận động một chút!” Kéo hắn!
Vẫn bất động!
Lệ tuôn “Ô ô, nóng quá!”
Quay đầu lại nhìn khối băng trong góc phòng, lại nhìn giường băng trước mắt, rất mát mẻ ah, như thế nào Thanh Đồng mỗi ngày đều kêu nóng!
Nghiêm Tín Triệt cầm cây quạt trên giường quạt cho Thanh Đồng “Được chưa?”
Gối đầu lên chân Nghiêm Tín Triệt “Ân ân, quạt mạnh chút đi!” Bàn tay nhỏ bé vuốt ve bụng nhỏ hình cầu “Triệt Triệt, ngươi sờ xem, nó lúc cứng lúc mềm ah!”
Tiếp tục quạt, nghĩ nghĩ “Có lẽ là bé trai a!”
– . – ( hảo thâm ý… )
Buổi tối Thất trưởng lão lại tới bắt mạch cho Thanh Đồng, nói thai rất bình thường, mọi chuyện đều tốt, vừa cầm điếu thuốc đứng dậy rời đi Nghiêm Tín Triệt liền khẩn trương ngăn hắn lại.
“Thất thúc, như thế nào Đồng nhi gần đây luôn cảm thấy nóng?”
Nghiêng mắt liếc tiểu trư Thanh Đồng trên giường “Hắn đều ăn đến mập như vậy có thể không nóng sao!”
Bẹt miệng “Mới không phải, đúng ra là tiểu bảo bảo trong bụng muốn ăn!”
“Ngươi nha, mỗi ngày ăn nhiều như vậy còn không động đậy, sinh ra hài tử cũng là tiểu địa lôi (quả cầu nhỏ)!” Hừ, quay đầu!
“Ngươi cái Xú lão đầu! Còn dám nói ta, xem ta lại nói Thất nương tịch thu tẩu hút thuốc của ngươi! !” Tức giận! Má đều phình lên…