Trên dãy hành lang bệnh viện, bóng dáng mẹ Thanh Vy mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế dài chờ cùng trợ lý của bố cô.
Khi nhìn thấy mẹ, Thanh Vy vội vàng chạy tới hỏi.
- Mẹ, bố sao rồi ạ? Bác sĩ nói sao?
Bà rân rấn nước mắt nhìn cô, nghẹn ngào nói:
- Các bác sĩ vẫn đang chuẩn đoán bên trong.
Bà vừa dứt lời thì Trịnh Minh Đăng cũng đi tới, gật đầu chào.
- Mẹ.
Bố sao rồi ạ?
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, một vị bác sĩ nam mặc áo blouse trắng bước ra.
Tất cả đều đứng dậy hướng về phía bác sĩ hỏi:
- Tình hình sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân bị suy tim, cần mổ gấp.
Vì tuổi bệnh nhân cũng lớn rồi với mức suy tim nặng nên sẽ không tránh được phần rủi do.
Gia đình cần ký giấy cam kết thì chúng tôi mới dám tiến hành mổ.
Hai mẹ con Thanh Vy bối rối nhìn nhau, Trịnh Minh Đăng nói với bác sĩ vài câu rồi rút điện thoại ra gọi cho vị giáo sư kia, cũng là cựu giám đốc bệnh viện.
Thanh Vy run rẩy ký vào bản cam kết, Trịnh Minh Đăng đứng đằng sau, tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Màn đêm buông xuống cùng cơn mưa bay bay, gió lạnh thổi khiến cô bất giác rùng mình.
Đèn phòng khoa phẫu thuật vẫn sáng, mẹ Thanh Vy vì mệt quá nên đã thiêm thiếp chợp mắt ngủ.
Thanh Vy đang ngước mắt nhìn lên tấm biển trước cửa phòng thì đột nhiên Trịnh Minh Đăng khoác chiếc áo lên người cô, giọng nhẹ nhàng.
- Đừng quá lo lắng, bố nhất định sẽ không sao đâu.
Âm thanh của anh vững chãi và đầy ấm áp, Thanh Vy như vớ được cái phao cứu nạn trong lúc tuyệt vọng, trong lòng cô lại dâng lên một hồi cảm kích.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, thời điểm bản thân cảm thấy bất lực, tiếng nói của anh giống như thiên thần mang đến cho cô một cảm giác trấn an khó tả.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi lại:
- Nhất định là bố sẽ bình an đúng không?
- Nhất định là vậy rồi.
Nói xong Trịnh Minh Đăng lại từ từ ngồi xuống bên cô, anh đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt trên má cô lần nữa rồi anh ôm đôi vai nhỏ của cô vào lòng, hết mình sưởi ấm và che chở cho cô.
Nằm trong vòng tay của anh, bờ mi cô rung nhẹ như được tiếp thêm niềm hi vọng lớn lao.
Sau 6 giờ đồng hồ, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng vụt tắt, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra nói:
- Ca phẫu thành công tốt đẹp.
Chúc mừng gia đình.
Hai mẹ con cô vui mừng xúc động nắm tay nhau cảm ơn bác sĩ , Trịnh Minh Đăng thấy thế khoé môi anh cũng nở ra nụ cười nhẹ.
Anh nói với bác sĩ:
- Thuốc điều trị nhớ phải chọn loại thuốc đắt nhất cho tôi.
Tiền không thành vấn đề.
- Được rồi, anh cứ yên tâm.
Bác sĩ đi khỏi thì anh mới quay qua nhìn mẹ vợ mình, nhẹ giọng nói:
- Mẹ, ca phẫu thuật cũng thành công rồi.
Hay là mẹ vào phòng nằm nghỉ một lúc đi.
Ở đây có con và Thanh Vy rồi.
Thanh Vy cũng nói thêm:
- Phải đấy mẹ, chẳng phải mẹ bị bệnh tiền đình sao? Không thể thiếu ngủ được đâu.
Bây giờ bố đã thế rồi, nhỡ mẹ lại bệnh nữa thì con biết làm sao.
Bà suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
- Vậy khi nào bố tỉnh dậy nhớ gọi mẹ nhé.
- Dạ vâng.
Cả đêm qua Trịnh Minh Đăng không chợp mắt dù chỉ là một giây.
Tới khi trời hửng sáng thì anh lẳng lặng rời khỏi.
Nhưng chưa đầy 15 phút sau anh đã từ ngoài đi vào, tay còn xách theo một chiếc cặp lồng đồ ăn đưa cho cô.
Thanh Vy ngạc nhiên nhìn anh, lắp bắp nói:
- Anh…tôi tưởng anh đi về rồi.
- Phở bò đấy, cô ăn luôn đi cho nóng.
- Tôi…tôi không đói.
- Bây giờ không phải lúc bình thường, cô còn phải lo cho bố và cả công ty, sẽ rất hao tổn sức khỏe và tinh thần nên rất cần phải bổ sung chất dinh dưỡng.
Cô không ăn rồi ốm ra đó thì sao?
Thanh Vy suy nghĩ một hồi rồi thở dài cầm lấy cặp lồng phở trên tay anh.
Trịnh Minh Đăng chỉnh đốn lại trang phục ngồi xuống bên cô.
Cô nhìn anh, ngập ngừng một hồi mới lên tiếng.
- Cảm ơn anh nhiều lắm.
- Vợ chồng với nhau không cần khách sáo.
- Nhưng dù sao chúng ta…
Thanh Vy chưa nói hết câu thì anh đã ngắt lời.
- Có thế nào thì cô cũng đang là vợ tôi.
Mà thôi cô ăn đi cho nóng.
Lúc sau, bầu trời cũng bừng sáng hẳn, Trịnh Minh Đăng liền nhận được cuộc gọi từ trợ lý của anh gọi đến.
Giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Tổng giám đốc, cuộc hội nghị sẽ bắt đầu trong 30 phút nữa mà tôi chưa thấy anh ở công ty”
“Đem tất cả hội nghị hôm nay hủy hết cho tôi”
“ Nhưng cuộc hội nghị này đã được chuẩn bị từ một tháng trước rồi, cực kỳ quan trọng ấy ạ”
“ Lùi lại”
“Nhưng…”
“ Tôi đã nói lùi lại là lùi lại.
Tôi không muốn nhắc lại một việc tới ba lần”
“ Vâng, vậy để tôi thông báo tới mọi người”
Nói xong, Trịnh Minh Đăng lập tức tắt máy.
Thanh Vy đứng gần đó thấy vậy khẽ lên tiếng.
- Nếu có việc quan trọng thì anh cứ tới công ty đi.
- Kệ đi.
Không họp lúc này thì họp lúc khác.
Thanh Vy gật đầu, anh nói tiếp :
- À mẹ gọi bảo gọi cho cô không được.
Mẹ gửi lời hỏi thăm tới sức khỏe của bố.
- À đấy, từ tối qua giờ tôi chưa cầm điện thoại.
Mà sao mẹ biết bố tôi nhập viện vậy?
- Mẹ gọi cô không được nên gọi cho tôi.
Là tôi nói.
Cô cũng yên tâm, tin tức bố nằm viện tôi đã phong tỏa.
Còn tình hình công ty, có lẽ ngày mai cô phải thay bố tới giải quyết kẻo lại đồn đoán không hay.
- Tôi biết rồi.
Cảm ơn anh.
- Người làm ăn không cảm ơn suông đâu đấy.
Thanh Vy cùng Trịnh Minh đăng đều cười nhẹ nhìn nhau.
Lúc này bác sĩ cũng thông báo bố cô đã tỉnh lại.
Hai người cùng nhau bước vào, nhìn thấy bố mệt mỏi nằm trên giường bệnh khiến cô không khỏi đau lòng.
Thấy hai người, mắt ông liền lập tức sáng lên:
- Hai đứa đó à?
- Dạ bố, bố có mệt lắm không? Đau lắm không?
- Con bé này, bố không sao, đừng căng thẳng vậy.
Mà Đăng, con không đến công ty sao?
-Dạ không bố ạ.
Ở công ty cũng không có việc gì quá quan trọng.
- Con lấy cháo bố ăn nhé ( Thanh Vy lên tiếng)
Thanh Vy xúc cho ông ăn hết một tô cháo nhỏ thì mẹ cô bước vào nói.
- Thôi hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, mẹ ở đây chăm bố là được rồi.
- Không được, con muốn ở lại.
- Ở lại bệnh viện cũng không có tốt đâu con.
Nghe mẹ, về nhà nghỉ ngơi rồi cố gắng lo việc công ty cho tốt.
- Mẹ con nói đúng ấy Thanh Vy, hai đứa về nghỉ ngơi đi.
Bố ổn rồi mà.
Thanh Vy chần chừ một hồi rồi gật đầu.
- Vậy có gì mẹ nhớ gọi cho con nhé.
- Ừm.
Hai đứa lái xe về cẩn thận.
Khi hai người vừa bước chân tới cổng bệnh viện thì Ngô Hải Nam đi tới, trên tay anh cầm theo một giỏ trái cây.
- Thanh Vy!
Ngô Hải Nam lên tiếng gọi cô, cô ngạc nhiên hỏi.
- Ủa anh Nam?
- Anh tới thăm bác trai.
Bác sao rồi em?
- Bố em tỉnh lại rồi.
Đang ở trong phòng anh ạ.
Thấy Thanh Vy đang có ý định quay lại, Trịnh Minh Đăng liền nắm lấy cổ tay cô, nói số phòng cho Ngô Hải Nam rồi kéo tay cô bước đi.
******
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, cả hai đều bận rộn với công việc rồi lúc rảnh lại cùng nhau tới bệnh viện thăm bố.
Từ sau chuyện này cô cũng có cái nhìn khác hơn về anh.
Mà tình hình của bố cô dần dần ổn định hơn rồi, nghe bác sĩ bảo khả năng 1-2 hôm nữa là được xuất viện thôi.
Sáng sớm hôm đó vì có hẹn với đối tác nên cô lái xe riêng tới bệnh viện một lát rồi đi thẳng tới nhà hàng gặp đối tác.
Nghe nói đối tác lần này có một trung tâm thương mại lớn, nếu như hợp đồng này thành công thì những bộ sưu tập sắp tới của cô sẽ được bày bán tại đây luôn.
Thanh Vy cũng không biết sao Trịnh Minh Đăng biết được hôm nay cô sẽ đi ký hợp đồng với đối tác, trước khi rời khỏi nhà anh có dặn cô hãy đưa trợ lý đi cùng.
Hoá ra tận mắt gặp tên giám đốc kia thì cô mới hiểu những căn dặn của anh không có thừa.
Gã giám đốc này áng chừng gần 40 tuổi, hắn có đôi mắt hít, khi nhìn thấy Thanh Vy thì ánh mắt như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Biết rõ tâm tư hắn muốn gì nhưng vì công việc nên cô cũng cố gắng kiềm chế và lịch sự với hắn.
- Đây là những mẫu thiết kế thời trang bên công ty tôi, và đây là hợp đồng tôi đã soạn sẵn, mời anh xem thử.
Nhìn Thanh Vy khoác trên người bộ công sở ngồi trước mặt mình, chiếc váy cắt khéo ôm lấy vóc dáng uyển chuyển, trên người là chiếc áo sơ mi trang nhã, càng tôn lên làn da trắng muốt của cô, dưới ánh đèn phòng lại càng thêm lung linh.
Gương mặt cô chỉ điểm qua chút phấn hồng, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ rũ xuống, toàn thân cô toát lên vẻ thanh tao vô cùng.
Mải ngắm nhìn cô, gã giám đốc mãi không cất tiếng.
Thanh Vy thấy vậy hỏi tiếp.
- Giám đốc Quang, anh có sao không?
- À anh xin lỗi, vừa anh bị mất tập trung do suy nghĩ vài điều.
Em công nhận xinh quá.
- Cảm ơn anh đã quá khen.
- Anh nói thật đấy, chỉ cần một người xinh như em cười một cái là đàn ông như anh đã xốn xang con tim này rồi.
Hay là thế này nhé, chẳng cần biết hợp đồng tốt hay không, mẫu thiết kế xấu hay đẹp, em chỉ cần uống với anh vài ly rượu là anh nhắm mắt ký thôi.
Lúc này, sắc mặt Thanh Vy dường như đã sắp mất kiên nhẫn lắm rồi nhưng nghĩ đến bố mình đang nằm viện, cô lại nhịn xuống nở một nụ cười hững hờ.
- Anh cứ khéo đùa.
- Anh không có đùa, anh cũng không biết đùa.
- Được rồi, vậy tôi xin mời anh một ly.
Gã giám đốc nghe vậy, khẽ nở nụ cười khá thoải mái.
- Nào, đã mời thì phải mời ly rượu cho đầy mới thể hiện thành ý em ạ.
- Xin phép anh, ly rượu đầy này tôi không uống được.
Trong mắt gã giám đốc thoáng lên một tia không mấy vui vẻ, nhưng hắn ta vẫn giữ nụ cười trên môi mà nói:
- Được.
Không uống được ly đầy thì uống hai nửa ly chắc được chứ?
- Anh nói vậy hơi làm khó em.
- Ồ? Anh sao dám làm khó người đẹp.
Hay là thế này, uống một ít cũng được, nhưng chúng ta sẽ uống giao bôi, uống kiểu vòng tay qua nhau như vợ chồng đó.
Lần này Thanh Vy nghe xong đã không nề hà gì mà nói thẳng.
- Giám đốc Quang này, tôi nghĩ anh là người thông minh, ý của tôi đã rất rõ ràng, tôi nghĩ không cần phải nói lại làm gì.
Nhiều khi nói rõ ràng quá lại mất đi ý nghĩa của nó.
Thanh Vy nhìn chằm chằm gã giám đốc, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt đầy tự tin nói tiếp:
- Thực ra anh biết rõ tôi là ai rồi đúng không? Anh cũng biết tôi là phụ nữ đã có chồng, mà chồng tôi là ai thì anh hiểu.
Nếu như hợp đồng này anh không ký cũng được, tôi có thể nhờ chồng tôi một câu, với danh tiếng của anh ấy thì tôi nghĩ sẽ rất nhiều người muốn hợp tác.
Tôi cũng tự tin rằng thiết kế của mình đủ để khiến người khác phải muốn có.
Gã giám đốc cười cười, người ta thường nói, phụ nữ đẹp thường không mấy thông minh, nhưng mà gặp được cô rồi mới biết câu đó không hề xứng đáng.
Phụ nữ hoàn toàn có thể vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Trước giờ hắn cũng chưa gặp người phụ nữ nào khiến hắn sinh lòng chiếm hữu như Thanh Vy.
Thế rồi, bản tính thú dữ trong hắn trỗi dậy, hắn không chần chừ mon men đặt tay lên đùi cô
- Chúng ta có thể thương lượng lại mà.
Cô vội vàng đứng dậy, trừng mắt quát lớn.
- Giám đốc Quang, mong anh tự trọng.
- Vy, anh thích em thật sự.
Nhanh như chớp hắn chộp tới ôm cô, vì đây là trong phòng Vip kín cách âm với bên ngoài nên dù cô có la hét tới đâu cũng vô ích.
Cô cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình, trong lúc hai người giằng co thì tiếng rầm cửa một cái.
Trịnh Minh Đăng từ bên ngoài xông vào, sắc mặt anh hầm hầm như muốn giế.t người đến nơi.
Anh kéo cô ra khỏi người gã giám đốc rồi nhân tiện đạp cho hắn ngã dúi ngã dụi xuống nền đất.
Và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Trịnh Minh Đăng chửi bậy.
- Mẹ kiếp thằng chó này.
Mày dám động vào vợ bố mày à?
Không những thế, vừa dứt lời thì anh lại tiến tới túm lấy cổ áo gã giám đốc, đấm liên tiếp vào mặt hắn thêm vài phát.
Mắt hắn nổi giận lắm nhưng vì sức không lại với anh nên không có cơ hội chống đỡ.
Cô thấy vậy sợ nhỡ không may hắn có mệnh hệ gì thì sao, cô vội vàng chạy đến kéo tay anh
- Thôi được rồi, đánh như thế đủ rồi.
Trịnh Minh Đăng không trả lời cô, mặt vẫn đỏ hầm hầm chỉ tay vào gã giám đốc.
- Mày có tin ngày mai công ty mày phá sản không thằng khốn?
- Chúng mày giỏi lắm, tao sẽ đi giám tật thương tích rồi tao sẽ kiện chúng mày.
- Mày nghĩ mày dọa được tao á? Tao còn cho mày chết không thấy dấu vết được đó.
Giọng nói của Trịnh Minh Đăng vang lên, hàn khí lạnh đến mức muốn đóng băng cả cái căn phòng.
Thanh Vy kéo tay anh lại nói.
- Thôi không sao, anh ta cũng chưa làm gì được tôi.
- Tôi đã bảo em đưa trợ lý đi cùng cơ mà.
Bây giờ thì đi về, không phải hợp đồng hợp điếc gì hết.
Cô định lên tiếng nhưng khi âm thanh vừa phát ra một tiếng thì Trịnh Minh Đăng đã nói cắt ngang.
- Đừng có mà lằng nhằng!