Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL


Sau khi cô y tá đi khỏi, Thanh Vy đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào bụng mình.

Bên trong này thực sự đang ấp ủ một sinh mệnh sao? Một đứa con của cô và anh sao?
Thật là kỳ diệu, đứa bé xuất hiện trong thời điểm cả hai đều mong chờ.

Thanh Vy bất giác nhớ lại lần Trịnh Minh Đăng khẽ thì thầm bên tai mình “ Sinh cho anh một đứa con nhé”
Nghĩ tới đó, trái tim cô không kìm nén nổi đập liên hồi.

Cô không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Trịnh Minh Đăng, trong lòng lại gợn lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Khi cô còn đang nghĩ ngợi thì Trịnh Minh Đăng cũng từ ngoài bước vào.

Vừa thấy cô, anh liền vội vàng nói.
- Thanh Vy, anh vừa nghe người ta gọi tới em nằm viện.

Sao em lại nằm viện thế này? Em cảm thấy cơ thể sao rồi? Còn mệt mỏi hay đau nhức chỗ nào không?
Bị Trịnh Minh Đăng dồn dập hỏi, Thanh Vy bật cười không biết trả lời câu hỏi nào trước.

Cô đáp:
- Em nên trả lời câu hỏi nào của anh trước đây.

Mà em tưởng anh là người làm thủ tục nhập viện cho em? Sao em nghe cô y tá kia nói chồng đi làm thủ tục nhập viện mà.
Trịnh Minh Đăng nhíu mày chưa kịp trả lời thì bên ngoài Ngô Hải Nam bước vào nói:
- Là anh làm thủ tục nhập viện cho em, chắc mọi người hiểu nhầm.

Anh và giám đốc Hoàng có quen biết nhau nên ông ấy gọi điện tới cho anh.
- Thì ra là vậy.

Cảm ơn anh nhé anh Nam.
- Ừm, thôi chồng em tới rồi, anh cũng đi về đây.

Rảnh anh sẽ lại vào thăm em sau.
Trịnh Minh Đăng ngước mắt nhìn Ngô Hải Nam, từ từ lên tiếng:
- Cảm ơn anh đã giúp vợ tôi.
- Không có gì.

Cô ấy cũng rất quan trọng với tôi.
Nói xong, Ngô Hải Nam vẻ mặt buồn bã xoay người bước đi.

Trịnh Minh Đăng đặt nhẹ tay mình lên tay cô, dịu dàng hỏi:
- Bác sĩ có nói em bị sao mà ngất không?
- Đăng… em…có thai rồi!!!
Trịnh Minh Đăng nghe xong thực sự bị kích động, ánh mắt sáng lên như ngàn vì sao lấp lánh trong đó, anh hỏi lại:
- Anh…thật sự sắp được làm bố?
- Vâng.
Trịnh Minh Đăng nhìn cô, nếu như không phải sức khỏe cô đang yếu thì anh thật sự muốn ôm cô chạy ra ngoài nói cho tất cả mọi người biết bà xã của anh đã mang thai.
- cảm ơn em…cảm ơn em nhiều lắm…vợ!
- Ngốc…đứa con này là của hai chúng ta mà, sao lại cảm ơn em.
- Anh không nghĩ cảm giác biết mình làm bố lại kỳ diệu và hạnh phúc đến thế.
Cô bật cười nhìn anh, gương mặt cương nghị ngày thường đã trở nên nhu hoà đi rất nhiều, những nét tà mị trên gương mặt lúc này cũng quá đỗi dịu dàng, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của một người chồng dành cho vợ.

Lúc sau, trong khi hai vợ chồng cô vẫn còn đang vui vẻ kể về những dự định tương lai cho đứa trẻ thì mẹ chồng cô cũng bước đến tới cửa, bà vừa vào đã nói:
- Giời ơi, thế anh đã cho con dâu mẹ ăn gì chưa đó?
Trịnh Minh Đăng sững sờ nhớ ra, tự trách bản thân mình vì vui quá mà quên mất việc quan trọng.

Anh gãi đầu:
- Thôi chết, con quên mất.
Bà lườm anh một cái rồi đặt cái cặp lồng xuống mặt tủ, nhẹ nhàng mở lắp rồi xúc ra một bát cháo vẫn còn nóng.

Bà nói:
- Đây là cháo tổ yến với thịt băm cô Mai giúp việc nhà mình vừa nấu.

Con ăn đi cho đỡ mệt.
- Mẹ, con cảm ơn mẹ.

Mà sao mẹ biết con ở đây ạ?
- thì cái thằng này nó bảo mẹ nè.

Mẹ cũng hỏi bác sĩ tình hình của con rồi, bác sĩ nói sức khỏe con yếu nên phải nằm viện mấy ngày mới được về ấy.

Mà con bé này, con vô tư thật, có bầu 5 tuần rồi mà không biết.
- Dạ…tại con cũng không để chu kỳ, với lại con không nghén ngẩm gì nên không biết.

Có mỗi hôm nay là uống cafe với rượu là thấy cồn cào thôi ạ.
- Đấy, thế nên từ giờ con phải tránh xa mấy thứ có chất kích thích như cafe với rượu nhé.

Con thằng Đăng nữa, vợ bầu bí phải quan tâm vợ hơn nữa ấy, đặc biệt phải để ý giữ gìn cho vợ đấy.
- Giữ gìn gì cơ mẹ ( anh ngơ ngác hỏi lại)
- Thì chuyện ấy ấy kia đấy.

Lúc chưa bầu mẹ không nói nhưng mà có bầu rồi phải hạn chế chuyện đó.

Không riêng gì chuyện chăn gối mà kể cả ăn uống cũng vậy, phải theo chế độ khoa học.

Đặc biệt là tinh thần lúc nào cũng phải thoải mái nhé.
Cô nghe mẹ chồng nói tới đây, vừa có chút xấu hổ nhưng so với xấu hổ thì cảm động nhiều hơn.

Từ ngày làm dâu bà, cô luôn cảm thấy mình may mắn hơn bất kỳ ai trên đời, bởi vì lúc nào bà cũng quan tâm tới cảm xúc của cô không khác gì con đẻ.

Nhìn bà bê bát cháo còn cẩn thận thổi nguội xúc cho mình, dù không đói nhưng nhìn ánh mắt của bà, cô vẫn cố gắng ăn hết.

Ăn xong bát cháo thì bác sĩ cũng đi vào đưa cô tờ giấy kết quả siêu âm.
Trịnh Minh Đăng cầm lấy tờ giấy kết quả siêu âm trên tay, nhìn một hồi rồi trừng mắt chỉ vào hình ảnh trên đó:
- Sao lại nhỏ thế này mẹ? Vậy tay đâu? Đầu chỗ nào?
Thanh Vy cùng bà nghe mấy lời này của anh suýt chút nữa thì ngã ngửa.

Bà trợn mắt nhìn con trai mình, đường đường là một tổng giám đốc một tập đoàn lớn, vậy mà chút kiến thức sinh lý dễ hiểu như vậy mà cũng không biết chút gì sao? Thật mất mặt quá mà.
Bà nhẫn lại giải thích:
- Cái thằng nhóc này, đừng khủng bố tinh thần của hai mẹ con nhà tôi được không? Đứa trẻ mới được 5 tuần, vẫn còn chưa hình thành mà.
Trịnh Minh Đăng vẫn nửa tin nửa ngờ, không phải là anh không hiểu mấy kiến thức cơ bản này, chỉ là anh quá khẩn trương khi nhìn thấy hình ảnh của con mình mà thôi.

- Vâng.

Thì ra con của con bây giờ mới chỉ bé như vậy.
-Ngày xưa, lúc con hình thành trong bụng mẹ, con cũng như vậy đó.
- Con của con, đương nhiên sẽ giống con rồi.
- Trời ạ, tất cả những đứa trẻ khi chưa hình thành sẽ đều như vậy cả.
Trịnh Minh Đăng vẫn mỉm cười nhìn tấm hình nhỏ trên tay, ngón tay còn dịu dàng đặt lên cái chấm nhỏ như hạt đậu kia, không khó để nhận ra trong lòng anh đang kích động vơi hưng phấn cỡ nào.
Một lúc lâu sau thì mẹ của Thanh Vy cũng tới, bà mang cho cô nào thì sữa, trái cây và rất nhiều món cô thích nữa.

Cả nhà ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau một hồi thì hai bà đi về, không quên dặn dò anh không được mua đồ ăn linh tinh bên ngoài, ngày ba bữa sẽ có người mang cơm cháo đầy đủ.

Khi chỉ còn có hai vợ chồng trong phòng thì Thanh Vy mới lên tiếng hỏi:
- Sao hồi nãy anh không để mẹ ở đây với em, anh còn việc công ty mà.
- Bây giờ, mọi việc đều không quan trọng bằng em và con.

Hơn nữa phụ nữ mang thai có chồng chăm sóc vẫn tốt nhất.

Dù gì thì cũng chẳng bằng vợ chồng với nhau.
Cô nghe xong cười thầm trong lòng, nhớ ngày đầu tiên gặp anh, cô thực sự rất có ác cảm với anh, thậm chí còn tuỳ tiện đánh giá anh là một kẻ không có tình người.

Ấy vậy mà thời gian thấm thoắt trôi qua, giờ nghĩ lại thấy mình thật sự may mắn khi bước vào cuộc hôn nhân này.
Tối đó ăn cơm xong thì anh còn bắt cô uống một cốc sữa nóng.

Cô ngồi nói chuyện điện thoại với An An, dặn cô ấy vài điều, lúc quay sang đã thấy anh đang ngồi làm việc trên máy tính, biết ý cô cũng không làm phiền nữa, lẳng lặng ngồi ngắm anh một lúc rất lâu rồi thiêm thiếp vào giấc ngủ.
Nằm viện tới ngày thứ ba thì Thanh Vy đề nghị:
-Em thấy sức khỏe cũng khỏe lên nhiều rồi, hay là anh xin bác sĩ cho em xuất viện đi.

Ở viện vừa buồn vừa chán, lại mất công hai mẹ ngày nào cũng ra ra vào vào.
- Vừa bác sĩ cũng nói anh, chiều nay em sẽ được khám lại rồi có gì nếu ổn hẳn rồi sẽ được xuất viện.
- Thật hả? ( cô vui mừng hỏi lại)
Trịnh Minh Đăng cười cười xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
- Anh nói dối em làm gì?
Chiều đó, bác sĩ đến khám cho Thanh Vy một lượt nữa, bác sĩ nói sức khỏe của cô đã ổn hẳn rồi nên cho về nhà để thoải mái, không biết mấy ngày này anh có tiềm hiểu trên mạng mấy kiến thức cơ bản về bà bầu không mà anh còn chủ động hỏi bác sĩ.
- Thế bác sĩ không phải kê thuốc bổ gì như DHA, vitamin tổng hợp cho bà bầu à?
- À, giai đoạn này gia đình có thể bổ sung thêm mấy thực phẩm chức năng đó, nhưng vẫn phải ăn uống đa dạng và giữ tinh thần thật thoải mái nhé.
- Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Đúng là mới trải qua 3 ngày nằm viện thôi mà Thanh Vy cứ ngỡ 3 năm trôi qua, những ngày nằm viện nó dài dằng dặc mãi không hết ngày.

Về nhà chăn ấm nệm êm sạch sẽ thơm tho lại còn thoải mái vô cùng.

Tuy sức khỏe của Thanh Vy đã ổn định nhưng mà Trịnh Minh Đăng vẫn rất cẩn thận, anh hệt như một người bảo mẫu mỗi ngày của cô.

Ngoài giờ làm việc ở công ty ra thì anh còn chẳng chút phàn nàn tự tay nấu ăn, tự tay chọn sữa bầu, tự tay chọn mua những loại hoa quả nhập khẩu chuẩn không thuốc.
Mà mỗi ngày mẹ chồng và mẹ đẻ của cô đều qua thăm, được sự quan tâm của mọi người thế này, nhiều lúc Thanh Vy trộm nghĩ kể đẻ lấy đội bóng cũng ok.
Chiều đó bố của Thanh Vy cũng tới thăm cô, mà không chỉ mình ông tới, còn có cả Thanh Hạ nữa.

Ban đầu cô nhìn Thanh Hạ cũng có chút không vui nhưng nghĩ dù sao mình đang mang bầu nên cũng cởi mở hơn.

- Chị, chị có bị nghén không?
- Ừm chị không, vẫn bình thường.
- Lúc biết mình có em bé chắc chị vui lắm nhỉ? Em thì không biết tới bao giờ mới cảm nhận được điều đó.
- Thế thì em cũng lấy chồng sinh con đi rồi biết.
- Em cũng định năm nay cưới, nhưng mà cũng chưa biết thế nào chị ạ, vì cũng gần cuối năm rồi nên bọn em tính sang năm rồi cưới.
Hoá ra Thanh Hạ cũng có người yêu rồi, vậy mà nhiều lúc cô còn hiểu nhầm nó có tình ý gì với chồng mình.

Hai chị em ngồi nói chuyện được một lúc lâu thì ông đi tới hỏi:
- Thế hai chị em đã tâm sự xong chưa?
- Bố ạ ( Thanh Vy lên tiếng)
- Ừm, con thấy sức khỏe ổn chưa? Mà con đừng lo tới việc công ty nhé, ở công ty đã có bố lo rồi.

Bây giờ cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt để lo cho cả cháu ngoại bố nữa ấy.
- Vâng con biết rồi ạ.

Ổn định thì tuần nữa con đi làm.
- Ừm, bố không ép con đi làm sớm đâu đấy, sức khỏe là quan trọng.

Thằng Đăng cũng dặn bố rồi ấy.

Nghe vẻ từ ngày lên chức bố, tinh thần nó phấn chấn hẳn ra.
- Dạ vâng.
Thanh Hạ nghe vậy cũng khẽ cười nói thêm:
- Sướng nhất chị Vy nhà mình bố ạ.

Như vậy là bố mẹ cũng yên tâm không cần lo nhiều cho chị ấy.
- Ừm, còn cô nữa đấy cô nương, định bao giờ dẫn người yêu về ra mắt tui?
- Bố cứ từ từ, sớm muộn gì con cũng dẫn người yêu về trình bố với chị.
- Được rồi.

Thôi tạm biệt chị rồi mình về, bố cũng còn có việc.
Trước khi về thì Thanh Hạ cũng dặn cô giữ gìn sức khỏe các kiểu, qua lần này thì cái nhìn của cô với Thanh Hạ cũng cải thiện hơn chút.

Cô cũng chẳng biết là do tình cảm chị em đi lên hay là do cô đang tràn ngập hạnh phúc nên có thể dễ dàng tha thứ cho cả thế giới.
Rồi một tuần tiếp theo lại trôi qua, tuần trước cô còn tự tin mình không nghén ngẩm nhưng sang tới tuần này cô bắt đầu cảm nhận được những cơn nghén đang tới gần.

Đặc biệt là mỗi khi Trịnh Minh Đăng pha sữa cho cô, bụng dạ lại thấy nôn nao khó chịu rồi đột nhiên một cơn trào ngược ứ lên tới cổ.

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn muốn long trời lở đất.

Những lúc như vậy Trịnh Minh Đăng lại đi theo cô, anh vỗ lưng cô rồi lo lắng hỏi:
- Em lại nôn rồi, dạo này nôn hơi nhiều, hay là đi đến bác sĩ kiểm tra nhé.
Câu hỏi ngô nghê của Trịnh Minh Đăng khiến Thanh Vy không kìm được bật cười đáp:
- Đây là hiện tượng ốm nghén bình thường của phụ nữ mang thai mà.

Anh không cần quá lo lắng.
- Biết là vậy nhưng mà…
Anh chần chừ một hồi rồi cúi xuống nhìn chiếc bụng cô, hờn dỗi mắng trách:
- Nhóc con, con có biết mang thai con mà vợ bố vất vả thế nào không?
- Anh thì…ai cho anh dám trách con em.
- Đấy, chưa gì em đã bênh đấy.
- Kệ em.
Nôn xong, cả người Thanh Vy mệt nhoài nằm vật xuống giường, Trịnh Minh Đăng lại hỏi cô:
- Hay anh xuống bếp nấu cho em cái gì ngon ngon ăn nhé.
Mới nghe đến đó thôi mà cổ họng cô đã đầy ứ vội đáp:
- Thôi, tốt nhất không được nhắc tới đồ ăn trước mặt em nữa.


Khó chịu lắm.
- Ừm vậy thì thôi anh không nhắc.
- Mà anh chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty đến đâu rồi?
- Về cơ bản là đã ổn.

Hôm đó anh muốn ra mắt em cho mọi người trong công ty hay đối tác đều biết đến em, nhưng mà anh sợ với tình hình hiện tại em đến những nơi như vậy sẽ mệt.
- Không sao đâu Đăng, hôm đó là ngày quan trọng mà em không có mặt cũng hơi kỳ.
- Bởi vậy em phải chịu khó ăn uống giúp anh nhé.
Cô gật đầu rồi chẳng bao lâu nhắm nghiền mắt ngủ say trong vòng tay của anh.

Khi trời sáng thì anh đã đánh thức cô dậy, anh nói:
- Anh nấu đồ ăn sáng rồi, em dậy ăn cho nóng.

Ăn xong rồi ngủ tiếp.
- Cho em ngủ thêm một chút nữa được không?
- Bầu bí ăn phải có giờ giấc, em không thể tuỳ tiện như trước được đâu.
Thấy anh nói cũng có lý nên cô cũng không ngủ nữa mà đành đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng.

Thế nhưng vừa ăn xong bát phở bò cô lại nôn thốc nôn tháo.

Mỗi đợt nôn cô thấy người mệt mỏi, không có chút sức lực nào.
Thấy Thanh Vy nghén nặng, hai bà mẹ cũng rất sốt ruột, thậm chí cũng hỏi thăm vài cách làm giảm triệu chứng nghén, cuối cùng cái cách ngậm lát gừng cũng có chút hiệu quả cho tới ngày tiệc lớn nhất từ trước đến giờ của công ty.
7 giờ tối.
Khách sạn 5 sao bậc nhất Hà Nội.
Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa hoa.

Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng cùng với các Mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười hoà vào bản tình ca nhẹ nhàng.
Vang đỏ sóng sánh bên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly…
Khi giọng nói của Mc nhiệt liệt chào mừng chủ tịch, phu nhân chủ tịch thì tất cả mọi người đều vỗ tay chào mừng rầm rộ.

Tiếp đó là nhiệt liệt chào mừng tổng giám đốc, phu nhân của tổng giám đốc, lúc này Trịnh Minh Đăng dẫn Thanh Vy từ trên tầng hai bước xuống.

Khoảnh khắc hai người xuất hiện khiến ai nấy đều ngước mắt hướng về hai người, họ đẹp tựa như tiên đồng ngọc nữ.

Cô, nổi bật trong chiếc váy đỏ kiêu sa quyến rũ, khoác tay anh trong bộ tây trang màu đen, dáng người của anh cao lớn lộ rõ vẻ cao quý.
Tiếng vỗ tay của mọi người rầm rộ hơn lúc trước, và tất nhiên sẽ không tránh khỏi những ánh mắt ngưỡng mộ và chút ghen tỵ của rất nhiều cô gái đang có mặt ở đây.

Sau một hồi lâu ra mắt và chụp hình, Trịnh Minh Đăng sợ cô mệt nên liền dìu cô đi tới một chỗ ngồi gần đó để nghỉ ngơi, anh còn không ngần ngại cúi xuống xoa bóp chân cho cô.
- Đăng, em không sao mà.

Bỏ em ra không nhiều người đang nhìn kìa.
- Ai dám nhìn? Mà kể cả có nhìn thì sao, anh đang chăm sóc cho vợ anh chứ làm gì phạm pháp đâu mà sợ.
Chứng kiến cảnh con gái mình được con rể tận tâm chăm sóc, mẹ Thanh Vy vui lắm, bà lại nhớ năm xưa ông cũng từng yêu thương bà như thế, bà mong con rể sẽ không làm gì có lỗi với con gái bà như ông đang làm bà buồn.
Cả tối ở bữa tiệc dù ruột gan đói cồn cào nhưng khi vừa ăn chút súp thôi mà Thanh Vy đã ói đến mức mặt mũi trắng bệch trong nhà vệ sinh.
Một phòng vệ sinh lúc này đã bị Trịnh Minh Đăng hung dữ chiếm lấy nên chỉ còn có Thanh Vy và anh.

Trịnh Minh Đăng đứng đó, trên gương mặt pha trộn nhiều loại cảm xúc,nhưng cảm xúc đau lòng là thể hiện rõ nhất.
Thanh Vy vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu nhìn anh qua gương, muốn cười mà không thể cười nổi, vì sau mỗi lần nôn ói cơ thể cô mệt rệu rã cả ra.
- Em sao rồi?
- Em không sao, chúng ta ra ngoài thôi.
Trịnh Minh Đăng gật đầu dìu cô ra ngoài, bất chợt cô nghĩ đến việc anh vì lo cho mình mà công khai bước vào phòng vệ sinh nữ thế này, hơn nữa lại còn bá đạo khoá chặt cửa 1 căn phòng, một màn này mà truyền ra ngoài chắc sẽ mắc cười lắm đây.
Tối đó vì mệt quá nên vừa về đến nhà Thanh Vy đã leo lên giường đi ngủ.

Giữa đêm khi đang say sưa ngủ ngon, bỗng dưng cô thấy bụng dưới mình cuộn cuộn từng cơn đau nhói, thậm chí cô còn cảm nhận được một dòng chảy đang chảy dọc xuống đùi rồi xuống chân mình.

Lúc này, cô giật mình ngồi dậy, bụng lại càng quặn đau hơn, đau cả thể xác lẫn tinh thần khi thấy chiếc váy ngủ màu trắng thẫm màu đỏ của máu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận