Sáng đó, Thanh Vy vừa đến nơi đã thấy các cổ đông nháo nhác trong phòng họp.
Vừa thấy Thanh Vy, một trong số cổ đông lên tiếng.
- Sắp tới là kỷ niệm 20 năm thành lập công ty, bố cháu cũng vắng mặt gần tháng nay rồi.
Hơn nữa không ai liên lạc được cho bố cháu là sao?
Thanh Vy nghe xong, liếc mắt nhìn các vị cổ đông một lượt rồi nói:
- Chỉ vì chuyện này mà các chú mất công tụ họp tại đây thế này sao?
- Sao có thể lại nói chỉ vì chuyện này? Đây là chuyện cực kỳ quan trọng đối với công ty.
Kỷ niệm 20 năm thành lập cũng đâu phải đơn giản.
-vẫn còn một tháng nữa mới đến mà chú, người kinh doanh không thể nóng vội như vậy được đâu ạ.
Thanh Vy vừa dứt lời thì phó giám đốc Từ lên tiếng:
- Thanh Vy, có phải nhà cháu xảy ra chuyện gì đúng không?
- Chú Từ, ngoài việc công ty ra, bây giờ chú lại còn quan tâm đến chuyện riêng của gia đình cháu nữa ạ? 
- Tất nhiên là ta cũng rảnh đâu mà quan tâm tới gia đình cháu.
Có điều, bố cháu không thể vắng mặt được lâu vậy đâu.
Hoặc nếu có vắng mặt thì cũng gọi điện trao đổi với chúng ta, đằng này biệt tăm biệt tích như vậy là không thể chấp nhận được.
Giám đốc Từ nói xong thì tất cả các cổ đông cùng nhao nhao vào nói:
- Phải đấy, không thể chấp nhận được.
Đối mặt với sức ép như vậy, Thanh Vy không hề tỏ ra lép vế, ngược lại còn cứng rắn đáp lời: 
- Vậy bây giờ ý các chú thế nào?
- Gặp được bố cháu nói chuyện.
Hoặc trừ khi bố cháu đứng trước mọi người trao quyền điều hành cho cháu thì lúc đó bố cháu không đến công ty nữa cũng được.
- Cháu không ngờ một vị cổ đông của công ty mà lại nói ra những điều này.
Chú có biết hành động đó gọi là gì không? Là cạn tàu ráo máng đó ạ.
Hơn nữa, các chú đều là cổ đông của công ty, trước giờ các chú quan tâm là lợi nhuận của công ty.
Vậy thì bây giờ cũng cứ như vậy đi.
Bố cháu có mặt hay không có mặt, thì cháu vẫn đảm bảo lợi nhuận thu về của các chú vẫn tăng.
Còn nữa, bây giờ cổ phần của cháu tại công ty là 23%, có thể nói là đứng nhất trong các cổ đông ở đây, nên mọi người nghĩ xem cháu đủ điều kiện để điều hành công ty không?
Các cổ đông bị Thanh Vy nói thẳng thừng thế liền tái mặt nhìn nhau.
Cô cũng liếc mắt sang phó giám đốc Từ, ông ta ngoài cái sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ pha ánh tím kia ra thì cũng cứng họng không thể đáp trả.
Cuối cùng, Thanh Vy kêu mọi người giải tán, trước khi đi cô còn nói thẳng thừng một câu nữa:
- Từ giờ trở đi, cháu mong chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
Công ty chứ không phải cái chợ.
Còn những ai có ý kiến gì khác, khi nào số phần trăm cổ phần cao hơn cháu rồi tính tiếp.
Nói xong, cô đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Vừa ngồi phịch xuống ghế thì An An đã bảo:
- Đúng là bạn mình có khác.
Mấy lão già kia khó nhằn phết mà bị cậu nói cho cứng họng.
Đặc biệt là lão phó giám đốc Từ, chắc tức muốn hộc máu.
Haha.
- Haizz.
Tớ không biết mình trụ nổi được bao lâu nữa An An ạ.
Bây giờ cổ phần của tớ đang cao nhất trong số họ, thì mình còn nói được.
Sợ nhất là họ cấu kết bán cổ phần cho nhau thì tớ không biết phải làm sao.
- Ừm, thế tình hình của bố cậu là anh Đăng thế nào rồi?
- Vẫn vậy, không khá khẩm là mấy.
- Cố lên Thanh Vy, dạo này mình thấy sắc mặt cậu không tốt đâu ấy.
- Ừm.
Mà lịch trình công việc ngày nay là gì vậy?
- 15 phút nữa cậu có hẹn với anh Nam tới nhà người mẫu Malisa.
- Ừm mình biết rồi.
Người mẫu này rất nổi tiếng, nếu được chị ấy quảng cáo sản phẩm thì sẽ được nhiều người biết đến.
Mà nghe bảo chị này không nhận quảng cái cho hãng nào nếu như chị ấy không mặc.
- Nghe bảo chị này lấy chồng cũng gia thế lắm.
- Ừ, thôi tớ chuẩn bị lái xe tới công ty anh Nam.
Công ty có việc gì gọi tớ luôn nhé.
- Ok tớ biết rồi.
Suốt một ngày dài quay cuồng với công việc rồi lại còn chiến đấu với cổ đông khiến Thanh Vy cảm thấy thực sự mệt mỏi.
Thế nhưng cô không cho phép mình gục ngã.
Tối đó, trong lúc chuẩn bị tan làm thì Thanh Hạ tới tìm cô hỏi chuyện:
- Chị, em vừa nghe tin về anh Đăng.
Có thật là vậy hả chị?
- Em nghe ai nói?
- Công ty đang đồn nhiều lắm chị.
- Họ nhiều chuyện thôi mà, em quan tâm làm gì?
- Cả phó giám đốc Từ bảo vậy mà chị.
Thanh Hạ nói tới đây, Thanh Vy ngạc nhiên nhìn Thanh Hạ.
Thanh Hạ thấy vậy lúng túng đáp:
- Em vừa đi qua phòng nghe ông ấy nói vậy.
- Ừ.
- chị, em nghĩ mình là chị em.
Anh mà làm sao tội chị lắm.
- Yên tâm, anh cũng sắp khỏe lại rồi.
- Dạ vâng ạ.
- Cũng tan làm rồi, em về trước đi.
Lo phụ mẹ ở nhà giúp chị.
- Dạ vâng.
Chị cũng lo giữ gìn sức khỏe cho bản thân nhé.
Thanh Vy khẽ gật đầu thở dài, làm nốt bản kế hoạch rồi Thanh Vy cũng từ công ty lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lúc cô đến đó, bố mẹ chồng cô đều ở trong phòng, có cả cô y tá đang kiểm tra thuốc thang của anh.
Thấy cô y tá đang làm việc nên cô cũng chỉ khẽ gật đầu chào ông bà.
Lúc sau cô y tá đi khỏi rồi thì ông mới lên tiếng hỏi:
- Việc công ty của con dạo này thế nào? Con giải quyết ổn không?
- Dạ cũng tạm ổn bố ạ.
- Có việc gì cần bố giúp, con cứ bảo nhé.
Giờ thằng Đăng nằm đây rồi, nhưng còn có bố mẹ, là gia đình của con.
Nghe ông nói thế, từ đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc vô cùng ấm áp.
Khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì bà đã nói tiếp lời ông:
- Phải đấy Vy, có gì con cứ nói với bố con, dù sao bố con cũng có kinh nghiệm giải quyết mọi việc hơn con.
- Dạ vâng bố mẹ, con biết rồi ạ.
Con cảm ơn bố mẹ nhiều.
- Con bé này, cảm ơn gì.
Mình là người nhà với nhau mà.
- Dạ vâng.
Nói thêm với ông bà lúc nữa thì ông bà phải ra về.
Lúc này, căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh.
Cô nhìn khuôn mặt anh,ngoài sắc mặt nhợt nhạt kia ra thì từng đường nét vẫn đẹp như tạc tượng.
Ngày thường, anh vốn là người sạch sẽ, hơn nữa lại còn không thích người lạ động vào người mình nên việc lau người cho anh chỉ mấy ngày đầu là nhờ đến dịch vụ chăm sóc, còn lại là do Thanh Vy làm.
Thanh Vy vừa lau người cho anh, vừa nói:
- Chồng thối, anh làm nũng em hơi lâu rồi đó.
Anh hứa sẽ chăm sóc em mà ngày nào cũng bắt em chăm sóc ngược lại anh là sao?
- Đây này, hôm nay tóc anh đang mọc lại rồi, lại sắp làm soái ca quốc dân rồi.
Nhưng em thế nào đi nữa cũng chỉ là soái ca của mình em thôi nhé.
- Chồng thối, anh nghe nói không?
Nói đến đây Thanh Vy lại không kìm lòng nổi mà rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói tiếp:
- Hôm nay ở công ty, mọi người định bắt nạt em đó.
Anh hứa sẽ luôn bảo vệ em, vậy nên anh tỉnh lại đi mà…xin anh đó..tỉnh lại đi mà.
- Em…em nhớ anh.
Nói xong cô cúi xuống ôm anh, hà hít hương thơm trên cơ thể anh.
Dù đã một tuần trôi qua nhưng cơ thể anh lúc nào cũng có mùi thơm rất đặc biệt, cho dù ở hoàn cảnh nào đi nữa thì hương thơm ấy vẫn luôn tỏa ra.
Thế rồi, những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống ga giường bệnh viện, Thanh Vy cứ nằm rưng rức bên anh, vừa khóc vừa nói, khóc đến khi hai mắt sưng húp rồi cô mới thiêm thiếp ngủ.
Một lúc sau, một bàn tay nhẹ vỗ về lên vai cô khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Ban đầu cô còn cứ ngỡ là anh đã tỉnh rồi cơ, hoá ra không phải, khi ngoảnh đầu lại cô thấy khuôn mặt quen thuộc của Thanh Hạ.
- Ủa Hạ? Sao…sao em lại tới đây?
- Em mang cơm tới cho chị.
Nay cơm mẹ nấu toàn món ngon lắm.
- Mẹ biết rồi sao?
- Chưa ạ.
Chị yên tâm đi.
- Thế sao em biết anh nằm viện ở đây?
- À em…em hỏi thăm.
Mà chị chưa ăn tối đúng không?
- Ừ.
Vừa nãy mệt quá chị ngủ quên mất.
- Chị lại khóc đó à? Mắt chị sưng lên rồi kìa.
- Ừ.
Mà em đến lâu chưa?
- Em đến được lúc rồi, thấy chị ngủ ngon quá em không nỡ gọi dậy.
Bây giờ cũng hơn 8 giờ rồi, chị ăn luôn đi không đói.
Những lúc như này lại càng phải ăn mới có sức khỏe chăm anh chị ạ.
- Ừ, chị cảm ơn.
Lần sau không cần mất công mang tới cho chị đâu.
- Có sao đâu chị, em tiện đường mà.
Với lại chị em với nhau, không giúp lúc này thì giúp lúc nào.
- Ừ.
Cứ như vậy tới ngày thứ 10, tối đó Thanh Vy đi ký hợp đồng với khách về muộn, lúc tới bệnh viện đã thấy tiếng oang oang của mẹ chồng cô vọng ra.
- Cô là ai mà động vào người con trai tôi?
- Bác ơi…bác nghe cháu giải thích đã ạ.
Thanh Vy đứng ở cửa thấy mẹ chồng mình đang nói nhau với Thanh Hạ, cô lên tiếng:
- có chuyện gì vậy mẹ.
- Thanh Vy,Con về rồi, lại đây xem cái cô gái này mẹ thấy tự nhiên cầm tay chồng con.
Vô duyên vô ý.
Thanh Vy nhìn Thanh Hạ, sắc mặt Thanh Hạ tái mét, giọng lúng túng giải thích:
- Không như chị nghĩ đâu chị Vy.
Em thấy tay anh rớt xuống mé giường, em sợ mỏi lên mới cầm tay anh để lên giường thôi.
- Cô còn trẻ mà đã điêu vậy rồi.
Con trai tôi đang bất tỉnh, tay mà di chuyển được vậy tôi mừng quá.
Thanh Vy thở dài, bình tĩnh nói:
- Mẹ, đây là Hạ, là em gái cùng cha khác mẹ với con.
Mẹ chồng cô nghe thấy thế tròn xe mắt ngạc nhiên hỏi lại:
- con nói sao cơ? Em gái cùng cha khác mẹ?
- Dạ vâng ạ.
Chắc tại mẹ chưa gặp em ấy nên chưa biết.
Nói xong cô quay qua nhìn Thanh Hạ, nói tiếp: 
- chị bảo em là không cần mang cơm tới cho chị nữa mà.
Từ mai trở đi, em không cần phải tự làm khổ mình nữa đâu.
- Em…em sợ chị bỏ bữa.
- Đừng lo, chị lớn rồi phải tự biết cách chăm sóc cho bản thân mình.
Cảm ơn ý tốt của em.
- Dạ vâng ( Thanh Hạ buồn bã gật đầu)
Sau khi nói ra một tràng như vậy thì Thanh Hạ cũng xin phép ra về, rồi cũng tới lượt mẹ chồng cô, nhưng trước khi đi bà còn dặn dò cô vài điều về Thanh Hạ.
Cô thì cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những lời bà nói, thật sự cô cũng mong cảm nhận của bà sai, suy đoán của mình sai, nhưng khi nhìn ánh mắt Thanh Hạ nhìn anh, trong lòng cô bắt buộc phải suy nghĩ lại.
Bởi vì từ trước tới giờ, thật lòng cô cũng chưa bao giờ tin Thanh Hạ tuyệt đối.
Nghĩ đến đây, Thanh Vy thở dài một tiếng rồi mệt mỏi nằm xuống bên cạnh anh, đưa tay sờ lên chiếc mũi cao của anh, khẽ hỏi:
- Chồng ơi, bao giờ anh mới chịu tỉnh lại? Em mệt quá rồi.
Sáng hôm sau, khi mẹ chồng đến thay ca cho cô thì cô mới lại tới công ty.
Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng công ty thì điện thoại cô đổ chuông, màn hình hiện lên số điện thoại của mẹ chồng, cô vội bấm nghe máy:
- Mẹ ơi con nghe đây ạ.
- Vy ơi, chồng con…chồng con nó tỉnh lại rồi.
Con đến ngay nhé.
- Anh Đăng tỉnh rồi hả mẹ? Vâng vâng, con đến luôn đây.
Cúp máy xong, Thanh Vy bật cười trong nước mắt, cảm giác lúc này giống như vừa ở dưới địa ngục lên thiên đàng, cô sung sướng quay đầu xe lại.
Trong phòng, bố mẹ chồng Thanh Vy đã có mặt.
Trịnh Minh Đăng nằm trên giường nhưng sắc mặt lại không hề có cảm xúc nào cả, lạnh như băng vậy đó.
Cô cay cay sống mũi, phi như bay từ cửa vào chỗ anh, xúc động hỏi:
- Anh thấy trong người thế nào rồi?
Anh nhíu nhẹ hàng lông mày rậm rạp nhìn cô, ánh mắt như vô hồn, lạnh lùng nói:
- Tránh xa tôi ra!!!
Khi đó, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, toàn thân như có dòng điện chạy qua tới tê dại.
Cô ngước mắt nhìn bố mẹ chồng mình, từ từ hỏi:
- Anh Đăng sao thế bố mẹ?
- Kết quả kiểm tra đều tốt cả.
Nhưng…( ông ngập ngừng) thằng bé bị mất trí nhớ tạm thời.
Nghe tới đây Thanh Vy như chết lặng, vô thức chân lùi lại phía sau vài bước.
Toàn thân cô cũng như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đang xiên vào cùng lúc.
Cổ họng như có luồng khí bức ngạt, giống như từ mạch máu muốn bung trào ra.
Vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô như hòn đá bị gió bào mòn, chỉ cần thêm một làn gió nhẹ thoảng qua nữa là sẽ biến thành bụi và cuốn tan đi.
Thế nhưng, cô không cam tâm, cô liền điều chỉnh lạ tâm trạng, lắc lắc đầu hỏi lại Trịnh Minh Đăng một lần nữa.
- Anh…anh cố nhớ lại đi.
Em là vợ anh mà.
- Cô là vợ tôi ?
- vâng, em là vợ anh.
Nghe xong, Trịnh Minh Đăng bật cười đáp:
- Điên, tôi mà thèm làm chồng cô á?
Dù bị Trịnh Minh Đăng nói vậy nhưng Thanh Vy vẫn quyết tâm kiên trì nói:
- Anh nhìn kỹ em và nhớ lại đi.
Em với anh đã kết hôn được 4 tháng nay rồi.
Trịnh Minh Đăng im lặng nhìn Thanh Vy, mẹ chồng cô thấy vậy nói:
- Vy, bác sĩ nói thằng bé bị mất trí nhớ tạm thời thôi.
Con đừng quá lo lắng.
- Dạ vâng ạ..