Ngày thứ hai sau khi Trịnh Minh Đăng tỉnh lại, bố chồng cô lại lần nữa mời giám đốc bệnh viện tới thăm khám cho anh.
Giám đốc nhìn kỹ kết quả phim chụp rồi nói:
- Kết quả thấy não không có vấn đề gì, việc mất trí nhớ tạm thời là di chứng thường gặp ở các bệnh nhân sau khi chấn thương não.
Quan trọng bây giờ là nhân thức của bệnh nhân vẫn rất nhanh nhẹn như người bình thường, còn về trí nhớ thì gia đình phải chờ đợi.
- Vậy có thể hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ chứ ( bố chồng Thanh Vy hỏi)
- 50/50.
Tức là có một số người có thể mất trí nhớ Vĩnh viễn, nhưng cũng có một số người lại sớm nhớ lại.
Cái bây giờ cần là thời gian.
- Cảm ơn bác sĩ.
À ông nhớ kê giúp thằng bé những loại thuốc tốt nhất.
- Tôi biết mà.
Nói xong giám đốc bệnh viện cũng bận vì có cuộc họp nên rời đi luôn sau đó.
Ông thì cũng phải tới công ty, ở phòng chỉ còn hai mẹ con và anh.
Trịnh Minh Đăng nhìn hai người, dáng vẻ mệt mỏi hỏi:
- Sao hai người còn chưa đi?
- Đăng, em là vợ anh mà, còn đây là mẹ anh.
- Phải đấy Đăng, con không nhớ gì sao?
- Mẹ là mẹ con?
- Ừm, mẹ là mẹ con.
- Vậy cô gái này có đúng là vợ con?
- Đúng, đây là Thanh Vy, là vợ của con.
- Tụi con lấy nhau lâu chưa?
- Em và anh lấy nhau được 4 tháng rồi ( Thanh Vy nhanh miệng lên tiếng)
Đáp lại thái độ nhiệt tình của cô, anh thờ ơ nói:
- Tôi hỏi mẹ tôi, không hỏi cô.
Thấy Trịnh Minh Đăng lạnh lùng như vậy, Thanh Vy không kìm lòng lại được mà tủi thân cay cay sống mũi.
Nghe anh nói xong, cô cũng không nói gì nữa mà lặng lẽ ngoảnh đầu quay qua hướng khác.
Mẹ chồng cô thấy vậy liền lên tiếng:
- Đăng, không được nói với vợ mình như vậy.
- Có chắc đây là vợ con? Sao con không có cảm giác gì cả?
Bà định lên tiếng tiếp thì Thanh Vy kéo nhẹ tay bà nói:
- Mẹ, bác sĩ cũng nói anh ấy tạm thời không nhớ ra.
Dù sao anh ấy cũng mới tỉnh lại, đừng bắt anh ấy mẹ ạ.
Bà thở dài gật đầu, rồi Trịnh Minh Đăng lại lên tiếng đuổi hai người ra ngoài cho anh nghỉ ngơi.
Bước ra đến cửa phòng, Thanh Vy ngoảnh đầu lại nhìn anh lần nữa, thấy mặt anh đã quay về phía cửa sổ, từ đáy lòng cô cơ hồ như đang quặn thắt lại.
- Vy, hay là con cứ đến công ty làm việc đi.
Đăng ở đây có mẹ lo.
Thanh Vy liếc mắt nhìn vào căn phòng một lượt, thở dài hỏi:
- Liệu được không mẹ?
- Được mà, con yên tâm.
- Dạ vâng.
Vậy mẹ ở lại với ảnh, có gì gọi con mẹ nhé.
- Ừ mẹ biết rồi.
- Dạ vâng.
- Mà Vy này…
- Dạ.
- Thằng Đăng nó tạm thời chưa nhớ ra chuyện cũ, con đừng buồn nhé.
Sớm muộn gì nó cũng nhớ lại mọi chuyện thôi, đặc biệt là con, nó yêu con vậy cơ mà.
- Dạ vâng.
Con hiểu mà mẹ.
Nói xong cô xoay người bước đi, chuyện anh tạm thời mất trí nhớ, tuy cô có buồn nhưng vẫn an ủi bản thân rằng anh sẽ sớm nhớ lại thôi, và cô cũng không trách gì anh cả.
Việc cô làm bây giờ là chờ đợi, đợi như hồi hai người bắt đầu biết thích nhau.
Thanh Vy bước ra tới cổng bệnh viện thì gặp Ngô Hải Nam cũng từ trong bước ra.
Thanh Vy ngạc nhiên hỏi.
- Ủa anh Nam? Anh làm gì ở đây vậy?
- Thanh Vy, em cũng ở đây sao?
- Dạ vâng.
Em tới chăm chồng em.
- À ừ, chồng em đỡ chưa?
- Anh ấy tỉnh lại rồi, nhưng chưa nhớ ra em là ai.
Ngô Hải Nam ánh mắt buồn nhìn Thanh Vy, anh thở dài an ủi cô vài câu rồi nói:
- Mẹ anh cũng mới nhập viện đêm qua.
- Bác gái sao vậy anh?
- Chẳng biết bà đi thế nào mà té ngã gãy cả tay.
- Vậy bác nằm ở phòng bao nhiêu, tầng mấy? Có gì em tới thăm bác.
- Không cần đâu, chiều nay mẹ anh về rồi.
Bố anh cho về nhà có bác sĩ riêng chăm sóc.
- À dạ vâng.
Vậy em đi trước nhé, em phải tới công ty.
- Để anh đưa em đi luôn.
Anh cũng tiện đường.
- Dạ thôi, em có xe mà.
- Vậy em đi cẩn thận.
Thanh Vy gật đầu mỉm cười chào tạm biệt Ngô Hải Nam.
Cả ngày hôm đó ở công ty, Thanh Vy giải quyết việc tới nỗi quên cả ăn trưa.
Tới khi đất trời chuyển màu cô mới ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài , rồi lại giật mình thu dọn đồ đạc, lái xe về nhà thăm bố xong lại tới bệnh viện với chồng.
Sau hơn chục ngày dòng dã tại bệnh viện, tối hôm nay mẹ chồng cô nhất quyết bảo cô về ngủ một giấc ở nhà cho ngon, chứ nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, bà cũng xót hết cả ruột gan.
Cuối cùng ông bà nói mãi, tới mười giờ đêm cô mới từ bệnh viện trở về.
Vừa về đến gian phòng của hai vợ chồng, toàn thân Thanh Vy mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn căn phòng đã lưu lại biết bao nhiêu kỷ niệm của hai người, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra.
Căn phòng lớn đến thế này bỗng trở nên trống rỗng.
Giờ chỉ còn sót lại sự cô đơn, buồn tủi.
Chồng cô tỉnh rồi, lẽ ra cô phải vui mừng, nhưng cô thực sự không cam tâm, nói đúng hơn không chịu nổi sự lạnh lùng từ anh.
Cô không ngừng kêu gào bản thân mình không được khóc, nhưng có những lúc tủi thân quá lại không chịu nổi.
Đêm đó không có hơi chồng bên cạnh, với nằm một mình trong căn phòng lớn khiến cho giấc ngủ của cô chập chờn, thỉnh thoảng lại giật mình mở mắt xem chồng tỉnh chưa theo như một thói quen mấy ngày nay.
Rồi bất giác cô mới nhớ, hoá ra đây là nhà, không phải ở bệnh viện.
Vật vã một đêm dài, tới 4 giờ sáng cô mới dậy làm
cho anh món cơm cuộn với đủ các hình ngộ nghĩnh mà anh thích.
Lúc này quản gia Kim cũng từ phòng ngủ bước ra, ông tiến lại gần hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô dậy sớm vậy?
- Cháu làm thức quản gia Kim thức giấc ạ?
- Không, tôi sáng nào giờ này cũng dậy rồi.
Mà cô sao không nghỉ thêm đi, cần gì bảo người làm là được rồi.
- Dạ nằm cũng không ngủ được.
Cháu làm món cơm cuộn cho anh Đăng.
- À dạ vâng, thiếu gia thế nào rồi?
- Cơ bản sức khỏe đã ổn rồi ạ.
Cháu nghĩ vài hôm nữa là được xuất viện.
- Vâng, vậy là mừng rồi.
Thanh Vy vừa làm vừa nói với quản gia Kim thêm một lúc nữa thì trời cũng hửng sáng.
Cô vội vã chạy lên phòng thay đồ rồi mang hộp cơm tới bệnh viện.
Lúc Thanh Vy tới thì mẹ chồng cô cũng vừa mới về.
Cô tiến lại gần chỗ anh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt, sợ anh mệt nên cũng không nỡ gọi, chỉ lẳng lặng đặt hộp cơm trên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên anh.
Thỉnh thoảng, không tự chủ được cô lại đưa tay lên định sờ nhẹ khuôn mặt ấy, thế nhưng bàn tay lại khựng lại trên không trung vì sợ anh thức giấc.
Sau đó, một lát lại lặng lẽ thu tay về.
Mãi một lúc rất lâu sau, Thanh Vy nhận được điện thoại của An An.
An An nhắc cô hôm nay phải đến công ty sớm hơn ngày thường vì phải gặp người mẫu nổi tiếng malisa.
Thấy chồng chưa tỉnh, cô gọi cho mẹ chồng thông báo rồi thở dài rời khỏi căn phòng.
Thanh Vy vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì một bóng dáng khác lại tiến vào.
Lúc này, Trịnh Minh Đăng cũng thức giấc, nhìn thấy khuôn mặt Thanh Hạ, Trịnh Minh Đăng nhíu mày hỏi:
- Cô là ai ?
Thanh Hạ nhìn anh, suy nghĩ một hồi rồi hỏi ngược lại:
- Anh quên em rồi sao?
- Tôi chẳng nhớ ai cả.
- Em là Thanh Hạ, là em gái của Thanh Vy.
Thanh Vy là vợ anh nhưng mà người anh yêu là em.
- Tôi không hiểu ( Trịnh Minh Đăng nhíu mày)
- Em và anh yêu nhau nhưng bố em bắt em rời xa anh để cưới chị em.
- Tôi là thằng đàn ông không có bản lĩnh vậy sao?
- Không phải, là do hôm đó anh cứ nghĩ chị em là em…nên…nên hai người xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Rồi chị ấy có thai.
Nói đến đây Thanh Hạ ngân ngấn nước mắt khóc, Trịnh Minh Đăng bối rối hỏi:
- Vậy cái thai đó đâu rồi?
- Sau khi cưới được anh rồi, chị em vì yêu Ngô Hải Nam nên đã…đã bỏ thai rồi.
Trịnh Minh Đăng nghe tới đây, tự nhiên trong tim nhói lên một cảm giác nhức nhối.
Tuy nhiên anh im lặng một lúc rất lâu không nói gì, sau cùng anh liếc mắt nhìn hộp cơm trên bàn, anh hỏi:
- Cái gì kia?
- Cơm hộp ấy ạ.
- Lấy lại đây cho tôi.
- Dạ vâng ạ.
Thanh Hạ vui mừng lấy hộp cơm cho Trịnh Minh Đăng, mở ra bên trong là những miếng cơm cuộn làm với đủ các hình khác nhau rất đẹp mắt.
Trịnh Minh Đăng gắp lên một miếng ăn thử, nhai nhai một lát rồi anh khựng lại nhìn Thanh Hạ, lên tiếng hỏi:
- Cái này là do cô làm hả?
- Hả?
- Không phải cô làm sao?
- Dạ, có sao không anh?
- Ngon phết, cảm giác rất quen thuộc.
-Dạ, nếu ngon thì lần sau em lại làm cho anh ăn nữa nhé.
Trịnh Minh Đăng ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Hạ, anh cũng không biết sao từ lúc ăn miếng cơm này vào, trong anh lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Thanh Hạ thấy không khí có chút ngượng ngùng, cô đứng dậy nói:
- Để em đi lấy nước cho anh nhé.
- Có thật là chúng ta từng yêu nhau không?
- Dạ vâng.
Tất nhiên là vậy rồi ( Thanh Hạ mỉm cười nói)
Thanh Hạ vừa dứt lời thì mẹ anh cũng từ ngoài bước vào.
Nhìn thấy Thanh Hạ, bà có chút khó chịu nhưng vì lịch sự vẫn bình tĩnh hỏi:
- Sao cháu lại ở đây?
- Dạ, cháu đi ngang qua nên ghé vào thăm anh rể một lát, cháu nghe nói anh ấy đã tỉnh.
- Ừm.cảm ơn cháu.
Mà cũng muộn rồi, cháu tới công ty làm việc đi.
- Dạ vâng.
Vậy cháu xin phép bác, xin phép anh cháu về.
Sau khi Thanh Hạ đi khỏi, Trịnh Minh Đăng mới lên tiếng nói:
- Món cơm cô ấy làm rất quen thuộc.
- Hả? Con đã nhớ ra gì sao?
- Không,chỉ là thấy cảm giác quen thuộc thôi.
Bà thở dài nhìn anh, lặng lẽ xúc cháo ra một cái bát nhỏ.
Tối đó Thanh Vy tới thì thấy anh đang nằm giường một mình.
Cô xách một túi táo đỏ của Mỹ, vui vẻ nói:
- Hôm nay anh thấy trong người thế nào rồi?
Trịnh Minh Đăng liếc mắt nhìn cô, nghĩ lại những lời Thanh Hạ nói sáng nay, tim anh vô cùng bức bối, người phụ nữ có khuôn mặt dịu hiền như một thiên thần thế này lại lỡ lòng nào bỏ con của hai người sao? Bất giác anh lên tiếng hỏi:
- Tôi và cô đã từng có con chưa?
Nhắc đến “con” lại khiến nét mặt Thanh Vy thoáng buồn.
Cô khẽ gật đầu.
- Chúng ra từng có một đứa con.
- Vậy nó đâu rồi? Vẫn trong bụng cô chứ?
- Đứa bé…đứa bé mất rồi.
Trịnh Minh Đăng nghe xong, toàn thân như bị ai đó giáng cho một đòn chí mạng.
Anh không nói gì nữa, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
Thanh Vy thấy không khí đang trở nên căng thẳng, cô hỏi:
- Em gọt táo cho anh ăn nhé.
Táo này anh hay khen ăn ngon nè.
- Tôi không muốn ăn.
Thanh Vy hụt hẫng gật đầu.
Lúc sau cô lại hỏi:
- Anh có muốn ra ngoài đi dạo không?
-Cô quan tâm tôi đến thế à?
- Bình thường em vẫn quan tâm anh vậy mà.
- Cô ra ngoài được không? Tôi muốn yên tĩnh.
Thanh Vy nghe thế cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lững thững bước ra ngoài.
Nhiều lúc, Thanh Vy cũng muốn dành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc anh, ngày nào cũng sẽ nói chuyện cũ với anh để giúp anh nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện.
Nhưng mà khổ nỗi công việc nhiều quá khiến cô không ngóc đầu lên được, không lúc nào thảnh thơi, lúc thì đi gặp khách hàng, lúc thì họp, lúc lại thiết kế, lúc lại tới xưởng nên thành ra khoảng cách giữa hai người cứ xa như vậy.
Nếu có ai thắc mắc rằng tại sao cô không bỏ hết công việc để lo cho anh đã.
Đúng là cô cũng muốn thế,cũng từng nghĩ như vậy nhưng mà cô thực sự không thể làm vậy, bởi vì công ty đó là tâm huyết cả đời của bố cô, hơn nữa ông cũng đang nằm một chỗ đó, nếu bây giờ cô mà bỏ công ty thì mọi thứ sẽ loạn lên hết.
Bởi vậy, mỗi ngày cô lại cố gắng thật nhiều, dùng toàn bộ sức lực lo cho cả công ty, cả bố, cả chồng.
Làm việc điên cuồng khiến Thanh Vy muốn kiệt sức, hôm đó cô đang chăm chồng ở bệnh viện thì bụng dưới từng cơn đau quặn thắt nhói lên từng đợt.
Mẹ chồng cô thấy vậy mới hỏi:
- Con sao vậy?
- Tự nhiên con đau bụng quá mẹ.
Nghe vậy, bà lo lắng nói:
- Hay là nhân tiện đang ở bệnh viện, con đi khám luôn đi, chứ mẹ thấy dạo này con tiều tụy lắm rồi.
- Dạ, chắc không sao đâu mẹ.
Con ngồi lát sẽ ổn.
- Phụ nữ mình đau bụng dưới không đùa được đâu con.
Nghe mẹ, đi khám đi.
Nghe mẹ chồng nói thế cô cũng thấy lo lo, cuối cùng gật đầu đi tới phòng khám tư bên cạnh bệnh viện.
Phòng khám này khá lớn, lại cũng nổi tiếng nên khám ở đây cô cũng khá yên tâm.
Sau một hồi khám tổng thể từ A đến Z, khoảng 3 tiếng sau bác sĩ gọi cô đến trả kết quả.
Thanh Vy hỏi:
- Kết quả của tôi sao vậy bác sĩ?
Bác sĩ nhìn Thanh Vy, vẻ mặt buồn buồn, thở dài nói:
- Bây giờ cô phải bình tĩnh nghe chúng tôi nói.
Đây chỉ là kết quả khám ban đầu, cô cũng đừng quá lo lắng.
Qua kết quả nhìn thấy, chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng cô đang bị ung thư cổ tử cung.
Nghe bác sĩ nói vậy, cả bầu trời như sụp xuống trước mặt Thanh Vy, mãi mất một lúc rất lâu, cô mới đủ bình tĩnh hỏi lại.
- Ung thư cổ tử cung?
- Phải.
- Vậy…vậy bệnh này có thể sinh con được không?
- Theo tôi trước mắt cô cứ vào viện lo điều trị rồi chuyện sinh con rồi mình tính sau.
- Trường hợp xấu nhất là gì bác sĩ?
- Là phải cắt bỏ cổ tử cung.
Nói đến đây, Thanh Vy vô thức rơi nước mắt.
Cô run run cầm tờ giấy kể quả trên tay, lúc này nước mắt đã nhoè đi mọi thứ.
Ngoài trời mưa bay bay, từng hạt mưa rơi xuống như từng nhát dao cứa thẳng vào tim cô..