Dương Hàn Phong tay run lẩy bẩy, ly trà vơi đi gần một nửa cũng sóng sánh nước.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng căng thẳng gần chết.
Tự nhiên nói đột ngột như thế này…hơi kì lạ nhỉ?
- Em…em…
- Anh đồng ý không? – Giọng cô vì run cũng lạc đi.
Hắn liền gật đầu như gà mổ thóc:
- Một triệu lần đồng ý!
Nói rồi, hẳn nhảy bổ tới, ôm chặt lấy cô.
Hắn đã mơ về ngày này rất lâu rồi, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra đột ngột như vậy.
Lại càng không ngờ cô lại là người mở lời trước.
Hàn Thiếu Vy mỉm cười, nụ cười này hạnh phúc thật sự.
Cô cũng thích hắn, ở bên cạnh hắn tất nhiên là điều cô mong muốn.
Nhưng sở dĩ cô đề nghị như thế, phần lớn là vì công cuộc tìm lại kí ức của mình.
Dương Hàn Phong, xin lỗi anh.
Đầu Hàn Thiếu Vy đột nhiên đau nhói, đau đến nỗi cô choáng váng, xây xẩm mặt mày.
Cơn đau này đau dữ dội hơn những lần nhớ lại chớp nhoáng ngày trước rất nhiều.
Một lúc rất lâu sau, hắn mới buông cô ra, nhìn cô trìu mến.
Cô cũng đáp lại hắn bằng một ánh mắt đầy yêu thương.
Chắc là do cô hơi bất ngờ khi hắn ôm cô nên mới đau như vậy.
Cô nhón chân lên, hôn lên má hắn một cái.
Dương Hàn Phong đơ người…
Hắn nhớ lại tám năm trước khi mà hắn tỏ tình với cô trong phòng hội trưởng, khi cô đồng ý hắn cũng hôn cô.
Cô của lúc đó…e ấp như một chú mèo con, còn đẩy hắn ra, chạy biến.
Bây giờ, tình thế lại đảo ngược hoàn toàn.
Hình như…hắn mới đang là người ngại ngùng ở đây thì phải?
- Nhưng mà tạm thời chúng ta không được công khai đâu.
Gia đình em hình như vẫn còn một số hiểu lầm với anh.
Đợi khi nào mọi việc tốt lên rồi công khai, được không? – Hàn Thiếu Vy thỏ thẻ.
- Được, được, đều nghe em.
– Hắn hôn lên trán cô.
Hàn Thiếu Vy cười tươi, ngồi nhâm nhi ly trà.
Trà đã nguội.
Ngồi với hắn được hơn nửa tiếng đồng hồ, nghĩ bụng hẳn giờ này cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi, cô phải quay về trước khi anh trai cô phát hiện.
Cô đứng dậy, thu dọn đồ vào túi xách rồi nhẹ nhàng nói với hắn:
- Dương Hàn Phong, em phải về rồi.
Có gì ngày mai em liên lạc với anh nhé.
Hắn cũng đứng dậy theo, kéo cô vào lòng.
Một thời gian dài chưa được gặp mà mới được có hơn ba mươi phút cô đã phải về, nhưng biết sao được…
- Được rồi, em về cẩn thận nhé.
Nhớ phải gọi cho anh.
- Vâng ạ.
Vậy…em về nhé?
Hắn hôn lên mái tóc cô, ghi nhớ mùi hương quen thuộc này vào trí óc.
Cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, từ đáy mắt hắn, cô có thể nhìn thấy tình yêu cháy bỏng.
Tình yêu đó lớn đến nỗi cô sợ việc cô đang làm…liệu có tổn thương hắn?
Tạm biệt Dương Hàn Phong, cô mua thêm vài ly cà phê mang về Hàn Thị.
Vừa vào đến cửa, dàn lễ tân đã ào ào chạy tới:
- Hàn tiểu thư, cô đã đi đâu vậy? Hàn tổng tìm cô suốt.
- Thế sao? – Hàn Thiếu Vy hơi run.
– Tôi đi mua chút cà phê cho mọi người thôi, không có gì đâu.
Cô chạy như bay vào văn phòng, lén ngó ngó.
Cuộc họp hình như vẫn chưa kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Mở cửa phòng anh, trên bàn vẫn còn ly cà phê đã uống hết sạch.
Cô ngạc nhiên, bình thường anh rất kén uống cà phê, chưa bao giờ cô thấy ai pha cà phê cho anh mà anh uống hết được cả.
Đặt đống cà phê mình mua xuống bàn, vừa lúc đó có tiếng mở cửa.
Cô quay lại, chưa kịp định thần gì thì đã bị Hàn Thiếu Nghi lao đến hỏi tới tấp:
- Cái con bé này, em đi đâu thế hả?
- Em…em…đi mua cà phê cho mọi người.
Họp lâu như vậy chắc ai cũng mệt rồi.
Cô ngó lại phía sau, bỗng dưng à lên một tiếng.
Ý, cô lại gặp cô gái đó ở đây rồi nè.
Hàn Thiếu Vy nhìn cô gái đó, rồi lại nhìn ly cà phê để trên bàn, tủm tỉm nói:
- Nhưng mà hình như ai đó không cần đến cà phê của em nữa đâu nhỉ?
Cô cười nhe nhởn rồi vẫy vẫy tay với Phương Viên Viên ở phía sau.
Hàn Thiếu Nghi nhất thời hơi ngại, sau đó hắng giọng:
- À, đây là Phương Viên Viên, thư ký riêng của anh.
- Chị ấy pha cà phê rất ngon sao? – Cô tinh nghịch chọc ghẹo anh.
- Nào, Hàn Thiếu Vy, em học đâu ra kiểu trêu ghẹo anh mình thế?
Hàn Thiếu Nghi bước tới cầm ly cà phê đã hết lên, đưa cho Phương Viên Viên.
Cô hiểu ý liền cầm ra ngoài.
Hàn Thiếu Vy ngó ngó theo sau, cười tủm tỉm:
- Aizaaa, những tưởng anh định ở vậy đến khi gia nhập vào hội người già neo đơn cơ.
Được, được, chị dâu này em rất hài lòng.
Hàn Thiếu Nghi ngại quá hóa giận, cốc đầu cô một cái:
- Nói năng linh tinh.
- Eo ơi xem ai thẹn thùng rồi kìa.
Ông nội mà biết chắc vui phải biết.
- Nào, em lại mách lẻo đấy.
Anh với cô ấy chỉ là quan hệ công việc thôi.
- Ổ? Em không cần biết, kệ anh đấy.
Đừng để em lên xe hoa trước anh là được, hihi.
– Cô thoải mái thả mình xuống sofa.
– Mà anh này, nếu bây giờ em có bạn trai thì sao?
Hàn Thiếu Nghi hơi giật mình, nhìn chằm chằm em gái.
Cô thấy thái độ của anh căng thẳng quá liền gỡ gạc lại:
- Em đang nói là nếu.
Anh đừng trưng bộ mặt đấy ra chứ?
Anh nhìn cô hoài nghi, cô cũng hơi bối rối nhìn ra chỗ khác.
- Là Lâm Dương thì được.
- Sao cứ phải là cậu ấy? – Cô hơi nóng lên.
– Anh cũng biết là trước giờ em chỉ xem Lâm Dương là bạn.
- Tình cảm từ từ bồi đắp được mà.
– Anh cười nhạt, cầm lấy cốc cà phê cô mua, uống một hơi.
Hàn Thiếu Vy biết, khi bối rối anh cô thường uống cà phê.
- Nếu mà thế thật…- Cô đứng dậy.
– Thì bảy năm qua em với cậu ấy đã có gì từ lâu rồi.
Nói rồi cô đi ra ngoài cửa, Hàn Thiếu Nghi hỏi ngoắt lại:
- Em đi đâu?
- Em ra ngoài tìm chị dâu nói chuyện.
Trán Hàn Thiếu Nghi nổi ba vạch đen…
Thế là cô chạy ra ngoài tìm Phương Viên Viên thật.
Cô nàng đang ngồi tám chuyện cùng đồng nghiệp, thấy Hàn Thiếu Vy giơ tay gọi mình thì ngơ ngác đi tới.
- Hàn tiểu thư, cô gọi tôi?
- Aiza, chị cứ gọi em là Thiếu Vy là được ạ.
Dù sao chúng ta cũng là người một nhà.
– Vế sau Hàn Thiếu Vy nói rất nhỏ.
- Dạ? – Phương Viên Viên thấy cô như đang trêu chọc mình.
- À dạ? Không có gì, chị đừng để ý, em hay nhiều chuyện như thế ý mà.
– Hàn Thiếu Vy gãi đầu.
– Chị Viên Viên, chị làm ở đây lâu chưa ạ?
- Hmmm, được ba tháng rồi.
- Quao, thế là rất lâu đấy, bình thường em thấy cái ghế thư ký này không bao giờ anh em để người ta ngồi ấm mông đâu.
– Hàn Thiếu Vy cười cười.
– Chị Viên Viên, chị thấy anh em thế nào?
- Dạ? – Phương Viên Viên giật mình.
– Sao…sao em lại hỏi thế?
- Ơ, em hỏi cảm nhận của chị về sếp của mình thôi mà, sao chị căng thẳng thế? – Hàn Thiếu Vy cười ngặt nghẽo làm Phương Viên Viên đỏ bừng mặt.
Cô gái trông có vẻ trưởng thành này lại dễ đỏ mặt đến thế, cô càng nghĩ càng buồn cười.
– Anh em ấy mà, nhìn khó gần thế thôi nhưng thực ra rất chu đáo và quan tâm đến gia đình luôn.
Em chắc chắn sau này anh ấy sẽ cưng chiều vợ con lắm đấy.
- Ổ...- Phương Viên Viên cúi đầu, khóe miệng bắt đầu không giấu được nét cười.
Thực ra những ngày đầu đi làm cô cũng sợ Hàn Thiếu Nghi phát khiếp.
Mặt anh lúc nào cũng như cau có, mỗi câu nói lại còn như ra lệnh, không pha chút biểu cảm nào.
Nhưng gần đây thái độ của anh rất tốt khiến cô cảm thấy người đàn ông này cũng không tệ.
- Vậy nên, chị nghĩ thế nào?
Hàn Thiếu Nghi từ nãy đến giờ cứ đứng phía sau nghe suốt, lúc này mới tiến lên, ho khan một tiếng.
Hàn Thiếu Vy giật mình quay ngoắt lại, chạm phải ánh mắt chứa hai mũi dao găm của anh thì cười hề hề.
Phương Viên Viên thấy anh đi ra vội thu lại nụ cười trên môi, hơi cúi đầu chào anh.
Hàn Thiếu Nghi ném cho em gái một chùm chìa khóa rồi đá đít cô đi lấy xe.
Hàn Thiếu Vy bĩu môi rồi quay đi, lén nháy mắt với Phương Viên Viên rồi nhảy chân sáo ra khỏi Hàn Thị.
Thấy em gái đã đi mất hút rồi, Hàn Thiếu Nghi mới lặng lẽ ra gần Phương Viên Viên, hắng giọng lần nữa, giải thích:
- Em gái tôi hơi tăng động một chút, em đừng để ý em ấy.
Phương Viên Viên cười:
- Đâu có, em ấy rất đáng yêu đấy chứ.
Nói chuyện với em ấy rất vui.
- Vui? – Anh hỏi lại.
– Là nói chuyện với em ấy vui hay nói chuyện về tôi vui?
- À thì…- Phương Viên Viên cứng họng.
Sao tự dưng anh ấy lại hỏi vấn đề này? Trả lời thế nào trời?
- Đùa em thôi.
– Hàn Thiếu Nghi cười.
– Tan làm sớm thôi, nghỉ ngơi đi, ngày mai lại là một ngày mệt mỏi đấy.
- Vâng ạ, em làm nốt cái báo cáo rồi về.
- Thôi, tôi bảo về đi.
Giao báo cáo cho Trương Thành là được.
Không cần một mình ôm nhiều việc thế đâu.
– Hàn Thiếu Nghi lãnh đạm nói.
Cô gái này yêu công việc đến mức nào anh cũng không rõ.
Người không biết lại tưởng anh bóc lột nhân viên.
Anh biết thế nào cô cũng kiếm cớ rồi từ chối nên đã ngắt lời trước:
- Nào, cấp dưới không được cãi, nghe lời đi.
Không còn cách nào, Phương Viên Viên đành gật đầu.
Hàn Thiếu Nghi gật gù, chào cô rồi về trước.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy đi xa dần, trong lòng Phương Viên Viên lại có chút ấm áp…