Người phụ nữ trung niên đang loay hoay với đóng đồ ăn dưới bếp, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên xem đồng hồ hai mắt bắt đầu mở to lật đật chạy lên tầng miệng không ngừng la hét kêu lên
“ Tô Doãn Đình con dậy nhanh cho mẹ! Biết mấy giờ rồi chưa?”
Người phụ nữ nhìn đứa con gái đang vẫn còn ngái ngủ nằm trên giường nhanh chóng đi lại kéo mền gối quăng một bên
“ Dậy chưa? Mới đầu lớp 11 mà đã đi trễ không ra thể thống gì cả”
Cô mở miệng nhưng mắt vẫn còn nhắm lại đáp “ Còn sớm, cho con ngủ thêm chút nữa đi ạ”
Bà Tô liếc mắt thở dài “ Được vậy con ngủ đi, bây giờ là 7h30 cũng còn sớm cứ thông thả mà ngủ yên giấc của con đi mẹ ra ngoài đây”
Cô đột ngột ngồi bậc dậy, hai mắt mở to tròn nhìn lấy người mẹ đáng kính của mình nói “ Thôi chết rồi, còn 30phút nữa là tới tiết.. sao mẹ không kêu con sớm hơn chứ”
Bà Tô khoanh tay hất cầm đắt ý “ Chịu dậy rồi thì đi đánh răng đi, đồ ăn mẹ để ở dưới lát xuống ăn “
Cô thức dậy trễ như vậy làm gì mà còn có thời gian ăn sáng chứ? Cô đành tạm biệt mẹ trước rồi lên trường ăn sau vậy
Cô vừa tới lớp, tiếng chuông cũng vừa đúng lúc reo lên. Tô Doãn Đình thở phào nhẹ nhõm “ May quá vẫn còn kịp lúc”
Tạ Phi - cậu bạn thân ngồi bên cạnh thấy cô đến liền hỏi thăm “ Sao hôm nay cậu đi trễ vậy? Bình thường tôi thấy cậu đi sớm nhất đó”
Cô vừa lấy tập vừa nói “ Hôm qua tôi thức khuya ôn bài, mệt quá ngủ quên tới sáng luôn may mà đến kịp tiết Lý nếu không tớ không tưởng tượng ra được Cô Hoa sẽ bắt tớ trực sân trường bao lâu nữa, nghĩ thôi tôi cũng đã sợ rồi”
Tạ Phi bật cười thành tiếng “ Người như cậu cũng biết sợ à”
Cô liếc cậu ta một cái “ Im miệng đi, cậu mà còn cười thì đừng trách bà đây xử cậu”
Tạ Phi nghe thấy cũng im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô đến hết tiết. Cậu ta là Thiếu Gia nhà họ Tạ cũng gọi là có tiếng tâm trong trường này, ngoài cái nhà giàu ra cậu ta cũng rất tốt bụng nhưng chỉ là vẻ bề ngoài của cậu ta tạo nên thôi bên trong con người của cậu ta cô là người hiểu hơn ai hết.
Một khoảng thời gian trôi qua cuối cùng cũng được ra chơi, Tạ Phi vừa nghe tiếng chuông hết tiết liền gục xuống bàn chỉ chừa lại hai con mắt nhìn cô đang chăm chú viết bài
“ Cậu có muốn ăn gì đó không?”
Cô dừng tay đặt cây bút xuống vở, quay đầu sang nhìn cậu ta nói “ Cậu mua giúp tôi hộp sữa được rồi nhé, sáng nay tôi không ăn gì cả cũng có hơi đói”
Tạ Phi ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn cô một lần nữa “ Bộ bao tử cậu làm bằng thép à? Ăn ít như vậy sao đủ chất?”
Tô Doãn Đình quăng cuốn vở vào người cậu ta lập tức giở giọng cảnh cáo “ Từ khi nào cậu trở thành ông cụ non vậy, đi mua nhanh lên cậu muốn thấy tôi chết vì đói hả?”
Tạ Phi cười cười ôm lấy cuốn tập cô vừa ném khi nãy đặt lại chỗ cũ cho cô rồi đứng dậy “ Được được đợi ông đây một lát sẽ quay lại, ngoan ngoãn chờ tôi ở đây đó”
Một lúc lâu Tạ Phi mới quay trở lại, trên người cậu ta còn có vết thương lớn nhỏ nhưng vì sợ cô thấy lại lảm nhảm đành phải che đi không cho cô thấy. Cậu ta đi đến đặt sữa lên bàn cho cô rồi nhanh chóng trở về chỗ của mình không nói tiếng nào
Cô cũng chẳng để ý gì lạ cầm lấy hộp sữa rồi gâm ống hút vào uống một hơi, đến khi cô quay đầu sang nhìn cậu ta liền nhận ra điều gì đó không đúng
“ Tạ Phi cậu có đang giấu tôi gì không?”
Tạ Phi nghe nói thế lông mày liền giật lên vài cái “ Hả? Tôi có giấu gì cậu đâu?”
“ Thật vậy không?”
“ Không có thật mà”
Cô nheo mắt nhìn lên áo cậu ta rồi nói “ sao áo cậu lại dính máu?”
Tạ Phi bất ngờ nhìn xuống áo thì phát hiện đúng thiệt trên áo có dính chút máu, cậu ta mở miệng ấp úng “ Ý cậu là này hả? À là ban nãy tôi đi mua sữa cho cậu vô tình quẹt phải ở đâu rồi đinh thôi”
” Tôi cho cậu 3 giây để khai nếu không…” Cô đột nhiên đứng dậy đi đến khiến cậu ta hoang sợ nắm chặt tay vào ống quần
“ Tôi nói tôi nói..”
“ Hừm.. nói”
“ Cậu qua bên đó ngồi đi đừng có nhìn ánh mắt ăn tươi nuốt tôi như vậy được không “
Cô không quan tâm lời của cậu ta nói vẫn nhìn cậu ta như vậy, Tạ Phi hết cách đành phải kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe
“ Sao lại giấu?”
“ Tôi không muốn cậu lo”
Cô đứng dậy kéo cậu ta đi thẳng tới phòng y tế, may mà tiết sau là tiết tự ôn nên cô có thể ra ngoài lớp mà không bị phạt