- Phu nhân! Nàng đi đâu vậy? Bắt ta đợi lấu quá! Có chuyện cần bàn với nàng đây!
- Aaa chẳng qua nhìn con dâu ngoan xanh xao, thiếp không yên tâm nên đến bắt mạch cho nó.
- Tiểu Tịnh Tịnh có sao không? Tiểu bảo bối thế nào?
- Làm gì có tiểu bảo bối, chỉ là do sức khỏe không tốt nên ngất thôi!
- Aiyya, vậy làm lão đây mừng hụt!
Lão phu nhân đắn đo một chút “Chấn Phong có phải chỉ còn thiếu một trăm lẻ tám linh hồn nữa thôi đúng không? “
- Có chuyện gì? Sao nàng lại hỏi vậy?
- Trong hai năm có thể thu đủ số lượng không?
- Có thể!
- Vậy lão gia, chàng có thể cho nó nghỉ ngơi một năm không? Sức khỏe Tiểu Tịnh thực sự không tốt, cần có người chăm sóc. Nếu chúng ta bắt nó đi làm nhiệm vụ, thiếp không nỡ.
- Ha...ha nàng thật là một người mẹ tốt, Tiểu Tịnh thật có phúc mới có được một mẹ chồng như nàng. Được, được! Với năng lực của Chấn Phong thì một trăm lẻ tám linh hồn trong hai năm hoàn toàn là có thể!
- Sức khỏe của Tiểu Tịnh không tốt nên hiện giờ không bàn chuyện thành hôn được, chuyện này mà nói, cũng cần phải có thời gian.
- Nghiêm trọng vậy sao? Bây giờ ta đến thăm nó!
- Không cần! Không cần thiếp vừa từ đó về, vừa bắt mạch kê đơn, tiểu Tịnh nó vừa ngủ, đợi có thời gian rồi đến!
- Sợ rằng không đến bây giờ thì ba ngày sau mới có cơ hội!
- Có chuyện gì sao lão gia?
- Nàng không nhớ thật sao? Ngày mốt là mừng thọ của cha nàng,ta còn đang định hỏi ý kiến nàng xem nên tặng ông ấy thứ gì? Châu Liêm chuỗi, nàng nói có được không?
- Ayaaa dạo này xảy nhiều chuyện quá! Qủa là không nhớ ra, đúng là phúc ba đời thiếp mới được theo lão gia. Của ít tâm nhiều, lão gia không cần quá bận tâm đâu!
- Ha..ha nàng nói chuyện rất dễ nghe, khiến lão gia ta đây rất mát lòng mát dạ. Nhưng cha nàng gả nàng cho ta, khiến ta có một phu nhận tài hoa vẻ đẹp vẹn toàn, không thể không bận tâm.