- Còn nhớ tên ta sao? Ta tưởng cái não bé tí của nàng đào thải từ lâu rồi chứ?
- Chấn Phong!
- Có việc gì sao?
- Sao lại vắng vẻ thế?
- Bọn họ giờ này đều đi làm nhiệm vụ cả rồi!
- Nhiệm vụ gì vậy?
- Có nói nàng cũng không hiểu!
- Haizz!!! Chấn Phong...
- Lại có chuyện gì?
- Huynh quá xem thường ta rồi!
- ....Im lặng một chút có phải nàng rất khó chịu không?
-Một câu... nữa thôi!
- Còn xa không? Mỗi ngày huynh đều đi như vậy à!
- Mỗi ngày ta bước mấy bước là đến nơi! Hôm nay đem theo một cô nương phiền phức, nên đường mới dài như vậy.
- Ha...ha.. thật là làm phiền huynh quá rồi!
- Nha đầu nàng cũng biết mình phiền à?
- Chấn Phong....
- ........
- Chấn Phong....
-............
Một nam nhân khoác áo choàng đen dáng người dong dỏng rắn chắc rảo bước rất có khí phách, theo sau là một nữ nhân khoác áo choàng trắng thanh lịch nhưng mặt mày lại như cành hoa hoé úa. Rõ ràng người đi đường có nhìn thấy chắc chắn bảo rằng cậu chủ phía trước nô tỳ nối gót.
Tịnh Yên cụp mắt xuống nhìn đất mà đi, bỗng đụng phải tấm lưng cao rộng của người phía trước. Xoa xoa đầu “Này! Đại ca dừng phải hô to lên chứ!”