Oan Gia Ta Yêu Nàng

Chấn Phong đưa tay vén lại mái tóc cho Tịnh Yên, lấy chiếc khăn tay trắng trong dây đai chấm chấm mồ hôi trên mặt Tiêu tiểu thư, mỉm cười nhìn vào mắt mà thốt lên mấy chữ hết sức êm ái “ Đưa tay nàng đây!”
Tim Tịnh Yên bỗng chốc thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, má ửng đỏ, hoàn toàn hóa đá. Gương mặt ma mị, mùi hương lại dịu dàng nam tính có chút mạnh mẽ, giọng nói lại dịu dàng cung chiều. Khoảng cách lại gần như thế! Thật là! Yêu nghiệt triệt đường sống của người ta mà!
Chấn Phong vẫn kiên nhẫn “ Tịnh Yên! đưa tay nàng cho ta nào!”
Tịnh Yên bị mê hoặc hoàn toàn, dần đưa tay lên, cười một cách ngốc nghếch.
- Giữ cái khăn này! Ta cho nàng! Gần đến rồi, mau chuẩn bị tâm lí đối phó.
Như ngã trên tậng chín tầng mây, Tịnh Yên hoàn tỉnh, chu môi biểu cảm “Thì ra là chàng sợ mồ hôi của ta bẩn, nam nhi có cần phải chú trọng đến thế không?
- Nhiều lời! Ngước mắt lên nhìn đi, đến rồi!
Tịnh Yên lập tức ngước mắt lên, môi mím lại. Qủa là lợi hại, có chút âm u, càng tiến tới làn sương càng mỏng dần. Làn sương mỏng ấy không sao che đậy được tòa nhà to lớn trước mặt, quả là rất có ấn tượng.
Chấn Phong dừng lại, nhìn sắc mặt của Tịnh Yên “Đến lúc chứng tỏ bản lĩnh rồi! Nàng đừng làm ta thất vọng!”
- Hay là chúng ta đi về chỗ huynh, lúc khác để tâm lý của Tịnh Yên tôi thật vững vàng rồi mới trở lại đây có được không?
- Không được! Chẳng phải bình thường nàng rất có gan chọc ta giận đến gương mặt phải biến sắc hay sao ?
- Ha ha, chút chuyện nhỏ này đâu cần phải nhắc lại chứ !?
Diêm Chấn Phong tiến lại gần Tịnh Yên, dịu dàng mở lời “Nàng không phải sợ! Chỉ cần có thể phối hợp thật tốt với ta, ta sẽ đảm bảo tính mạng nhỏ bé của nàng tuyệt đối an toàn.”
Tịnh Yên vẫn nét mặt tái xanh có vẻ đã đỡ hơn, hồng hào lại một chút. Bước những bước hết sức khó nhọc đến gần cánh cửa định mệnh.
Từ xa đã thấy bốn nam nhân mặc áo choàng xanh, đường thêu tuy đơn giản nhưng lại vô cùng oai nghiêm, đứng ở ngay cổng lớn. Hai chiếc cột đằng trước rất to, phải một chiếc, trái một chiếc. Mỗi chiếc đều khắc chữ “DIÊM THỔ VƯƠNG GIA” hết sức rắn rỏi, có thể nói oaiphong lẫm liệt, khí phách ngất trời.
Nhìn thấy Chấn Phong, họ đều lập tức cúi đầu, đồng loạt thốt lên “Tham Kiến Diêm thiếu gia”
Chấn Phong nhìn họ một lược, gật đầu ra hiệu “ Được rồi! Lão gia có ở trong nhà không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui