Niên tới nhà bà Mơ là lúc chiều tà, ánh nắng cuối ngày đi qua tàn sơn thù du cạnh căn nhà gỗ pơ mu rồi tắt lịm.
Không khí bên trong rất yên ắng, chỉ nghe được vài tiếng dế quanh quẩn và tiếng nước róc rách từ hồ cá lộ thiên trong sân vườn.
Căn nhà này nói lớn không lớn, là kiểu tiện dụng giản đơn, vừa có phong cách khiêm nhường vừa có phong cách bậc khá giả.
Niên dựng xe trong sân, chiếc xe đạp bị hỏng nặng giờ đây chỉ có thể dắt bộ, em nén cái thở dài đi vào bên trong.
Trong nhà nó tiếng tụng kinh nhỏ từ chiếc radio mà bà Mơ hay mở để trên bàn thờ người chồng quá cố, hương thắp thơm lừng.
Bà Mơ ngồi ưu tư phía trước ô cửa sổ, trên tay cầm tràng hạt dài, không để ý tới Niên bước vào, cũng không hề nói gì nhiều trong suốt những năm qua.
Niên đi tới đặt cặp sách qua một góc, nhanh nhẹn xắn tay áo lên hướng đi vào bếp.
- Bà đói bụng rồi đúng không? Đợi con lát nhé, hôm nay có chút chuyện nên con đến hơi muộn.
Đến tối, căn nhà gỗ đã tràn ngập hương thơm đồ ăn.
Niên cho bà Mơ ăn cơm xong thì em lại thoăn thoắt ôm quần áo đi giặt, giặt xong thì quét, lau nhà, mọi công việc luôn nhanh nhẹn thuận thục và chỉn chu nhất có thể.
Niên kết thúc công việc cuối ngày bằng việc ủi đồ, lúc đó bà Mơ cũng ở bên cạnh, bà ấy luôn không nói gì, tay vẫn cầm tràng hạt.
Thấy Niên đang ủi một chiếc áo sơ mi nam trắng tinh, bà Mơ lúc này mới như có chút phản ứng, cất giọng chậm chạp hỏi:
- Áo đó của Tư Phong đúng không? Ông ấy thích nhất là áo sơ mi trắng, lúc nào cũng là sơ mi trắng.
Niên nghe thấy thì cười bảo:
- Không ạ! Áo không phải của ông Tư, áo của con trai út ông Tư, cũng là con trai của bà đó!
- Con trai hả? Tôi ư?
- Đúng rồi, con trai bà!
- Thế nó đâu rồi?
- Anh ta đi làm chưa về ạ, nhưng chắc sắp về rồi.
- Vậy cô là ai? Là con gái tôi sao?
Niên đặt bàn là xuống, giũ nhẹ chiếc áo mơ mi trắng tinh thơm phứt kia treo lên giá, miệng đáp:
- Con không phải con gái bà.
- Vậy…Chắc là…con dâu?
Niên nghe xong muốn cắn nhầm lưỡi, không rõ cười khóc trong lòng.
- Không không ạ, con chỉ tới giúp việc nhà thôi, nghĩa là…con trai của bà thuê con tới để giặt giũ, chăm sóc bầu bạn với bà nè.
Nhưng bình thường con bận đi học, chỉ tới được buổi sáng sớm và buổi chiều tối thôi.
Mà…có lẽ chắc xong hôm nay thì con không còn tới thường xuyên nữa.
- Tại sao vậy?
Niên chưa đáp lại lời bà Mơ thì chợt thấy ngoài sân có ánh sáng đèn, tiếng xe máy quen thuộc theo sau đó là tiếng bước chân và một vài tiếng ho khan của người đàn ông trẻ tuổi.
Niên cười với bà Mơ, nói:
- Cậu út nhà bà về rồi đó ạ!
Ánh mắt người đàn ông chỉ dừng lại chiếc xe tàn tạ của Niên ở ngoài sân, có ghé qua xem xét một chút những do hư hại quá nặng nên tạm thời không sửa được nữa, lúc này người kia vừa bước vào thì chợt hỏi:
- Em đi xe kiểu gì mà thành như thế hả?
Vừa quay lại nhìn thấy dáng vẻ đầu tóc lổm chổm sợi ngắn sợi dài của Niên cùng với bên gò má sưng tấy, thầy Sính liền cả kinh bước tới nghiêm giọng hỏi:
- Lại cái gì nữa đấy? Ai đánh em?
Niên qua quýt đáp:
- Không có gì, tư thù cá nhân trẻ con ấy mà, em giải quyết xong rồi.
Thầy Sính nhìn Niên, lặng thinh qua một lúc mới bỏ vào trong.
- Ừ, vậy thì tùy em.