Chú Lý buồn cười hạ tờ báo xuống lén nhìn chỉ lộ cặp mắt, bao nhiêu năm vẫn vậy, chú nhìn hai đứa trẻ này cãi vả, cãi tới lớn vẫn còn cãi như đôi oan gia nhỏ.
Đột ngột dưới màn sương dày xuất hiện hai vệt đèn xe sáng choáng.
Với thâm niên làm việc gần mười năm trời, chú Lý vừa lướt nhìn lập tức biết là xe của ai, vội vã ra kéo cổng sắt.
Khi chiếc xe vừa đi tới An Quân cũng không buồn đôi co với Niên nữa, cậu ta trịnh trọng cúi đầu một cái.
Niên lướt qua nhìn thấy, còn loáng thoáng nghe cậu ta nói:- Bác Hai Xuân mới về ạ! Anh họ có khỏe không?Thái độ của Ma An Quân không còn lếu láo xấc xược mà ngoan ngoãn như con mèo con, không hỏi cũng biết người bên trong xe là người mà không chỉ cậu ta, bất kì kẻ nào đang sống trong dòng họ Ma cũng phải cúi đầu gọi một tiếng, “Bà Hai Xuân”.
Chủ nhân nơi này, Ma Thiệu Huy có tất cả bốn người vợ và ba đứa con, hai trai một gái, đứa nhỏ nhất chỉ hơn Niên một tuổi, là con của Bà Hai.
Ở đây ai cũng biết người vợ mà ông ta thương yêu nhất là Bà Hai, đương nhiên ông ta sẽ thương đứa con trai út này nhất, nhưng đứa con này lại là một con ma bệnh, suốt ngày lui tới bệnh viện như cơm bữa trông như ngọn đèn trước gió chẳng sống được bao lâu nữa.
Hai mẹ con họ bốn năm trước đã ra nước ngoài trị bệnh, gần đây mới trở về, lúc Niên đang ngồi trên xe đạp chuẩn bị đi thì nghe thấy có tiếng đằng sau gọi:- Là Ní phải không?Niên quay lại thì thấy người phụ nữ trẻ đẹp lộ đầu qua cửa xe, Bà Hai Xuân năm nay cũng ngoài ba mươi lăm tuổi nhưng sắc nước vẫn còn mặn mà, đẹp sang quý không ai sánh kịp, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hiền từ, nhìn qua biết ngay là người có tướng phúc hậu, trông bà ấy chẳng khác gì so với bốn năm trước.
Niên cũng khá bất ngờ vì bà ta vẫn còn nhớ cô, lúc trước hai người họ gặp mặt qua cũng chẳng trên năm lần.Lúc này cô cũng lễ phép lại:- Dạ vâng ạ Bà Hai, lâu rồi không gặp, Bà Hai vẫn khỏe ạ?Bà Hai Xuân ghé vào xe nói gì đó với người bên cạnh sau đó lại nói với cô:- Ừ, cô vẫn khỏe! Thiệu Hoằng mới về nhà được mấy hôm, cô cũng ở lại đây, khi nào rảnh con đến chơi nữa nhé!“Đến chơi nữa nhé?” Niên nghe tới đoạn này thì trong lòng không giấu được nhộn nhạo.
Kí ức năm mười hai tuổi bồng bột chui lỗ chó lẻn vào bên trong kia lượm sắt vụn đúng là khó phai.
Những năm trước, khi Ma Thiệu Viên đang xây dựng dở dang nhiều công trình, trẻ em nghèo ở Tàh Lia trong đó có Niên đều lén lút lẻn vào bên trong lượm sắt vụn về bán, có người phát hiện thì tháo nhau hùa chạy, nhưng cũng có lúc người ta vờ như không nhìn thấy để cho bọn trẻ con nhặt nhạnh những thứ với họ không hề đáng giá, nhờ vậy mà Niên gặp qua Bà Hai Xuân được vài lần.Niên bấy giờ chỉ biết gượng cười.
Bà Hai Xuân nhìn cô một lúc thì chợt cảm thán nói:- Nhanh thật, mới đó đã thành thiếu nữ rồi nhỉ! Lại còn xinh đẹp nữa chứ!Sự thật thì rất ít người khen Niên xinh đẹp, đa phần họ đều khen em là duyên dáng nhiều hơn.
Niên có dáng người dong dỏng cao, lại rất gầy, nước da rám nắng mặn mà, trên gò má lấm tấm đốm tàn nhan, nhưng đôi mắt lại to tròn trong vắt, long lanh ận nước, nhìn em như một con búp bê ngoại quốc mặc dù em không lai, ba mẹ em đều là người Tàh Lia khắc khổ, tới đời em thì vẫn khổ như truyền thống từ nhiều đời trước.Người ở đây ít ai nói ra, đa phần họ đều thích vẻ đẹp của những cô gái mặt hoa da phấn, sạch sẽ mỹ miều, nhưng họ vẫn phải công nhận cái sắc nét mặn mà của Niên là thứ quý giá còn sót lại ở Tàh Lia này sau một thập kỉ phát triển hóa theo hướng bọn dân miền xuôi muốn nó thành như vậy.Có hai dạng người khi gặp Niên sẽ có phản ứng, một là hỏi em có phải lai…Châu Phi hay không mà trông em xấu lạ.
Hai là bị ấn tượng, sẽ nhớ mãi không quên được vẻ đẹp đặc biệt của em.Và thật may Bà Hai Xuân nằm ở trường hợp số hai, và thật không may đa phần đám bạn học ở trường nằm ở trường hợp số một.
Cũng không hẳn là bị trêu ghẹo hay xa lánh gì khi ở trường, chỉ là Niên đã quá quen với việc có nhiều người nhìn mình sau đó quay sang to nhỏ khúc khích cười với nhau, tuyệt nhiên không ai dám ghẹo em thẳng mặt, vì ai cũng biết tính em chẳng hiền.Buổi sáng ở trường học, tiết trời tuy hằng ngày vẫn lạnh, nhưng ngoại lệ hôm nay lại lạnh thấu xương, sương giăng trắng xóa ngoài sân, đám học trò đứa nào đứa nấy khoác lớp áo đông dày, không dám bước ra khỏi lớp, co rụt lại thành cụm với nhau mà bần bật đánh vần.Thấy Niên bước vào chỉ một lớp áo vải bông vừa mỏng vừa sờn cũ, cả đám tròn xoe mắt thán phục, Lan Hà ngồi ở một góc suýt xoa đôi tay bỏng đỏ, thấy Niên trong bộ dạng này thì không ngại réo lên:- Con bạn số khổ của tôi, trời ơi…cậu có ổn không vậy? Thời tiết này cậu ăn mặc như vậy mà không thấy lạnh hay sao?Chiếc áo đông sờn cũ của Niên cũng đã sớm ướt sương, sắc mặt em không rõ là đen sạm hay tím tái, chỉ là ánh mắt vẫn kiên cường mạnh mẽ đáng nể.
Niên đặt tập sách vào chỗ, ngồi xuống và đáp bằng dáng vẻ tỉnh bơ.- Cậu cứ thử từ năm giờ sáng đạp xe từ nhà qua Ma Thiệu Viên rồi chạy ngược về trường xem có thấy lạnh chút nào không!Lan Hà không nén kinh ngạc hỏi lại:- Gì? Sáng này cậu lại phải giao đồ sớm qua đó nữa à?- Biết sao được, tiền thuốc tháng này của ông ngoại tôi còn thiếu của người ta chưa trả nữa, để lâu thì ngại lắm.Lan Hà nhìn Niên bằng ánh mắt thán phục lẫn thương xót, tặc lưỡi nói:- Tôi mà như cậu…tôi đã sớm “ưng” quách đi thằng Bá Trương rồi, dù hắn không đẹp trai, nhưng được cái gia cảnh cũng khá giả, nhà có tận hai cái cửa hàng thủy sản bên Tàh Kao, cậu về chỉ việc nhịp chân lo làm bà chủ như vậy không sướng hơn sao? Hắn mà chịu tới nhà hỏi lấy tôi, tôi cũng nghỉ quách đi cưới hắn, chẳng thèm học hành làm cóc gì nữa!Niên lấy bút gõ lên trán cô bạn thân một cái, chậm nói:- Làm như cậu mới quen tôi ngày một ngày hai vậy, muốn tôi dựa hơi nhà chồng để sống, phụ thuộc vào người khác để ăn mặc thoải mái suốt đời sao? Tôi bị liệt hay tứ chi teo rút? Vả lại…tôi cũng chẳng có ý gì với hắn.
Hắn với mẹ hắn tới hỏi bà ngoại tôi được hai lần, sau đó cũng không có tới nữa.Lan Hà thở dài, nằm rũ rượi trên bàn, nhìn Niên bằng ánh mắt không rõ là tán dương hay là bất lực nói:- Tính cách của cậu là tính trời, chứ tính con gái cái gì.
Chưa thấy ai lại cứng đầu, tự trọng cao ngút như cậu, thà chịu khổ chứ chẳng muốn dựa dẫm nhờ vả ai.
Niên nhún vai cười đáp:- Không có cây gậy nào chắc hơn đôi chân mình, vốn đứng được thì cần gậy làm gì hử?- Biết vậy nhưng mà…Lan Hà định nói thêm nhưng sự chú ý của cô nàng lại rơi vào tiếng đỗ xe, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, phía sau màn sương mờ lúc này vừa vặn thấy một chiếc xe dừng trước cổng trường.
Chẳng mấy chốc đám người kia từ trên xe bước xuống, bộ dạng chỉnh chu đẹp đẽ, nhìn ra ngay là con nhà quan sang thứ thiệt..