Oan Gia Tương Phùng

Trong lòng Giả Thược bắt đầu tính toán... Đợi lát nữa cùng về nhà, Chân Lãng còn phải lái xe, như vậy cô sẽ có cơ hội cướp đồ ăn rồi.

Đồ của hắn ta không cướp thì cũng phí, ăn hết đồ ăn đêm mà hắn chuẩn bị luôn, cho hắn phải biết mùi đói bụng.

Trong đầu óc đang không ngừng tính toán, không ngờ cô vẫn có thể nghe kịp những lời như súng liên thanh của cái gã ngồi đối diện: “Có rất nhiều người phụ nữ thích trang điểm, chai chai lọ lọ chất cả đống, quá ư dung tục! Hôm nay một chai, ngày mai một chai, quá ư lãng phí! Rồi thì bôi bôi phết phết gì đó, quá ư chuộng cái mẽ ngoài! Phụ nữ là phải ở nhà trông con, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc đi chơi bời hay mua sắm. Đúng rồi, nói đến chơi bời, tôi ghét nhất là những nơi như quán bar hay karaoke, quá lãng phí, cô Giả không tới những nơi đó chứ?”

“Không!” Giả Thược trả lời trong vô thức, còn tâm tư thì sớm đã bay đến tận chân trời, đang suy nghĩ xem nên ăn bánh chẻo nhân tôm trước hay ăn cơm hấp hải sản trước.

“Nếu sau này tôi lấy vợ, mỗi tháng sẽ cho cô ấy hai trăm đồng tiền tiêu vặt, cô Giả thấy thế nào?” Đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta nhìn Giả Thược vẻ dò hỏi, dường như đang muốn ám chỉ điều gì.

“Ừ!” Hắn đưa cho vợ bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến cô chứ?

Anh chàng nghe thấy thế thì vui mừng vô hạn, liền vạch từng ngón tay bắt đầu phân tích: “Tôi đã tính qua rồi, mua một chiếc áo không tốn đến năm mươi đồng, mua một chiếc quần không tốn đến năm mươi đồng, mua một đôi giày cũng không tốn đến năm mươi đồng, vẫn còn thừa lại năm mươi đồng, huống chi một người phụ nữ tiết kiệm không thể tháng nào cũng mua quần áo được, chỗ không nên tiêu tiền thì đừng tiêu! Còn nữa, tôi không thích phụ nữ hút thuốc, uống rượu. Cô Giả không có sở thích về mặt này chứ?”

Ánh mắt Giả Thược lúc này đang nhìn chăm chăm vào mấy hộp đồ ăn trên bàn của Chân Lãng. Khi chiếc túi đựng mấy hộp đồ ăn đó bị hai ngón tay dài mảnh khảnh của anh xách lên, cô không kìm được lập tức đứng dậy, nhanh chóng cất bước đi theo.

“Ơ kìa…” Anh chàng kia cũng vội vã đừng dậy, đuổi theo Giả Thược. “Cô Giả…”

Một cánh tay chặn lại trước mặt anh ta: “Xin lỗi, anh còn chưa thanh toán.”

Anh ta vội vã móc ví, thỉnh thoảng còn nhìn theo bóng dáng Giả Thược đang xa dần, có chút sốt ruột: “Các người phục vụ cũng tệ quá đi, chỉ thanh toán thôi, sao mất nhiều thời gian thế? Mà tôi mới ngồi không đến nửa tiếng đồng hồ, không ngờ các người lại lấy của tôi những hơn hai mươi đồng, chỗ tiền này chỉ có thể mua được mấy chục cái bánh bao, ăn một tuần cũng không thành vấn đề ấy chứ.”

Sau khi đếm kỹ lại những đồng tiền lẻ anh ta mới cẩn thận nhét vào ví rồi cất đi, miệng còn lẩm bẩm, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.

“Này anh!” Cô nhân viên phục vụ khoan thai nói: “Tôi khuyên anh nên đi tìm một người đàn ông ấy, chỉ có đàn ông mới không thích mua quần áo, không thích trang điểm, cũng không cần làm tóc, sửa móng tay, thậm chí còn không có ngày đèn đỏ, hai người ở với nhau mấy chục năm, tính ra cũng tiết kiệm được không ít tiền mua băng vệ sinh đấy.”

Anh chàng nọ: “…”

***

Giả Thược đã đói lắm rồi, trên đường về, cứ nhìn chằm chằm vào mấy hộp đồ ăn trong tay Chân Lãng, gần như là chạy theo anh lên xe. Khi bàn tay Chân Lãng vừa mới buông ra, Giả Thược liền giật lấy ngay chiếc túi.

Cô nàng khụt khịt cái mũi, cặp mắt sáng rực, dáng vẻ giống hệt như con cún vừa kiếm được mồi, vội vã cắn xé tan tành cái túi đựng. Sau khi mở được chiếc hộp đựng bánh chẻo nhân tôm ra, cô liền nhón ngay một cái bỏ vào trong miệng, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Chân Lãng lùi xe một cách thành thạo, hờ hững nói: “Đó là đồ ăn đêm của tôi, trả tiền đi!”

Đáp lại anh là những động tác nhét bánh chẻo vào miệng càng lúc càng mau lẹ. Giả Thược vừa giậm chân đấm ngực vừa ra sức nhai lấy nhai để, lại còn không quên trừng mắt lườm anh: “Không có tiền!”

Chân Lãng dừng xe, đưa tay ra muốn giành lại mấy hộp đồ ăn, Giả Thược né tránh một cách khéo léo, rồi lại bỏ bánh chẻo vào miệng, kèm theo đó là mọt nụ cười thị uy.

“Cô Giả…” Anh chàng kia chạy ra từ quán cà phê, vừa đuổi theo chiếc xe vừa hô lớn. Giả Thược đang nhai bánh chẻo, thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài xe một chút, khuôn mặt hơi có vẻ mơ màng, hình như không nhớ ra đối phương là ai.

Khi anh chàng kia chỉ còn cách chiếc xe chừng hai bước chân, chiếc xe đột nhiên lao vút đi ngay sát bên cạnh anh ta, bụi đất bốc lên mù mịt.

Mọi sự chú ý của Giả Thược đều tập trung vào những cái bánh chẻo nhân tôm trong tay, không có chút phản ứng.

Chân Lãng chăm chú nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Lần sau nhớ nói với trung tâm môi giới hôn nhân, kêu họ đừng giới thiệu những người đàn ông nói nhiều cho cô!”

“Phì…” Miếng bánh chẻo vừa bỏ vào miệng bay thẳng ra ngoài, Giả Thược sửng sốt ngoảnh mặt qua: “Sao anh biết?”

“Nhìn vẻ mặt cô, tôi đoán thế.”

Giả Thược ngây người, trong đầu chợt thoáng qua một câu kinh điển: Trên thế gian này người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.

***

“Mau nói đi, chuyện hôm qua thế nào rồi?” Phương Thanh Quỳ chống tay lên bàn, hai mắt lấp lánh những tia tò mò vô hạn, bám riết lấy cô nàng đang vùi đầu vào việc ăn uống ở phía bên kia.

“Hôm qua á?” Giả Thược đang phồng má trợn mắt nhai mỳ, giọng nói cũng trở nên không được rõ ràng cho lắm: “Hôm qua cái gì cơ?”

Chỉ tay về phía quán cà phê cách đó không xa, Phương Thanh Quỳ nháy nháy mắt, ý bảo chính là “chuyện mà chỉ có cậu biết, tớ biết đó.”

Giả Thược còn chưa ăn no, trí nhớ cũng không được tốt lắm, đờ đẫn hỏi ngược lại: “Cái gì cơ?”

Phương Thanh Quỳ rốt cuộc đến mức không nhịn nổi nữa, trợn trừng mắt: “Hôm qua, sau khi cậu tới đó, đã xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì à?” Giả Thược miệng đang nhai mỳ, trong đầu chỉ nhớ được những miếng bánh chẻo của cửa hàng đó. “Hôm qua trong bánh chẻo nhân tôm của bọn họ cho rau cải, không phải rau thơm.”

“Ai hỏi cậu chuyện bánh chẻo hả?”

Giả Thược vét nốt những sợi mỳ cuối cùng trong bát, đưa tay sờ cái bụng lúc này đã lưng lửng: “À, cơm hấp hải sản của bọn hôm nay cũng không tệ!”

Quả thật không tệ, làm cô ăn xong một suất mà vẫn còn thấy hơi đói.

Rồi da mặt cô bị hai ngón tay thon véo chặt, kéo mạnh ra ngoài, chỉ nghe thấy Phương Thanh Quỳ giận dữ quát lên: “Cậu đang đùa với tớ đấy hả? Tớ hỏi cậu việc xem mặt hôm qua thế nào rồi? Gã đó có ổn không?”

Giả Thược nhìn chiếc bát giấy đã bị vét sạch sẽ thòm thèm, rồi vứt vào thùng rác, vỗ vỗ bụng, trả lời cực kỳ ngắn gọn: “Không nhớ nữa rồi.”

“Không nhớ nữa?” Giọng của Phương Thanh Quỳ lập tức cao hẳn lên. “Thế cậu nhớ được cái gì?”

“À…” Giả Thược cố gắng nhớ lại. “Món bò bít tết hôm qua hình như cũng rất tuyệt.”

Đáng tiếc, đã bị cái gã Chân Lãng đó ăn hết mất rồi.

Là bạn tốt với nhau bao năm nay, nhìn phản ứng của Giả Thược, Phương Thanh Quỳ dễ dàng đoán được cô nàng này vẫn chưa ăn no.

Cô chậm rãi cất bước rời đi, không lâu sau liền cầm theo một chiếc bát giấy trở về, đưa qua đưa lại trước Giả Thược. “Nào, Giả Thược ngoan, mau nhớ lại đi, người hôm qua trông thế nào?”

Miếng đậu phụ non trắng mềm, béo ngậy trong bát lập tức thu hút sự chú ý của Giả Thược. Cặp mắt cô nàng không ngừng đưa qua đưa lại theo nhịp chuyển động của chiếc bát: “Người hôm qua nói là tôi không có việc làm cũng không sao, hắn sẽ nuôi tôi.”

“Oa!” Phương Thanh Quỳ lập tức trầm trồ kêu lên: “Gặp được kẻ có tiền rồi hả?”

Trong mắt Giả Thược lúc này chỉ có dáng vẻ hấp dẫn của miếng đậu phụ non đang rung rinh theo nhịp đung đưa của chiếc bát, đờ đẫn trả lời theo bản năng: “Mỗi tháng hắn cho tớ hai trăm đồng, bảo tớ tiêu tiết kiệm một chút.”

“Phì!” Phương Thanh Quỳ không nhịn được, bật thốt: “Hai trăm á?”

“Ừ, hai trăm.” Nhân lúc Phương Thanh Quỳ ngẩn ra, Giả Thược giật ngay lấy chiếc bát, xúc một miếng thật to, vui vẻ nheo mắt lại: “Thật là thơm!”

Phương Thanh Quỳ lại trừng mắt nhìn cô nàng đang vùi đầu vào việc ăn uống kia: “Kẻ keo kiệt như thế mà cũng chịu mời cậu ăn bánh chẻo nhân tôm và cơm hấp hải sản sao? Không phải là cậu thanh toán đấy chứ?”

“Không!” Giả Thược đờ đẫn ngẩng đầu, rồi đột nhiên cười vui vẻ: “Mấy món đó đều là đồ ăn đêm của Chân Lãng, bị tớ cướp được, đêm qua hắn phải chịu đói.”

“Hửm?” Cặp mắt của Phương Thanh Quỳ bỗng sáng rực: “Hôm qua Chân Lãng phản ứng thế nào?”

“Hừ!” Giả Thược trợn tròn mắt. “Hắn biết tớ phải kiềm chế bản thân, không ngờ lại ăn bò bít tết ở chỗ mà tớ có thể nhìn thấy được, đồ tiểu nhân!”

“Sau đó thì sao?” Phương Thanh Quỳ bắt đầu hiểu ra căn nguyên sự việc: “Có phải sau đó cậu chỉ chịu quan tâm đến bò bít tết, cơm hấp hải sản, bánh chẻo nhân tôm của người ta, rồi quên luôn cả việc xem mặt không?”

Giả Thược trề môi, không chịu thừa nhận chân tướng đã bị cô bạn tốt vạch trần.

Phương Thanh Quỳ đưa tay lên day trán, không kìm được thở dài: “Cậu đúng là cái đồ đầu đất ngốc nghếch, chẳng lẽ cậu không biết Chân Lãng đã giở trò gì sao?”

“Hắn đã giở trò gì?” Giả Thược ngô nghê hỏi: “Chẳng phải chỉ là ăn bò bít tết tại nơi tớ có thể nhìn thấy, khiến cho tớ thèm, khiến tớ khó chịu thôi sao?”

“Dốt quá!” Phương Thanh Quỳ trừng mắt mắng. “Anh ta đã dùng những món ăn đó để thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu không còn lòng dạ nào mà xem mặt, khiến cậu không thể lấy chồng!”

Giả Thược chớp chớp hai hàng mi dài đen láy, khuôn mặt vốn bình tĩnh bắt đầu trở nên nhăn nhúm, tay cũng nắm lại, càng lúc càng chặt hơn…

Phương Thanh Quỳ cũng chẳng để ý gì đến việc đoan trang, thanh lịch nữa, nằm bò lên chiếc bàn nhỏ trước mặt: “Nể tình tớ đã nhắc nhở cậu, cậu đừng có đập cái bàn này của tớ đấy!”

“Không đập!” Giả Thược nghiến chặt răng, ánh mắt hằn học nhìn về phía bệnh viện đối diện tiệm chụp hình, nơi Chân Lãng đang làm việc: “Cậu nói xem, nếu hắn mà phải nằm viện, liệu có được giảm giá không nhỉ?”

Phương Thanh Quỳ nằm bò trên bàn, đưa tay che mặt, cố gắng giấu giếm việc mình đang cảm thấy rất tức cười: “Hay là lần sau trước khi đi xem mặt, cậu hãy ăn thật nhiều vào, như thế hắn sẽ không dụ dỗ cậu được nữa.”

Giả Thược: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui