Oan Gia Tuyệt... Thực

- Cô căn bản không đấu lại tôi.

_______

Chương này, 1 con mắm bánh bèo tiểu tam tên Na Não Não xuất hiện, là đại diện cho cả 1 club hâm mộ Triệu Tôn tìm đến cửa nhà Dương Tịnh hô to khẩu hiệu: “Dĩ Triệu Tôn là tượng đài vinh quang, được ngắm chứ không được dùng!”, thậm chí còn dán khắp nhà Dương Tịnh.

Ngày thứ nhất, Dương Tịnh gỡ từng cái từng cái đem đi bán lấy tiền, rồi lấy tiền đó mua 1 mảnh giấy dán tường dán phía ngoài nhà.

Ngày thứ 2, Dương Tịnh bán không hết, người ta không mua nhiều nữa, liền đem đi làm giấy lót nền cho sân sau, sau này khỏi phải lắp gạch mà đi chân trần vẫn tốt.

Ngày thứ 3, Dương Tịnh xếp máy bay, xếp ngôi sao, xếp hạt đính lên hiên nhà, khiến cho căn nhà nhìn bình thường trở nên thật thơ mộng.

Ngày thứ 4, Dương Tịnh vẫn còn thấy, cô liền xếp thành 1 đống siêu nhân giấy, đem bán cho tụi con nít.

Ngày thứ 5, cô đích thân đứng đợi người dán giấy ngoài cửa, để cám ơn người ta.

- Nhờ cô mà tôi có thể kiếm thêm thu nhập riêng, cám ơn cô rất nhiều. - Dương Tịnh thấy người ôm 1 chồng giấy lại tường nhà cô chuẩn bị dán, thì cúi đầu cám ơn rất chân thành.

- Ừ, tốt...Ớ khoan! Cô đem bán hết!? Cô dám bán Dĩ Tổng của chúng tôi? - Não Não hét lên, đã bị phát hiện thì thôi, còn lại la làng lên, đây đúng là tiểu tam ngu ngốc.

- Ồ, thì ra không phải 1 mình cô, tôi cúi đầu cám ơn tất cả những người đã giúp tôi có thêm thu nhập. - Nói còn chưa hết, Dương Tịnh còn đưa ra kiến nghị - Sau này dùng keo dán lên tường nhà tôi, làm ơn các cô có thể dùng loại nào dễ gỡ ấy, chứ để nó dính cả vào thì phiền lắm, tróc cả giấy dán tường ra.

Dương Tịnh của chúng ta không phải dạng gặp tiểu tam là chửi, là mắng, là nói chuyện 1 cách nghiêm túc, mà phải là chưa đánh địch đã chạy. Căn bản người dạng nào cũng không thể làm phiền được tư duy nhây nhớt của cô nàng, đó là vì sao mà từ đầu tới cuối, không hề có bất kỳ tiểu tam nào dám làm phiền cuộc sống cô nàng, vì nói chuyện còn chưa được nữa huống chi xỉa bới người ta?

- Cô! Sao! Sao cô dám bán Dĩ Tổng của chúng tôi?

- Đám Dĩ Tổng đó tôi không quen, tôi chỉ biết Dĩ bánh bèo, vào nhà đi, hình như trời sắp mưa rồi, kẻo ướt giấy tôi lại không kiếm được tiền. - Dương Tịnh nhìn trời, đen đen thấy ghê, lại có chút sấm.

- Dương Tịnh! Cô đừng có đánh trống lảng, rõ ràng là cô không tôn trọng Dĩ Tổng! Còn dám lẻo nhẻo bên cạnh anh ấy. Cô so với tôi, có đẹp hơn không? Có giỏi hơn không? Có hút người hơn không? Có giàu hơn không? Gia đình cô thậm chí không có người nổi tiếng như gia đình tôi. Cô căn bản không đấu lại tôi.

- Ừm.

Dương Tịnh im, cô nàng đi vào nhà. Não Não thấy Dương Tịnh đi thì hất mũi lên trời, tự cho mình đã thắng, còn bật máy gọi cho club.

Chợt mưa phát động, rơi từng giọt từng giọt như thể người ta đang tạt đất, Não Não thấy mưa rơi, vội vã cầm xấp giấy che mưa.

Nhưng 1 bóng dù đã che cho cô nhóc ấy, cô nhóc ấy ngước đầu lên, thấy Dương Tịnh đang đứng trước mặt, mưa dội lên đầu Dương Tịnh mỉm cười:

- May quá, không bị ướt.

Và từ đó, 1 ánh hào quang đã sáng chói trong tim 1 người con gái ngây thơ, Não Não phát hiện ra, Dương Tịnh, thật là đẹp, thật là ngầu. Phút chốc, Não Não thấy Dương Tịnh đứng dưới mưa đưa dù che cho mình, cảm giác thật đẹp.

Cùng lúc đó, club đội mưa đội nắng tới, thấy được cảnh tượng này, phút chốc cũng...xúc động.

Dù không muốn công nhận, nhưng Dương Tịnh làm rất tốt, cô đã thành công che mưa cho đống giấy là cả 1 đống tiền trước mặt. Căn bản, cô che cho giấy, lo giấy, chứ không hỏi người.

Thế là club tan rã, không ai phản đối 2 người này, Dương Tịnh khóc không ra nước mắt.

Hết giấy, hết tiền.

Huhu.

“Cũng nhờ vậy, từ đầu chí cuối, không hề xuất hiện tiểu tam.” Tuấn thở dài, nhìn Triệu Tôn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong phòng mà thấy chắc 2 người kết hôn, sẽ không còn là vấn đề thời gian nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui