Oan Gia Về Chung Một Nhà FULL


Bà Lộ vừa rời đo Dạ Hiên chạy nhanh ngồi bên cạnh Lộ Khiết ngó ngang đủ kiểu “Đau lắm không? Có sao không?”
“Không sao.” Lộ Khiết quay mặt đi chỗ khác.

Cô không muốn vì sự việc lần này mà anh được cái cớ để làm lành với cô.

Dù sao trước đó anh cũng nói dối cô, cô bạn đó của anh và anh nữa…
Dạ Hiên thấy Lộ Khiết vẫn còn muốn tránh mặt mình liền có chút thất vọng “Lúc đó chẳng phải nhóc lập ra cứu anh sao? Còn giả bộ gì…”
“Em theo phản xạ thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Dạ Hiên nhíu mày “Nhóc bảo anh không nghĩ nhiều là sao? Anh nghĩ giống nhóc nghĩ thôi.”
Thằng cha này càng ngày càng lòng vòng khó hiểu.

Nói chuyện mà cứ phải nghĩ xem anh trai này vừa nói cái gì.

Lộ Khiết nhìn anh đầu dấu hỏi chấm.
“Anh có sao không?”
“Có sao, đổi lại biết được nhóc vẫn thích anh, anh vui lắm.”

Lộ Khiết không biết nói gì cho anh hiểu, thành thật “Chúng ta chia tay rồi, anh đừng có như thế nữa.”
Nói đến đây mặt Dạ Hiên lại tối lại vài phần, gương mặt cầu có “Đừng có nói hai chữ đấy nữa, sao mà nhóc dễ từ bỏ vậy.”
“Ban đầu là anh sai, anh còn trách em.”
“Anh xin lỗi…tại anh…”
“Thôi đừng có nói nữa.

Anh cứ về phòng anh nghỉ ngơi trước đi, không sao là tốt rồi.” Lộ Lhieets quay mặt đi.
Dạ Hiên như có kiến đốt vội vàng nắm tay cô “Nhóc cho anh một cơ hội nữa đi, anh thề từ giờ sẽ không nói dối nhóc nữa, chúng ta tiếp tục hẹn hò.”
“…”
“Lộ Khiết.”
“Để sau đi, để em ngủ.”
Tự nhiên trên môi Dạ Hiên hiện lên một nụ cười không đúng đắn “Anh ngủ cùng được không?”
“Bụp” Một cái gối bay thẳng vào mặt anh.
Dạ Hiên mếu máo “Rõ ràng em đang lấy lí do tránh anh, bốn giờ chiều rồi còn ngủ cái gì nữa chứ!”
“Em thích ngủ đấy, được không?”
“Được.” Vẫn là phải khuất phục trước con nhóc này, đời anh đúng là thẻ thảm, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này.
Dạ Hiên lủi thủi về phòng của mình.

Vừa ngồi vào phòng được không lâu đám bạn của anh chạy đến, vì phòng của anh ngay cạnh phòng của cô nên cô hầu như nghe rất rõ tiếng ồn.

Lộ Khiết nhẹ nhàng đứng lên đi về phía phòng của anh.
Ở cửa phòng có một ô nhỏ trong suốt để nhìn, Lộ Khiết qua ô của đó nhìn vào bên trong.

Hầu như toàn là con trai nhưng có một cô gái rất xinh đẹp ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, lại có gì tỏ ra rất thân thiết nữa chứ.
Lộ Khiết cúi đầu, quá thất vọng về anh.

Cô gái đó với cô gái cô nhìn thấy ở trường là cùng một người.

Vậy mà anh nói chỉ là bạn bè bình thường, cô không tin hỏi là bạn bè bình thường.

Nhấc bước chân nặng nề về phía phòng, vừa ngồi xuống giường thì cửa phòng mở ra.

Dạ Hiên đi trước theo sau là đám bạn của anh, cả cô gái đó cũng đi sau anh.

Lộ Khiết giương mắt nhìn anh không nói gì.
Dạ Hiên tươi cười nói “Đây là bạn của anh, họ muốn gặp em.”
Anh quay lại phía bạn mình đưa tay về phía cô nói “Đây là bạn gái…”
“Là em gái thôi ạ.” Lộ Khiết lên tiếng cắt ngang lời anh nói.

Dạ Hiên từ từ quay lại nhìn cô, bước về phía cô hỏi nhỏ giọng chỉ hai người nghe thấy “Nhóc nói vậy có ý gì?”
“Em không phải bạn gái anh, nếu nói ra em là bạn gái cũ không phải sẽ rất ngượng ngùng sao, cứ cho em là em gái anh đi.”
Bàn tay Dạ Hiên siết lại, anh hơi gật đầu đầu, trong ánh mắt đã lộ rõ vẻ tức giận nhưng vẫn có kìm nén.

Đám bạn của anh đương nhiên hiểu, họ biết cô là bạn gái anh, biết là hai tuần gần đây họ xích mích không ngờ từ bạn gái trở thành em gái.
Chỉ là hỏi thăm vài câu bình thường, kết thúc nói chuyện đám bạn của anh đều lôi kéo nhau ra ngoài về phòng của anh, chỉ riêng có cô gái vừa rồi vẫn ở lại.

Cô gái ấy tên là Trương Ngọc bằng tuổi của anh mới về nước về giờ theo học cùng khoa với anh.
“Hình như em và Dạ Hiên gặp vấn đề?” Trương Ngọc mở lời trước.

Lộ Khiết nhìn cô ấy, mặc dù cô ấy không làm gì nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không có thiện cảm với Ngọc.


Lộ Khiết không nói gì.
“Em đừng như thế, Dạ Hiên không thích người có tính cách trẻ con.”
“Xem ra chị hiểu anh ấy lắm nhỉ?” Lộ Khiết lên tiếng dường như đánh trúng vào tim đen Trương Ngọc.

Cô ấy cười nói.
“Chị và Dạ Hiên chơi thân với nhau, hiểu tính cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy ạ?” Lộ Khiết hỏi kiểu nói chuyện giống như bất ngờ lắm của anh.

Trương Ngọc biết cô không thích cô ấy nhưng vẫn cố tình nói.
“Nếu em muốn giữ mối quan hệ này với Dạ Hiên thì nên xuống nước xin lỗi trước, cậu ấy không thích người cứng đầu.”
“Ý chị là em phải xin lỗi trước trong khi em không sai gì cả?”
“Đúng vậy, em cứ xin lỗi trước có khi cậu ấy nghĩ lại sẽ tiếp tục yêu đương với em.”
Lộ Khiết nhếch môi “Xin lỗi nhưng em không cần…”
“Nếu chị muốn thì cứ tự nhiên.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận