Oan gia

Hắn chưa bao giờ tới thanh lâu, bình thường tuy có mỹ tỳ tiếu phó hầu hạ, nhưng bọn chúng đối với hắn tất cung tất kính, không giống với dáng vẻ bề ngoài phóng túng của các nữ tử trong lâu này, đôi mắt ẩn tình, nhìn hắn liếc mắt đưa tình, khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên.

Muốn đuổi chúng nữ đi, lại sợ Đường Mặc Phi chế nhạo, cho nên Long Vũ đành phải phụng phịu chịu đựng, một bình rượu tiếp một bình rượu, cứ thế rót đầy bụng, lấy việc uống rượu để che dấu không thoải mái cùng xấu hổ trong lòng.

“Tiểu Vũ mao, ta bắt đầu bội phục ngươi.” Đường Mặc Phi cúi người ấn hai vai của Long Vũ, mở miệng nói lời nói thấm thía: “Bình thường ngươi cũng không uống rượu, hiện giờ lại uống so với ta nhiều hơn. Hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy.”

“Ngươi ở nơi này đã đủ chưa? Chúng ta có thể đi?” Long Vũ đẩy cánh tay Đường Mặc Phi ra, “Hô” một tiếng đứng lên.

“Được, được. Ngươi nói như thế nào, ta liền làm như thế đó, đã trễ thế này, cũng nên trở lại khách điếm nghỉ ngơi.” Đường Mặc Phi rất tốt tính nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt tím xinh đẹp của Long Vũ đi ra khỏi Thanh Yên lâu.

Hai người một trước một sau trở lại khách điếm, Long Vũ trực tiếp đi vào gian phòng của Đường Mặc Phi, dáng điệu nghênh ngang đi đến ghế bên cạnh bàn vuông ngồi xuống, nghiêng đầu tiếp tục nhìn qua Đường Mặc Phi với đôi mắt tức giận. Người nam nhân này hại hắn không hiểu ra sao uống nhiều rượu như vậy, còn đi đến cái nơi …..

Nếu để cho người trong nhà biết được, nhất định sẽ chê cười hắn, nói hắn nhưng lại đi coi trọng tên tiểu tử thối họ Đường này như thế!

“Tiểu Vũ mao, ngươi đừng dùng loại ánh mắt giống như lên án cùng trách tội này nhìn ta, khiến cho lông ta dựng đứng cả lên, như thế nào ta lại có chút lương tâm bất an? Ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng không có đối với ngươi làm chuyện gì quá phận.”

“Ngươi làm còn chưa đủ sao?”

Long Vũ vỗ mạnh xuống bàn, làm cho ấm chén trên bàn nứt ra. Hắn thất thố cùng luống cuống như vậy, làm cho Đường Mặc Phi phi thường ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại nhìn bộ dáng hiện giờ của Long Vũ càng tươi đẹp như hoa đào, nhìn ánh mắt giận tái đi của hắn, y lập tức hiểu được đối phương thật sự uống say.

“Ta cảm thấy được bát tự của chúng ta không hợp, vì muốn chúng ta tốt, nên ta mới không có đi tới lễ thành thân! Phải biết rằng, nói không chừng không phải ngươi khắc ta, mà là ta gây trở ngại cho ngươi.” Đường Mặc Phi cười nói: “Nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, ngươi không có gây trở ngại cho ta, mà ngược lại ta hại ngươi, kia không phải là sai lầm sao?”


“Ngươi nói so với hát nghe khá hay, nhưng trong lòng ta hiểu – ngươi kỳ thật không muốn ở cùng ta một chỗ, cho nên ngươi tình nguyện trốn tới nơi dơ bẩn như vậy cũng không muốn đi ra gặp ta!” Long Vũ đứng lên, vài bước vọt đến trước mặt Đường Mặc Phi lên án mạnh mẽ, “Ngươi nói, ta có chỗ nào không tốt? Ngươi thà rằng đi làm thợ thủ công cũng không muốn làm vị hôn phu của ta?”

“Tiểu Vũ mao, ngươi đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói.”

Đường Mặc Phi bước lui vài bước, đột nhiên có chút chột dạ, không muốn đối mặt Long Vũ.

“Ngươi cũng biết, tâm tình ngươi lúc này kích động không phải là vì ta, mà là rượu trong Thanh Yên lầu, nghe nói trong rượu có pha thêm dược thúc dục tình vô hại với thân thể, làm như vậy để cho thể xác và tinh thần của mọi người đều say, lúc 『 làm việc 』trong lòng sẽ tự nhiên say mê cùng luyến tiếc các tỷ tỷ kia hơn. Ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói là được.”

“Ngươi câm miệng! Ta uống những thứ quỷ gì đó cũng là do ngươi hại! Ta chỉ hỏi ngươi một câu: nếu như ta tìm không thấy ngươi, có phải hay không ngươi tình nguyện cả đời sẽ ở trong nước bùn cùng những thợ thủ công kia, cũng không nguyện trở về gặp ta?”

Long Vũ nghiêm nghị cắt đứt lời nói của Đường Mặc Phi, hắn nhào người về phía trước, xách vạt áo trước ngực của Đường Mặc Phi lên, ngẩng đầu trừng mắt tức giận nhìn nam nhân không ngừng cười khổ, ánh mắt phát ra sắc bén.

“Ngươi vừa muốn ta câm miệng vừa muốn ta nói, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Đường Mặc Phi dễ dàng cảm nhận ý say trong hơi thở ấm áp phun ra từ miệng Long Vũ, y không thể làm gì ngoài lắc đầu, trong lòng linh quang phất qua, chợt thấy nếu có thể dỗ dành Long Vũ ngoan ngoãn lên giường ngủ, y lại có cơ hội chuồn đi.

“Bớt lắm mồm, nói mau!” Long Vũ cắn răng thúc giục.

“Cũng không phải ta bức ngươi đi đến nơi bẩn như vậy. Tiểu Vũ mao….” Một lời đến tận đây bỗng ngừng lại, Đường Mặc Phi vốn nghĩ muốn dùng lời nói cố gắng dụ dỗ người, nhưng lời nói lại nghẹn ở trong miệng.

Y vừa mới nói ra cái gì? Vì sao trước kia y chưa bao giờ cẩn thận nghĩ tới: Long Vũ là loại người khiết phích, nhưng lại vì tìm y mà không ngại ngàn dậm xa xôi tìm đến nơi rách nát đơn sơ của đám thợ thủ công sinh sống? Chẳng lẽ chỉ vì cố tình muốn bắt y về để lấy lại mặt mũi thôi sao?

Mắt thấy Long Vũ muốn lung lay sắp ngã, Đường Mặc Phi không cần nghĩ ngợi, đưa tay ôm lấy thắt lưng đối phương, cảm thấy một mùi thơm rượu nguyên chất ẩn ẩn tản ra, thân hình mềm mại không ngừng run rẩy, trong đầu y một mảnh mơ màng, lại vô cùng rõ ràng cảm giác đến thế này.


Long Vũ nếu thực hận một người, chắc chắn đem người đó ăn tươi nuốt sống, lột da rút gân, lại như thế nào làm nhiều việc vô vị như vậy?”

Đường Mặc Phi nghĩ tới đây, nửa ngày cũng nói không nên lời, trong lòng y kinh nghi bất định, nghĩ đến nguyên nhân Long Vũ sở tác sở vi, mới có thể làm cho y tới nay cũng không nghĩ qua, cũng không chịu tin tưởng, trong lúc nhất thời ngay cả ý niệm thừa cơ chạy trốn trong đầu cũng quên hết.

“Ngươi giờ phút này tại sao không nói? Không phải bình thường ngươi thích nhất là nói hưu nói vượn, gây chuyện thị phi sao? Ngươi nói, vì cái gì khi ngươi còn bé khá tốt, rất thích chơi cùng ta, nhưng hiện giờ vừa thấy ta lại chạy? Chẳng lẽ Long Vũ ta là quỷ, là ma, là quái vật sao?” Long Vũ dựa vào trong ngực Đường Mặc Phi nói.

Thân thể Long Vũ vừa nóng lại vừa mềm, giống như một chút khí lực cũng không có.

Tình hình như vậy làm cho Long Vũ cảm thấy sốt ruột càng phát ra tức giận, hết lần này tới lần khác trong cơ thể có một luồng khô nóng vây triền quấy rối không nhận biết trôi đến kỳ dị. Không biết như thế nào mới có thể thu liễm khắc chế, Long vũ có chút không biết phải làm sao, hắn vô ý thức toát ra ánh mắt mờ mịt cùng bất lực, ánh mắt đó như liếc mắt đưa tình với Đường Mặc Phi, làm cho suy nghĩ của nam nhân hỗn loạn, tim đập thình thịch.

“Tiểu Vũ mao, ngươi thật sư … uống say rồi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?” Đường Mặc Phi ôn nhu thì thào thở dài, nếu như Long vũ không uống nhiều rượu thúc giục tình như vậy, khiến cho đầu choáng váng, phỏng chừng cho dù đem người này đánh chết, từ trong miệng hắn cũng sẽ không nói ra lời nói như vậy.

“Ta biết rõ, ta đương nhiên biết rõ! Ta thấy thứ đáng chết như ngươi mới không biết chính mình đang làm gì.” Bởi vì những lời nói này của Đường Mặc Phi, làm cho Long Vũ nổi giận, gò má hắn vì uống rượu trở nên đỏ ửng, giờ này càng lộ thêm màu đỏ đậm rực rỡ, con mắt màu tím loé hào quang sáng quắc không giống bình thường, làm cho người hắn toát lên vẻ mị hoặc dị thường.

Những lý do này cũng không phải làm cho Đường Mặc Phi cảm thấy choáng váng, ánh mắt của y dừng lại trên mặt Long Vũ, chú ý tới chính là đôi mắt xinh đẹp của người trước mắt, lần đầu tiên bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng mà chính mình không hề hay biết.

“Tiểu Vũ mao, ngươi thật sự hiểu ý nghĩa ngươi vừa mới nói sao?” Đường Mặc Phi một tay ôm thắt lưng Long Vũ, tay kia vuốt ve lên gò má của đối phương, đem hắn nhẹ nhàng nâng lên, tiếng nói trong miệng phun ra càng thêm mềm mại, “Nghe những lời nói kia của ngươi, ta nhịn không được hoài nghi, nói không chừng ngươi kỳ thật là thích ta.”

“Ta thích … thích ngươi? Ngươi là cái đầu heo.” Long Vũ nghe vậy, đầu tiên là cả kinh rồi sau đó giận dữ, mặt đỏ bừng lên, vội vàng lắp bắp gấp giọng giải thích, “Nói bậy! Đó là tuyệt … tuyệt đối không thể nào! Ta chỉ … chỉ là chán ghét ngươi làm ta mất mặt.”


“Ngươi đi nơi nào mà có thể tìm được đầu heo anh tuấn tiêu sái như ta vậy?”

Đường Mặc Phi nhìn mặt đỏ hồng của Long Vũ, vẻ mặt ấy thật là đẹp mắt, nhất thời tâm động nhịn không được cúi đầu xuống tại bên tai đối phương nhẹ nhàng thổi một hơi, đồng thời cảm thấy vừa thốt ra lời suy đoán cùng lời trêu chọc có chút buồn cười, Long Vũ hận y tận xương, làm sao có thể thích y?

Long Vũ không tự giác nâng thắt lưng lên, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại hơn, trong cổ lơ đãng phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Đường Mặc Phi vốn chỉ là muốn trêu chọc người trong ngực, cùng thưởng thức bộ dáng quẫn bách của Long Vũ, ai ngờ âm thanh của tiếng rên rỉ này mang chút khàn khàn ngọt ngào truyền vào trong tai y, y thế nhưng lại nổi lên tình dục khó có thể nói rõ.

Đây là cảm giác tình cảm mà dĩ vãng y đối mặt với Long Vũ chưa từng cảm nhận được, Đường Mặc Phi nghi hoặc cúi đầu nhìn về phía người trong ngực đang trừng mắt nhìn y, vẻ mặt vừa oán trách vừa là vội vả biện bạch, lại nghe thấy Long vũ phát ra thanh âm mũi nhẹ nhàng nức nỡ nghẹn nhào, làm cho trái tim của y đập ly kỳ mãnh liệt cùng nhanh hơn.

“Sẽ không, sẽ không.” Đường Mặc Phi thấp giọng an ủi mình, vừa rồi y cảm thấy được một Long Vũ luôn tuỳ hứng hồ nháo lại tựa như một con mèo nhỏ đáng yêu, hẳn là vì y nhất thời hỗn loạn mà  sinh ra ảo giác mà thôi.

Long vũ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, cảm giác say trong cơ thể hắn tuỳ ý hoành hành, máu toàn thân cháy sạch giống như trong cơ thể có ngọn lửa lớn đang bốc cháy.

Hắn nghĩ muốn làm cho mình mát mẻ lên một chút, hoặc là nghĩ ra biện pháp chống đỡ loại cảm giác làm cho đầu vựng phát đau này, nhưng về vấn đề này hắn không hề có kinh nghiệm, căn bản không thể nghĩa ra được biện pháp nào làm cho chính mình thoải mái một chút, giờ phút này càng bởi vì men rượu ứng động trong người, cũng chưa bao giờ đối với người khác thổ lộ rõ tình cảm của chính mình, cho nên cử chỉ cùng hành động khó tránh khỏi khác hẳn với bình thường.

Nhưng trong lòng Long Vũ vẫn kiên trì không có buông tha cho gì đó: đó chính là cho dù hắn có gần chết, cũng sẽ không hướng Đường Mặc Phi thừa nhận – hắn coi trọng y!.

“Uy, Tiểu Vũ mao, ngươi đừng lộn xộn.” Đường Mặc Phi gian nan cúi đầu, nhìn Long Vũ vô ý thức ghé ở trước ngực y cọ tới cọ lui, muốn mượn cái này để bỏ đi nhiết khí đang cuồn cuộn trong bản thân, y nói: “Ngươi còn tiếp tục cử động, ta sẽ cắn lỗ tai ngươi a!

“Ngươi dám cắn ta? Ta cắn ngươi chết trước, đồ thối tha.” Long Vũ say mơ mơ màng màng, nghe Đường Mặc Phi nói như vậy, chợt nhớ đến chuyện đào hôn, trong lòng nảy lên tức giận, không kịp suy nghĩ, há miệng nhắm ngay cánh tay của Đường Mặc Phi ý định hung hăng cắn xuống.

Đường Mặc Phi nhanh tay lẹ mắt, cánh tay đang nắm lấy thắt lưng Long Vũ kia kịp thời nắm thật chặt lại, đem hắn ôm đến gần hơn. Hành động này làm cho Long Vũ cắn thất bại, Đường Mặc Phi buồn cười nhìn hàm răng trắng noãn thoáng hiện lên sau đôi môi hồng nhuận của Long Vũ, trong cổ bỗng nhiên căng thẳng, hô hấp cũng bắt đầu nhanh hơn.


“Rất khó chịu sao? Tiểu Vũ mao?” Nhìn bộ dáng của người trong ngực ngay cả động tình cũng không tự biết, cũng không biết phát tiết như thế nào, trong lòng Đường Mặc Phi lần đầu tiên nảy lên một cổ thương tiếc.

Y hiện giờ đồng dạng miên man bất định, làm gì còn có tinh lực tự hỏi vì cái gì không thừa cơ vứt bỏ Long Vũ xuống rồi rời đi, càng thêm không có tâm lực truy cứu vì sao y đối với người trong ngực bắt đầu nảy sinh tình dục. Giống như nhìn thấy Long Vũ cùng ngày xưa hoàn toàn bất đồng như vậy, y lưu lại chiếu cố đối phương là lựa chọn hiển nhiên cùng chính xác.

Đột nhiên ý nghĩ nóng lên, Đường Mặc Phi cúi đầu ngậm lấy vành tai khéo léo chắc nịnh của Long Vũ, nhẹ nhàng liếm liếm.

“Ngươi…”

Thân thể Long Vũ kịch liệt run rẩy lên, hắn như hiểu cái gì lại như hoàn toàn không hiểu cái gì, hiện tại toàn thân vô lực, nóng đến khó chịu, hắn chỉ có thể nửa nhắm nửa mở đôi mắt tím mông lung nhìn về phía Đường Mặc Phi, giống như không tự giác hướng nam nhân xin giúp đỡ, lại giống như có chút oán hận hành vi của nam nhân làm hắn chịu dày vò gấp bội.

“Loại sự tình này rất bình thường, rất nhanh sẽ tốt thôi. Tin tưởng ta, buông lỏng.” Đường Mặc Phi nói xong, ôm lấy Long Vũ ngồi ở trên giường, làm cho đối phương giao sức nặng thân xác cho y chèo chống, “Ta hiện tại biết rõ ngươi là ai, ngươi không phải quỷ, không phải ma, không phải quái vật, mà là yêu tinh, là yêu tinh làm cho người ta nổi điên!”

Tiếp theo, tay Đường Mặc Phi vén quần dưới của Long Vũ lên bắt đầu dò xét đi vào. Bàn tay của y mơn trớn đùi cứng cỏi của Long Vũ, tiếp thep đi vào giữa hai chân.

Khi Đường Mặc Phi nhẹ nhàng cầm lấy nam tính thẳng đứng xinh xắn kia, y cảm thấy thân thể Long Vũ chấn động. Tại thời khắc này, quý công tử luôn tỏ ra cao ngạo trông thật đáng yêu, hắn phản xạ đưa tay nắm chặt vạt áo trước ngực, nhưng cố khắc chế cảm giác mới lạ mà trước nay chưa từng biết đến, hành động này vừa ngây thơ vừa đáng yêu, làm cho Đường Mặc Phi rốt cuộc nhịn không được cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên đôi môi Long Vũ hơi hé mở ra vì thở gấp.

Ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve rồi từ từ mạnh dần lên, rất có kỹ xảo, trải qua một lúc vỗ về yêu thương, vuốt ve chơi đừa, cuối cùng Đường Mặc Phi cũng làm cho thân thể kêu gào của Long Vũ bình tĩnh trở lại.

Nhẹ giọng thở hào hển, Đường Mặc Phi chợt phát giác khắc chế tình dục thật là một việc phi thường khó khăn cùng thống khổ. Y cúi đầu ngơ ngác nhìn Long Vũ vừa phát tiết ra ngoài, dựa vào trong lòng ngực y ngủ thật say, đợi sau khi lông mi nồng đậm của đối phương từ run rẩy dần dần trở nên khép kín vững vàng, y mới đem người chậm rãi đặt nằm xuống giường.

Đường Mặc Phi nhìn qua Long Vũ thả lỏng, dường như giờ mới hiểu được y vừa mới làm cái gì, không thể tin mà nhìn sững sờ vào bàn tay vừa mới vuốt ve Long Vũ xong, trong cổ phát ra một trận thì thầm khó có thể tự khắc chế.

“Đây không phải là sự thật? Cái này có thể phiền toái rất lớn a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận