Oan Trái - Cấm Luyến

Huyền Ngọc vừa bực mình vừa bối rối, tên điên này đã gây bao rắc rối cho cô còn chưa đủ sao, nay lại còn làm trò hề này trước bàn dân thiên hạ nữa. Thực sự là không biết nên làm như thế nào đây.

Tuyết Cần hừ nhẹ một tiếng, lôi tay của Huyền Ngọc đi.

Trịnh Gia Thành lớn tiếng nói: “Huyền Ngọc, anh yêu em, anh rất yêu em, anh nguyện dâng cả cuộc đời này, và tất cả những gì anh có đặt bên dưới chân em, chỉ cần em cho anh một cơ hôi.”

Cơn ác mộng này biết đến bao giờ mới chấm dứt đây. Thực sự là bực mình, Huyền Ngọc thu hết dũng khí quay lại nói: “Nhưng xin lỗi, tôi chẳng hề yêu anh.”

Nói xong quay người bước đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt oán giận khôn cùng và bao ánh mắt kính nể của bạn bè trong đó có cả Tuyết Cần.

Giống như giọt nước đã làm tràn ly, Huyền Ngọc đã quyết định rồi, cô phải ra đi, đi đến một vùng quê hẻo lánh bình yên nào đó, để sống một cuộc sống bình dị không tranh chấp. Tránh xa thật xa cái xã hội thượng lưu đầy rắc rối và mệt mỏi này.

Huyền Ngọc lấy tấm thẻ bạch kim bát ca đưa cho cô từ ngày đầu tiên cô đến nhà các anh, dù thực sự cô không hề cần xài những thứ này, nhưng anh vẫn kiên quyết đưa nó cho cô.

Anh muốn cô được thoải mái sung sướng hơn bất kì ai khác trên thế giới này, anh nói, cô cứ chi tiêu thoái mái đừng ngại ngần, nhưng cô đâu có gì để cần tiêu vì mọi thứ hầu như các anh đã mua đầy đủ sẵn hết.

Huyền Ngọc đến ngân hang tư nhân rút ra một ít tiền mặt, vì cô nghĩ nếu cầm tấm thẻ này đi, chắc chắn các anh sẽ tìm ra cô, nhưng biết đâu cũng có người không thèm đi tìm luôn thì sao?

Chua xót, cô cố nén nước mắt buồn tủi xuống, đã ba ngày rồi.Bọn họ không về nhà, cô cũng không thấy mặt của hai anh em song sinh, dường như đã quên lãng cô, hay đã ngán ngẩm món đồ chơi không ngoan ngoãn này rồi.

Ba ngày cô đơn vắng lặng trong ngôi nhà rộng thênh thang, lạnh lẽo. Làm cho cô có cảm giác sợ hãi, buồn tủi…… Có lẽ ra đi là biện pháp tốt nhất.

***************************

Ở một chỗ khác, tại tập đoàn Lôi Vũ.

Huyền Tú lật lật mấy tờ tạp chí nhàm chán trong tay, không hiểu sao, dạo này công việc luôn luôn có thể xử trí nhanh chóng như thế, nên thời gian rảnh rỗi đến phát nhàm.

Anh đưa mắt nhìn ông anh sinh đôi đang ngồi nhăn nhó trước máy tính đằng kia, thở dài: “Thiên, dạo này ăn thuốc súng sao mà hét ra lửa thế? Làm người trong công ty ai cũng kinh hoàng hoảng vía, định hù chết người à?”

Mấy hôm nay trong công ty nồng nặc mùi thuốc súng, nhân viên mỗi khi có việc cần lên gặp tổng tài thì len lén sợ như phải vào hang cọp vậy.

Vị Tổng tài trẻ mấy hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì mà trở nên cau có bực dọc, làm nhân viên ngồi đứng không yên.

Từ hôm cãi nhau với Ngọc nhi đến nay, hai anh em luôn đi về trái hẳn giờ giấc ngày thường, tuy anh biết Thất ca đang giận Ngọc nhi, anh cũng giận, giận vì sự nhút nhát, vô tâm của cô.

Những gì các anh làm từ trước đến nay cứ như muối bỏ biển trôi vào hư không, không hề đáp lại.

Nhưng nếu tránh né nhau như thế này cũng không phải là cách đâu, thở dài một lần nữa, anh ngẩng đầu lên, nhìn ông anh trai ra đời trước mình chỉ 2 giờ kia: “Thiên à, cái này là trừng phạt Ngọc nhi hay trừng phạt hai chúng ta vậy? Nói thực em cũng nhớ Ngọc Nhi đến chịu hết nổi rồi. Ba đêm nay em ngủ không được.”

Huyền Thiên vẫn cúi gằm mặt cau có, không nói gì. Nhưng trong lòng anh đang cồn cào.

Anh nhớ Huyền Ngọc, đừng nói đã ba đêm anh không ngủ, ngay cả ăn cũng không vô, anh nhớ cô bé đến mức muốn một đường bay về ngôi nhà kia. Ôm chặt cô vào lòng, hòa tan cô cùng với anh làm thành nhất thể, để cho cô mãi mãi chẳng xa rời anh.

Nhưng cái tự ái chết tiệt lại không muốn xuống nước nhỏ trước.

Vì cái gì? Vì cái gì cô lại hoàn toàn không giống như những người con gái khác, uyển chuyển hàm xúc biết nuông chìu anh dù chỉ 1 lần.

Huyền Tú thấy anh trai của mình không lên tiếng, nói tiếp “Thiên à, còn thiếu gì cách để phạt cô bé, sao lại dùng cách này hại người hại mình, bé con rất sợ cô đơn. Tối nay là sinh nhật cô bé, hay chúng ta quay về đi.”

Huyền Thiên sáng mắt lên,tảng đá nặng ngàn cân treo trước ngực dần dần được thả lỏng. Tối nay, tối nay anh sẽ về, anh sẽ làm lành với cô bé của anh,anh sẽ dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất để dỗ dành cô đừng giận anh. Rồi anh sẽ ôm cô vào lòng để ngủ.

Từ lúc ôm thân thể mềm mại ngát hương đó đi vào giấc ngủ cho đến nay, mỗi khi không có cô, hầu như anh và Tú đều thức trắng không ngủ.

Mỗi đêm chỉ len lén đợi cho cô ngủ say sau đó hai anh em vào phòng nhìn ngắm dung nhan cho đỡ nhớ, nhưng không dám chạm vào vì sợ cô bất chợt sẽ thức giấc.

Cô ngủ không ngon giấc, anh biết, vì cô rất hay trở mình thỉnh thoảng nấc khẽ nho nhỏ như ấm ức trong giấc mơ. Làm anh cũng nao nao, không biết mình làm thế là đúng, hay sai.

Thế mới biết, cô đã đi sâu vào tâm trí của hai anh em họ như thế nào rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui