Oan Trái - Cấm Luyến

Đó là tin về tổng tài của tập đoàn Lôi Vũ sắp đính hôn, cô dâu là ngừoi Malaysia đến Đài Bắc để du học.

Hình của cô gái thật mờ nhạt nằm bên dưới, dường như góc chụp từ rất xa, cô lúc này vì quá bất ngờ, quay lại hỏi Huyền Tú:

“Bát ca, sao lại thế này? Anh ấy đính hôn với ai thế?”

Huyền Tú chỉ cười không đáp, ồ, những câu hỏi khó như thế này, thì nên để cho đương sự đáp mới đúng, nhất là anh còn đang ấm ức người được đứng ra cưới cô, không phải là anh. Nên anh chỉa mũi dùi sang hướng Huyền Thiên, mập mờ nói:

“Nghe nói anh ấy muốn cưới để bảo vệ cô gái đó mà.”

Cơn chua sót dâng lên trong lồng ngực, nhưng cô cố nén lại, đúng mà, cô có là gì đâu, cô chẳng qua chỉ là công cụ chơi đùa cho hai anh em mà thôi. Rồi cũng sẽ đến lúc hai anh cưới vợ.

Nhưng cô thật sự không dám nghĩ đến, đến lúc đó người nằm trong vòng tay anh là người khác, đứng bên cạnh anh là người khác, chìu chuộng và hầm hét dọa nạt cũng là người khác.

Cô nên vui, rất vui mới đúng vì rốt cuộc cô cũng đã thoát khỏi móng vuốt sói của hai anh, chẳng phải cô luôn mong ước có một ngày cô thoát khỏi móng vuốt của hai anh sống một cuộc sống bình thản không lo lắng, không mệt mỏi gì sao? Nhưng sao tâm cô lại chua sót thế này, đau, như muốn vỡ toang cả lồng ngực.

Cô cúi đầu xuống, đưa cái gáy trắng noãn ra, đã rất lâu rồi, Huyền Tú không nhìn thấy tư thế nhẫn nhịn này của bảo bối, tư thế ấy làm anh chỉ muốn buông hết công việc trong tay đến cắn vào cãi gáy trắng noãn kia, rồi kéo dài xuống xương quai xanh, rồi xuống bộ ngực sữa thơm mềm, rồi xuống chiếc rốn ẩn hiện trên vùng bụng phẳng trắng noãn. Rồi xuống, xuống nữa.......

Chỉ nghĩ thôi mà anh đã bừng bừng phấn chấn, nam căn như có sức sống bật dậy, nhưng hiện tại không phải lúc, nếu anh không kiềm chế thì khó mong sau này sẽ được hạn phúc mãi mãi, hiện tại chỉ có thể nín nhịn thôi.

Khó khăn dời đi tầm mắt, anh đưa chân đá vào chân Huyền Thiên dưới chân bàn, nhưng anh trai anh giờ này chỉ bận rộn trên màn hình với những con số xanh đỏ nhấp nháy không thôi, hoàn toàn không để tam đến câu chuyện xảy ra.

Ra hiệu không được, anh đành phải áy náy nhìn Huyền Ngọc mím chặt môi, mắt vẫn dán vào mặt báo nhưng tâm hồn đã lãng đãng đi đâu.

Lo lắng cùng suy nghĩ rốt cuộc Huyền Ngọc đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong lòng Huyền Thiên, nhưng anh vẫn không rời màn hình máy tính, thấy cô cựa mình thức giấc, anh khe khẽ thì thầm:

“Ngủ một lát nữa đi bé con.”

Nghe tiếng trầm ấm dịu dàng của anh làm cô buồn não nuột, chẳng bao lâu nữa, giọng nói này sẽ chẳng còn thuộc về mình nữa.

Thói quen đúng là đáng sợ, trước đây cô sống cô độc một mình, bị biết bao trên cợt cùng hiếp bức cô chưa từng phản kháng chỉ biết rúc mình càng sâu hơn, nhưng hôm nay duwois sự bảo bọc của hai anh, cô bỗng trở nên đâm ra ỷ lại, dựa dẫm, không lo không nghĩ, chỉ sống thoải mái và hưởng thụ, ăn cơm có hai anh ở bên tận tâm dụ dỗ cho cô ăn. Còn tắm rửa thì cũng có hai anh bế cô, ngủ cũng ngủ trong vòng tay ấm áp của hai anh.

Thế nhưng bây giờ, sắp sửa thay đổi hết cô cảm thấy hụt hẫng, thấy không quen, và cảm thấy mất mát, nếu không ở nơi này, sống ở một nơi khác không có hai anh, liệu cô có sống được nữa không?

Cô thừa nhận cô rất yếu đuối, cô không kiên cường mạnh mẽ, không có nghị lực để dựa vào bản thân. Tuyết Cần rất mạnh mẽ, cô ấy không chỉ một lần trốn tránh khỏi người anh trai của cô, nhưng anh ta không bao giờ để cô ấy thoát khỏi, dù có trốn đến tận nơi đâu rốt cuộc cũng bị bắt lại, và hậu quả dĩ nhiên là rất thảm khốc.

Ngẫm lại, các anh mạnh mẽ tàn nhẫn trên chốn thương trường sao lại có thể mềm nhẹ với người mình yêu đến mức này làm các cô hầu như không thể tin được.

Thấy cô bé con mãi trầm ngâm không nói, Huyền Thiên biết cô đang suy nghĩ gì, ban nãy anh cũng có nghe nhưng mãi lo tranh một điểm trên bảng thị trường anh không có thời gian để trấn an.

Anh nhẹ xoa đầu cô mỉm cười:

“Cô bé ngốc à, anh cưới là em chứ cưới ai, anh thấy tên Sơn Bản kia rình rập em mãi, làm anh không yên lòng, cưới em về rồi anh mới có cảm giác yên tâm.”

Cô giật mình phản ứng theo bản năng:

“Thế sao không là Bát ca cưới em ạ?”

Câu hỏi ngây ngo không suy nghĩ này đổi lại bị Huyền Thiên trừng mắt, mặt đen lại, còn Huyền Tú bên kia căn phòng tim như đang nở hoa. Mặt tươi hớn hở, xem ra, bảo bối của anh đâu vô tình với anh, anh đã thầm nguyện rồi, dù đứng bên cạnh hay đứng sau lưng, anh cũng đều nguyện ý. Anh như đã trúng phải loại ma chú, và loại ma chú đó không có cách nào thoát ra được, và loại ma chú đó có tên là Huyền Ngọc.

Bên đây thì Huyền Thiên không thể nào vui nổi, anh gầm gừ, giận dỗi:

Chằng lẽ bảo bội không muốn cưới anh?”

Nghe giọng nói đầy mất hứng của anh, cô đã biết mình đã giẫm phải đuôi cọp, nếu không kheó an ủi, người bị nhai hết xương cốt không xuống giường nổi chính là mình.

Nghĩ thế cô cười giả lả:

“Thất ca, em chỉ thắc mắc vậy thôi mà.”

Vừa nói cô vừa chủ động dâng đôi môi thơm, cô biết hai anh cô dù có giận cô đến đâu khi cô chủ động hôn thì hai anh xìu xuống như bóng xì hơi.

Và đúng như thế, Huyền Thiên tham lam cắn mút đôi môi mềm tự đưa dâng lên cửa này, môi lưỡi quấn quấn quýt phát ra tiếng chanh chách. Một nụ hôn sâu nóng bỏng làm cả hai người gần như thở không nổi.

Khi Huyền Thiên buông cô ra thì mặt cô đã đỏ như lửa bỏ chạy vào phòng tắm.

Ôi, cô còn muốn sống, cô còn còn muốn xuống giường, đặc biệt là hôm nay cô phải đi dạo phố với Tuyết Cần.

Khi hai cô đang đi dạo trên đường, nhìn đôi mắt thâm quầng của cô bạn, Huyền Ngọc xót xa đưa tay xoa nhẹ cô, Tuyết Cần gần như tựa vào vai bạn mà ngủ. Suốt đêm qua, anh trai cô hầu như không cho cô ngủ, mặc cô van xin, khàn cả tiếng, thậm chí mê man, anh vẫn không ngừng tấn công cuồng nhiệt.

Haiiii, hậu quả của việc từ chối đi Mỹ với anh đây mà. Chẳng là hôm nay thứ bảy, anh cô có việc đột xuất phải sang Mỹ gấp khi vừa mới từ Anh về, vì đã đi công tác hết một tuần, chưa cắn thân thể bé yêu thõa mãn anh trai cô đâu dễ dàng đồng ý xa cách thêm nữa, thế là anh bảo cô phải thu xếp đi sang Mỹ với anh.

Nhưng Tuyết Cần ghét nhất là đi máy bay, vừa mệt mỏi, vừa chán không có gì vui thế là cô từ chối.

Hậu quả của việc từ chối làm anh cô giận dỗi, lăn qua lăn lại đến xương sống thắt lưng đau, may mà hôm nay anh đã đi rất sớm nếu không cô đừng mong đến cuộc hẹn này.

Dấu hôn lan tràn ở những nơi bắt mắt nhất, Huyền Ngọc thấy thế dùng chiếc khăn quàng cổ mới mua choàng qua vai cô bạn thân,cuộc đi dạo kết thúc sớm hơn dự định cô tiễn Tuyết Cần về.

Vừa định lên xe về, một ông lão dáng dấp uy nghi, mặt mũi nghiêm khắc bước đến gần cô, nhìn cô chăm chú rồi.... Choáng váng, lung lay thân hình.

Cô hốt hoảng đỡ lấy ông, cô bối rối khi ông yếu ớt nhờ cô đưa đến quán tra.

Ngồi ngay ngắn rồi lấy thuốc ra uống, ông lão lúc này đã tỉnh táo hơn, bắt đầu hỏi thăm cô, nhà cửa cô, tên của cô.

Nhìn ông lão thật hiền lành, cô có cảm giác như gương mặt ông rất quen thuộc, lại có cảm giác như gặp được người thân, làm cho tâm đề phòng của cô hơi dỡ xuống, cô rụt rè nhìn ông rồi cũng nói tên.

Nói chuyện được một lúc, nhận thấy ông lão như rưng rưng có điều xúc động, cô hỏi thăm ông có con cháu gì không, ông mỉm cười nói có, là một trai một gái, sau đó bảo cô cứ ra về tự nhiên, ông sẽ gọi điện cho cháu trai ông đến đón.

Cô ra về rồi, ông vẫn cứ mãi nhìn theo....

Cháu ông đó, đứa cháu gái oan nghiệt do đứa con trai và con gái của ông sinh ra đó. Và cũng tính bướng bỉnh cố chấp của ông đã đẩy hai đứa con của ông đi vào chỗ chết, bây giờ thằng cháu độc nhất của dòng họ nay cũng đi theo con đường của cha nó, là đã yêu em gái nó.

Bao nhiêu năm nay ông không tìm tung tích của đứa cháu này là vì ông muốn giữ lại huyết thống cho dòng họ ông.

Gia tộc ông có lời nguyền, mỗi thế hệ của dòng họ sẽ có một mối tình oan trái anh chị em ruột yêu thương nhau.

Ông đã cố tránh né, như ông đã cố tránh né luôn trái tim của ông, khi ông phát hiện ra mình yêu chị gái ruột của mình.

Cả hai đều là người mạnh mẽ, đều là những người hy sinh vì dòng họ, nên đã cương quyết không đến với nhau, hai người cưới hai người khác nhau để duy trì huyết thống, nhưng đến đời con ông, cũng vì nghĩ ông và chị ông đã làm được, ông cũng muốn bắt hai đứa con của ông giống ông, nhưng đáng tiếc, không hề có tác dụng mà đã gây nên thảm họa kinh hoàng. Ông mất con, mất luôn đứa cháu ngoại. Liệu đứa cháu này khi biết ra nó có hận ông không?

Đứa cháu trai của ông, ông mỉm cười, nó không hề nói, nhưng ông biết, nó rất hận ông.

Thậm chí, ngay cả lần này nếu ông một lần nữa cắt đứt mối nghiệt duyên này, thì nó sẽ càng hận ông nhiều hơn, thậm chí không tiếc hủy hoại hết mọi thứ....

Và lần này, ông đã có một quyết định!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui