Chương 10: Vươn tay
Tam ca, Tam ca của cô an ủi cô.
“Anh cũng đâu được gọi đi vào. Đừng khóc, đừng khóc .”
Trên mặt Tam ca lúc này ẩn hiện nét lạnh lùng khác hẳn ngày thường, câu nói hắn nói ra nghe cũng khá hằn học: “Gia gia có qua đời, nhà này do đại ca làm chủ, nhưng chúng ta chỉ là nhỏ bé, làm sao chống đỡ nổi. Anh thấy bát đệ mến em, em nên bám lấy cậu ta để nhờ vả.”
“Tam ca……”
Lời Tam ca nói ra làm Huyền Ngọc sững sờ, hôm nay Tam ca làm sao vậy.
Nhẹ nhàng cắn rằng, việc này cô không phải không biết, chính là không muốn suy nghĩ tới.
Gia gia, qua đời, cô sẽ đi về đâu? Nhờ cậy Tam ca và Bát ca sao? Không, cô không nghĩ đến, nhưng nếu thế thì cô sẽ ở đâu? Không thân thích, không bạn bè, cô độc hiu quạnh.
Tam ca nắm lấy tay cô: “Anh xin lỗi, anh không muốn nói thế, hay anh em mình về đi, ở đây chỉ thừa thải thêm thôi.”
Huyền Ngọc thấy có lí nên gật đầu theo Tam ca về nhà.
Vài ngày sau, Lão thái gia đột ngột qua đời,
Hết thảy đều thực đột nhiên, sau khi lễ tang lão thái gia kết thúc, đại ca thuận lợi thành chương tiếp quản vị trí chủ tử của đại gia tộc.
Thuở sinh tiền, cha của đại ca là đứa con mà gia gia sủng ái nhất, nên việc ông để lại cho Đại ca không ai bất ngờ cả
Năng lực của đại ca là không có người phản đối .
Hắc Huyền Ngọc bị yêu cầu đi ra ngoài.
Là gia gia trước khi lâm chung đã phân phó.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện cô tác tệ vẫn bị phát hiện, cô không phải thuộc dòng máu của Hắc Huyền gia.
Khi biết được kết cục chính mình, cô khóc thật thương tâm.
Tâm co rút đau đớn không thôi.
Có loại bị phản bội đau thương.
Di ngôn gia gia cấp cho cô bảo rằng, cô không phải là huyết thống của Hắc Huyền gia, cho nên không được phép ở lại Hắc Huyền gia nữa.
Bị đuổi ra ngoài cô có thể đi đâu?
Hắc Huyền Tú hướng cô vươn tay viện trợ,“Đến nhà của các anh đi, Tiếu Ngọc nhi.”
Đôi tay này đưa ra cho cô vào lúc này, hoàn toàn như một phép mầu trong câu chuyện cổ tích,cô bé nghèo khổ rốt cuộc cũng có người giúp đỡ, những năm tháng khổ cực tuổi ấu thơ, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, bởi vì có hai vị ca ca thương yêu luôn chở che cho cô đến suốt cuộc đời, nhưng tất nhiên đó là câu chuyện về sau, hiện tại vẫn còn nhiều gian truân chưa biết……….
Đối với bị lão thái gia đuổi ra khỏi gia tộc Hắc Huyền mà anh và Thất ca giang tay đón nhận Hắc Huyền Ngọc, đó là một bí mật.
Hắc Huyền Tú nói, tuyệt không để cho người nhà họ Hắc Huyền phát hiện, cho nên đã thay đổi trường học thậm chí ngay cả họ tên của cô Bát ca và Thất ca cũng đã an bài thật tốt. Nhưng đó là với Hắc Huyền Ngọc, thực ra, câu chuyện này chỉ có ba người biết được bí mật trong đó. Một gia tài đồ sộ đổi lấy một sự tự do và một tính mạng an toàn cho bảo bối mà họ thương yêu đến suốt cuộc đời, gia tài họ không cần, họ có thể mang đến cho Ngọc nhi của họ sự sản lớn hơn hiện tại, nên gia tài của Hắc Huyền, Thiên và Tú hoàn toàn không để mắt đến chỉ vẻn vẹn một câu nói của đại ca. “Yên tâm, mọi chuyện đã có anh làm chủ, chỉ cần đổi tên và họ, anh hoàn toàn sẽ để con bé sống bình yên đến suốt cuộc đời này.”
Bát ca thương yêu kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát hương thiếu nữ của nàng, nhẹ giọng nói: “Huyền Ngọc, từ nay em không được lo lắng bất cứ chuyện gì, mọi chuyện đã có anh và Thất ca lo, em yên tâm, dù trời có sập xuống cũng đã có hai anh chống đỡ.”
Đối với sự thân mật này của bát ca,do thời gian gần đây thường hay ở chung nên Huyền Ngọc cảm thấy không có gì là kì quái, nên lặng im trong lòng anh, hưởng thụ sự yên tâm mà đã bao nhiêu năm nay cô mới có cảm giác nhẹ nhàng như thế này.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Bát ca, Thất ca đâu? Lúc về đến giờ, em không thấy anh ấy?”
Huyền Tú nhướng mày: “Bé con, nhớ Thất ca rồi à? Không phải em rất sợ anh ấy sao?”
Huyền Ngọc đỏ mặt: “không phải, em chỉ muốn hỏi anh ấy bận rộn lắm à, sao em không thấy anh ấy thường.”
Huyền Tú gật đầu: “ừm, Thất ca rất bận rộn, nhất là gần đây gánh luôn phần việc của anh, nên hầu như không có thời gian.” Thật ra, lúc này Huyền Thiên sau khi điều đình mọi chuyện với đại ca, đang bận rộn lo chuyện chuyển trường, và chuẩn bị nhà để đón bảo bối của họ về.
Gần đây, do phải để Huyền Tú lo lắng cho Huyền Ngọc, nên Huyền Thiên gánh luôn phần của anh, bận rộn không thôi. Nhưng dù thế bọn họ rất vui, bởi vì trên thế gian này, rốt cuộc cũng có một vật trân quý cho họ một ý nghĩa để sống, để bảo vệ.
Sống mười tám năm trên cuộc đời này, mọi việc thuận lợi đến ngán ngẩm, thế thái tình đời, đen trắng lọc lừa dối trá, làm bọn họ chán ngán, bất ngờ bốn năm trước đây, bọn họ phát hiện ra bảo vật tinh khiết sáng trong không tý vết, nên đương nhiên sẽ chun g tay ra sức bảo vệ báu vật này.