Chương 39
Huyền Ngọc đang ngồi khuấy ly cocktail đã tan gần hết nước. Hôm nay Tuyết Cần rủ cô cùng đi dạo trung tâm mua sắm.
Từ lần bắt cóc trước anh trai của Tuyết Cần hầu như không cho cô bé ra khỏi nhà, đến khi cô làm ầm ĩ mãi anh chịu không nỗi mới đồng ý cho cô đi, nhưng quái lạ đợi nãy giờ hơn mười lăm phút sau mãi vẫn không thấy Tuyết Cần đến nhỉ?
Cô bất an lấy di động trong túi ra, nhấn một dãy số gọi. Từ đầu dây bên kia đáp trả lại là không lien lạc được. Bất an, bối rối, cô vội đứng dậy, gọi phục vụ tính tiền sau đó chạy đi ra ngoài.
Vì vội vã nên cô không để ý một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa, cô suýt đâm sầm vào người anh ta, bởi vì anh ta đưa tay ra ngăn cô lại nên cô lảo đảo suýt ngã.
Người thanh niên ấy đưa tay ôm gọn cô vào trong lòng.
Một mùi hương nam tính cùng với mùi nước hoa cao cấp xông vào mũi.
Đến khi Huyền Ngọc định thần lại thì đã nằm gọn trong lòng anh ta, mấy bảo vệ mặc áo đen trong góc khuất cũng vội vã chạy đến bảo vệ cô, cô ra dấu không có gì, sau đó đứng thẳng người dậy cám ơn người thanh niên kia.
Anh ta nheo mắt, đó là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú, khí chất nhu hòa. Từ trên người anh ta toát lên vẻ quý tộc không gì có thể thay thế,anh ta mỉm cười hòa ái, nhìn cô. Đưa tay ra lịch sự, Huyền Ngọc ngượng ngùng cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh ta, đây là lần đầu tiên cô chịu tiếp nhận giao tiếp với một người lạ.
Không hiểu sao, cô lại có cảm giác như anh ta rất thân, rất quen. Với một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên như thế mà lại có cảm giác thân thiện gần gũi như thế làm cô thoáng chốc giật mình.
Người thanh niên nọ cứ nhìn cô chăm chú, làm cô ngượng ngùng cúi đầu: “Cám ơn anh, tôi có việc phải đi trước.”
Người thanh niên nọ dường như cảm thấy cử chỉ của mình hơi bất nhã nên hắng giọng một tiếng, nói: “Cô có việc gấp à, có cần tôi giúp gì không?”
Huyền Ngọc lúng túng: “À, không, không cần, tôi có xe.”
Người nọ chỉ nhướng mày rồi thôi, nhìn bóng dáng Huyền Ngọc vội vã chạy đi, cùng với ba người vệ sĩ theo kèm bên cạnh anh không khỏi mỉm cười nhẹ: “Đã lớn đến thế rồi à?”
*****************
Vừa lên xe, Huyền Ngọc thấy chuông điện thoại reo, cô mở máy ra là một số máy lạ, cô cũng ngờ ngợ không dám bắt máy.
Cô vốn không có bạn bè, ngoài 2 anh trai của cô và Tuyết Cần ra, cô cũng không có ai để gọi điện.
Do dự mãi, cô tắt máy không nghe, nhưng số điện thoại nọ cứ kiên trì gọi mãi làm Huyền Ngọc băn khoăn một lát rồi nhấn nút nhận cuộc gọi, thì ra là Tuyết Cần, giọng cô bé ở đầu dây bên kia lo lắng không yên: “Ngọc nhi, tớ bận ra sân bay đón ba tới với anh tớ, nên không đến được, máy điện thoại của tớ vừa vặn hết pin, tớ mượn máy của anh tớ gọi cho cậu, sao cậu lại không bắt máy?”
Huyền Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, cô nói: “Ừm, tớ thấy số lạ nên không bắt.”
Sau đó, hai người nói vài câu rồi chia tay nhau, cô không về nhà mà đi thẳng đến công ty của hai anh, bởi vì Huyền Tú có dặn rằng nếu mua sắm với Tuyết Cần xong thì đến công ty hai anh đang chờ.
Đến trước cổng công ty, cô đứng ngơ ngác, thường ngày cô không đến công ty, nên hôm nay khi đứng trước tòa cao ốc lộng lẫy như thế này, cô vẫn bỡ ngỡ.
Cô biết các anh rất giàu có, đương nhiên người nhà của Hắc Huyền làm gì có chuyện không giàu, nhưng mức độ giàu có như thế này vẫn làm cô choáng váng.
Nhân viên tiếp tân ở cửa lễ phép mời cô vào, cô ngơ ngác khi họ gọi cô là Mai tiểu thư, họ biết cô sao? Không để cô kịp suy nghĩ thì nhân viên tiếp tân đã mang cô vào thang máy lên lầu.
Cô đem suy nghĩ của mình hỏi ra, cô thư kí lễ phép trả lời:
“ Tổng Giám Đốc và Phó Giám đốc có dặn dò tất cả chúng tôi, khi thấy Mai tiểu thư đến đây, nhất định phải mang cô trực tiếp lên gặp ngay.”
Cô ngẩn ngơ, phải công nhận hai anh trai của cô chu đáo đến không chê vào đâu được.
Cô thư kia nhẹ gõ cửa phòng, bên trong vang lên tiếng nói đầy lạnh lung: “Vào đi.”
Cô thư kí nhẹ mở cửa, lễ phép cúi người nói: “Tổng giám đốc, có Mai tiểu thư đến.”
Huyền Thiên vội vã đứng dậy, bước đến, Huyền Tú thì ngồi lơ đãng trên ghế, chậm rãi đưa mắt nhìn về hướng cửa mỉm cười với cô. Sau đó nhàn nhạt bảo cô thư kí:
“Không còn chuyện của cô nữa, lui xuống đi.”
Cô thư kí lễ phép rút lui, không quên đưa tay khép kín cửa lại.
Lúc này Huyền Thiên bế bổng Huyền Ngọc trong tay, mang cô đến trên sô pha, đặt cô ngồi vào trong lòng mình, dùng sức hôn cô thật mạnh, anh chỉ hôn, sau đó gục mặt vào gáy cô, tham lam ngửi lấy hương thơm ngát từ mái tóc của cô truyền đến.
Huyền Tú ngồi ở một bên mỉm cười với cô, hỏi: “Sau về sớm thế, đi mua sắm không vui sao, hay có ai chọc bảo bối của anh không vui?”
Huyền Ngọc lắc đầu kể lại nguyên nhân hôm nay, sau đó bắt lấy cái tay không an phận của Huyền Thiên lúc này đã tham lam tấn công bên dưới váy của cô, ngượng ngùng nói: “Thất ca, em đói.”
Chỉ một câu đơn giản làm cắt ngang ngọn sóng tình đang hừng hực trong đầu Huyền Thiên, với các anh, thân thể của bảo bối mới là quan trọng nhất hơn bất cứ chuyện gì khác trên đời này.
Huyền Tú vội vã đến bàn làm việc nhấc máy, dặn dò nhân viên gọi nhà hang mang đến những món ăn mà Huyền Ngọc thích ăn nhất, sau đó ngồi ngắm nhìn cô.
Mấy hôm nay, ông anh trai của anh tuy đã nguôi cơn giận dữ từ trò đùa dai của anh, nhưng số lần đến bên cạnh Huyền Ngọc rất hạn chế làm anh ấm ức, hai anh em tuy luôn ngủ cùng Huyền Ngọc nhưng số lần gặp riêng cô hầu như không có.
Anh lắc đầu cười khổ, sức chiếm hữu của Huyền Thiên quá mạnh mẽ, may là hai anh em là người một nhà từ trước đến nay luôn nhường nhịn nhau bất cứ việc gì, nếu không chắc chắn anh sẽ không thoát khỏi sự trả thù tàn độc của Huyền Thiên.
Nhưng hôm nay, muốn hay không Huyền Thiên cũng phải để cô đi cùng với anh, bới vì Huyền Thiên không thể phân thân ra làm đôi để đi cùng nhau. Huyền Thiên phải đón tiếp Tổng tài tập đòan Kình Thiên, đây là một dự án kinh doanh vô cùng lớn.
Bên phía tập đoàn Kình Thiên đưa ra những điều kiện vô cùng hậu hĩ làm các anh không thể buông tay, nhưng không hiểu sao, bằng trực giác của bản năng anh không muốn tiếp nhận cuộc làm ăn này, anh nói với Huyền Thiên, thật không ngờ Huyền Thiên cũng có ý nghĩ như anh. Hai anh em thực sự rất giống nhau, nhưng Huyền Thiên nói, đã đến thì có nghĩa là khách, nếu là địch thì tránh cũng không khỏi, cứ bình tĩnh xem chuyện gì xảy đến. Nếu chuyện đã đến, có tránh cũng tránh không được.
Người phục vụ gõ nhẹ cửa phòng, Huyền Thiên bước ra mở cửa, hai người mang thức ăn bày xong trên bàn rồi lích sự cúi chào rồi lui ra.
Huyền Tú bước đến bế Huyền Ngọc lên bàn ăn, hai anh em tận tình gắp đủ mọi thứ cho cô, thậm chí Huyền Thiên còn không ngừng càu nhàu dạo gần đây cô gầy quá, Huyền Ngọc bất mãn nhìn lại thân thể ngày một tròn trịa của mình, không cho là đúng bĩu môi.
Từ ngày đến nhà các anh, cô tăng lên gần sáu kilogram, thế mà anh cứ mãi càu nhàu.
Huyền Tú thì không nói gì cứ lẳng lặng gắp thức ăn cho cô, thỉnh thoảng hôn trộm lên đôi môi đỏ ửng của cô, có đôi khi cô đang uống canh, anh léo cô vào long, đưa đầu lưỡi đoạt đi tất cả nước canh trong miệng cô, dây dưa, đến khi cô thở hổn hển mới thôi.
Ăn cơm xong, Huyền Tú mang đến cho cô ly sữa tươi, Huyền Ngọc mím môi lắc đầu, cô ngán chết đi được, vừa mới ăn cơm, uống canh xong, mà còn phải uống sữa nữa làm sao cô đi nổi.
Huyền Thiên thấy Huyền Ngọc do dự, anh tà ác cười nói nhỏ vào tai cô:
“Yên tâm, cứ uống đi, lát anh sẽ cho em vận động để tiêu hóa bớt.”
Nói xong còn cười hí hửng, Huyền Ngọc đỏ mặt lườm anh một cái, cũng ngoan ngoãn uống hết ly sữa.
Sau đó, Huyền Tú bế cô vào lòng, hai người chăm chú ngồi chơi game, còn Huyền Thiên ngồi trên ghế xử lí công viêc.
Lúc này Huyền Ngọc mới nhớ mục đích mà cô đến đây, cô hỏi Huyền Tú:
“Hôm nay anh gọi em đến đây làm gì, không lẽ chỉ để xem em ăn cơm thôi sao?”
Huyền Tú mỉm cười, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, đáp:
“Chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua sắm, tối nay có buổi dạ tiệc, anh muốn mang em đến để mở mang kiến thức.”
Cô ngập ngừng:
“Dạ tiệc, em không đi được không?”
Cô ngán đến chết mấy buỗi lễ xã giao như thế này, bởi vì giữa chốn ồn ào đông đúc như thế, thà cô ở nhà chơi game hoặc lên mạng tìm hiểu còn vui hơn.
Nhưng Huyền Thiên cắt ngang:
“Dù sao em cũng phải đi ra ngoài giao tiếp một ít, em cứ ở nhà ngoài không tốt cho sức khỏe.”
Các anh biết từ nhỏ Huyền Ngọc đã mất cha, cảnh nhà nghèo khổ, bị chúng bạn xa lánh.
Tuổi thơ của cô chỉ ở trong bốn bức tường chờ mẹ đi làm về, nên rất cô độc, dù hiện tại cô đã trưởng thành nhưng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma ám ảnh của thuở ấu thơ, cô vốn e ngại tiếp xúc với người lạ, nên dù các anh thực lòng muốn nhốt cô trong chiếc lồng son, tách biệt cô với thế giới bên ngoài, để cô chỉ thuộc về riêng của các anh.
Nhưng các anh không đành lòng, không đành lòng nhìn cô lầm lũi chờ đợi ở nhà, chỉ sống một cách lặng lẽ như thế, các anh muốn mang niềm vui đến cho cô, để cô vui như những cô gái khác. À, không. Phải vui vẻ và hạnh phúc hơn bất cứ cô gái nào khác trên thế giới mới đúng.