Chương 40
Ôm lấy bảo bối đang ngủ say sưa trong tay, đưa mắt nhìn về phía anh trai đang cau mày tìm hiểu về thế lực Kình Thiên ở Nhật Bản, anh huýt sáo nhẹ một tiếng hỏi: “Thiên, em dỗ bảo bối ngủ nhé.”
Huyền Thiên dứt ánh mắt ra khỏi màn hình, hàng mày cau chặt bây giờ giãn ra, đôi mắt đầy trìu mến, anh nhẹ gật đầu.
Huyền Tú bế bảo bối trên tay nhẹ nhàng mang cô vào trong phòng nghỉ của Tổng Tài, trước đây, hai anh em không nghĩ để phòng nghỉ làm gì, vì đa số thời gian của hai anh đều trên bàn làm việc, nhưng từ khi biết Huyền Ngọc, hai anh đã cấp tốc chuẩn bị gian phòng thượng hạng như công chúa cũng chỉ để có một ngày cô bé con đến đây cùng với hai anh.
Nếu được, Huyền Tú thật sự mong muốn được đem cô cột chặt vào mình, để cô mãi mãi không rời không xa hai anh. Không hiểu sao gần đây Huyền Tú luôn luôn bất an, cứ cảm thấy như có một cái gì đó không tên làm anh không yên.
Khi anh đặt Huyền Ngọc lên giường thì cô đã mở mắt, anh thì thầm:”Em thức khi nào thế?”
Huyền Ngọc cười bí hiểm hôn lên môi anh một chút, cô cắn nhẹ tai anh, làm dấu im lặng, sau đó bàn tay không an phận chui vào lưng áo của anh.
Mấy hôm nay vì Huyền Thiên trừng phạt mà hầu như Huyền Tú không gần gũi cô, cô biết, tính Huyền Tú dịu dàng, không thích tranh cãi, nhưng anh đùa cũng hơi quá. Lúc đầu cô cũng rất giận anh, nhưng suy nghĩ lại, cô lại thấy tội cho anh.
Nên hôm nay…..
Nghĩ thế, cô vươn người, kéo tay anh nằm xuống bên cạnh cô, sau đó hôn lên môi anh.
Huyền Tú sau lúc sửng sốt ban đầu, cũng nhanh chóng hiểu ý ôm lấy cô hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi tham lam cắn xé cô, làm Huyền Ngọc cắn chặt răng nhưng không dám rên rỉ ra tiếng.
Vì vội vàng, anh không dám thoát áo cô ra, chỉ mở lộ ra bờ ngực trắng hồng, anh tham lam cắn mút, sau đó, không nương tình vén váy cô lên, nhanh chóng đi vào.
Không có khúc dạo đầu, chỉ có đam mê. Vội vã đi vào làm Huyền Ngọc hơi khó chịu nhăn mi lại một chút, sau đó để mặc anh cuồng dã tấn công.
Mây mưa qua đi, Huyền Ngọc thở dốc, ôm lấy anh nhắm mắt lại, Huyền Tú sửa sang lại quần áo trên người cô xong, bật điều hòa, sau đó đi ra bên ngoài.
Bên ngoài Huyền Thiên đang cau mày, nhìn thấy Huyền Tú bước ra, anh chỉ nhướng nhẹ mà hỏi: “Xong rồi à?”
Tú cười, không nói gì, hai anh em hiểu ý nhau đến gần như không có chút khe hở. Lúc này, Huyền Thiên chỉ cho Huyền Tú thấy thế lực của Kình Thiên kéo dài từ Nhật Bản đến nước Mỹ, không có bằng chứng cho thấy Kình Thiên có dính dấp đến bang hội của Đế Vương. Nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng hai phe không liên quan đến nhau.
Trước đây, Đế Vương dường như đang truy tìm một cô gái, và thế lưc của họ trải rộng và kín đến nổi dù hai anh em, đã dung tất cả mọi quan hệ để tìm hiểu xem họ đang tìm ai, nhưng thực sự bó tay.
Bằng trực giác của bản năng, anh và Tú nghĩ có khi nào bang phái này đang truy tìm bảo bối của các anh không? Bởi vì cách nay mười tám năm, cô con gái cưng của bang chủ Đế Vương đột nhiên mất tích, tin tức này lúc đó chấn động tất cả những bang phái lớn nhỏ trên thế giới, họ tận lực truy tìm.
Không phải Đế Vương thực lực mạnh mẽ, mà còn nắm trong tay rất nhiều hạng mục và các việc mua bán, nên đa phần các bang phái trên thế giớ, nhất là Châu Á đều có liên quan đến Bang hội này, nên có lẽ không ai dám làm phật ý bọn họ dù chỉ một chút nào.
Nhưng đã đã năm năm,lục tung tất cả các ngõ ngách nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô gái đó.
Thiếu gia của Đế Vương vì quá uất ức trong một lần thân chinh tìm kiếm đã bị tai nạn máy bay qua đời. Còn lại Bang chủ Đế Vương gần như phát cuồng vì cái chết của người con trai nên ra lệnh cấm tất cả các người trong giới hắc đạo không ai được phép tìm kiếm cô gái đó.
Quyết định này của ông ta làm cho tất cả mọi người đều hoang mang không thôi, không hiểu sao từ một người được cho là trung tâm của thế giới lại đột nhiên quay ngoắt lại thành người không liên quan.
Câu chuyện qua cũng đã khá lâu, bất chợt thời gian gần đây nghe một nguồn tin đáng tin cậy rằng, bang chủ tân nhiệm của Đế Vương lại một lần nữa cho người tìm kiếm, nhưng rất bí mật.
Thế là, anh không nói hai lời, vận dụng tất cả mọi sự quen biết phong tỏa tất cả những gì có liên quan đến Huyền Ngọc bao gồm cả việc thay tên đổi họ của cô.
Trong mắt tất cả mọi người hiện nay, Hắc Huyền Ngọc đã đến nước Mỹ du học, còn chuyện các anh nuôi dưỡng cô, đưa cô vào trường đặc biệt dành riêng cho những thiên kim tiểu thư giàu có và đương nhiên tại ngôi trường này, thong tin của học viên đều được giữ bí mật đến mức tối đa.
Nếu không phải vì thế lực Trịnh gia quá lớn, các anh bắt buộc phải nhờ đến thế lực của Đế Vương để tiêu diệt một lần cho sạch sẽ thì các anh có lẽ chẳng bao giờ hợp tác với bọn họ đâu.
Nhưng dù các anh đã cố phong tỏa hết tất cả các tin tức, nhưng dù sao vẫn không yên tâm. Anh có dự cảm mơ hồ rằng, người mà Đế Vương đang kiếm tìm, đó chính là Huyền Ngọc.
Nếu thật sự như vậy, thân thế của cô thực sự đã không còn là ẩn số, nhưng càng làm cho các anh khó tiếp cận đến cô hơn.
Với anh và Huyền Tú, thân thế của Huyền Ngọc có như thế nào các anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn được ở bên cạnh cô, nuông chìu cô, thương yêu cô, để cho cô trở thành một cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Hiện tại, bỗng dưng tập đoàn Kình Thiên của Nhật Bản sớm không đến, muộn không đến ngay tại lúc như thế này đến hợp tác lại đưa ra điều kiện mời chào vô cùng quyến rũ.
Và buổi dạ hội tối nay cũng là một trong những điều kiện đó, thực lòng anh cũng rất muốn đem Huyền Ngọc đi dấu đi, nhưng anh lại vô cùng tự tin vào khả năng của mình, anh để Huyền Ngọc đi dự tiệc ngoài việc mong muốn làm cô vui, mà anh còn đang làm một phép thử.
Anh biết, phép thử này như con dao hai lưỡi nó sẽ cứa vào tay anh bất cứ lúc nào. Nhưng anh muốn biết cô có phải là người bọn họ tìm kiếm hay không để anh còn vạch ra kế sách đối kháng.
Bởi vì anh nghĩ, nếu đã đến đây rồi, chắc chắn thông tin mà bọn họ có cũng không ít, nếu để Huyền Ngọc trong bóng tối và các anh chỉ lo bảo vệ như thế chẳng khác nào rơi vào thế bị động, mà anh và Tú thì trước nay chưa bao giờ ở thế bị động để chờ người khác tấn công.
Với anh, chỉ có tấn công, mới là phương thức phòng thủ hữu hiệu nhất.
Huyền Tú trầm ngâm, nói: “Tối nay, em sẽ theo sát Huyền Ngọc còn anh trông chừng ‘người đó’ nhé.”
Huyền Thiên day day hai bên thái dương nhẹ gật đầu.
Sau đó anh đứng dậy, giao công việc lại cho em trai, anh bước vào phòng, nơi đó có thiên thần của anh đang ngủ say.
Anh leo lên giường, ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát của cô, càng ngày cô càng trở nên quyến rũ một cách mị hoặc, gần như làm các anh kiềm lòng không nổi.
Nếu như không phải sợ thân thể bé nhỏ kia, chưa có kinh nghiệm, chưa thông thạo sự đời thì anh đã sớm không để cô yên.
Anh gần như muốn cô điên cuồng, dù gần như muốn cô suốt đêm vẫn không bù đắp được khoảng trống trong anh, nếu được, anh muốn mỗi giờ mỗi khắc đều chìm sâu bên trong cô, ngụp lặn trong thân thể ấm nóng chặt hẹp của cô, tận tình rong ruổi nghe cô rên rỉ tê dại dưới thân của anh, anh muốn, anh muốn……
Nghĩ là làm, từ phía sau, anh tốc váy cô lên, ban nãy Huyền Tú cố tình không mặc quần lót cho cô. Chiếc mông tròn trịa ẩn hiện trong phòng tranh tối tranh sáng, khe hẹp của hoa huyệt mờ ảo. Không có dạo đầu, không có dịu dàng.
Anh từ phía sau đâm vào bên trong cô, hài lòng nghe tiếng nức nở trong cơn mê của cô, bởi vì vẫn còn tinh dịch của Huyền Tú bên trong, nên mật huyệt của cô trơn bóng ẩm ướt, anh cuồng dã, anh mê say, anh như lạc vào thế giới chỉ riêng của hai người.
Kích tình qua đi, cô vẫn ngủ. Mệt mỏi ngủ, anh nhìn cô chăm chú, gương mặt ngây thơ chưa vương chút bụi trần ngủ thật sâu.
Không hiểu sao, chỉ cần nhìn cô, mọi phiền muộn ưu tư của anh đều bay mất hết. Nếu như có một ngày, cô biến mất… Anh rùng mình, lắc đầu thật mạnh, như xua đi tất cả những không hay ra khỏi đầu óc.
Anh sẽ không bao giờ để ngày đó xảy, ra, anh sẽ không bao giờ để cho từ nếu như đó xuất hiện.
Anh sẽ san bằng tất cả những thứ chắn ngang trên đường đi của anh, những thứ ruồi bọ vo ve bên cạnh Bảo Bối của anh, anh đều sẽ tiêu diệt hết.
Nhưng đáng tiếc, đó chỉ là ý nghĩ của anh, và người nào đó, không chỉ là ruồi bọ vo ve như anh vẫn nghĩ, nhưng đó là chuyện về sau.