Ốc Mượn Hồn

Trans: Z – Beta: Jung.

Lúc Ngụy Vũ Hoàn chạy tới bệnh viện thì Tạ Tiểu Giang đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, quanh người bao phủ một cỗ khí người ta đừng tới gần.

Mũi cậu có chút sưng, trán hơi xước, tóc rối xù, khăn quàng Burberry sáng nay còn quàng không biết đã ném đi đâu.

Nửa tiếng trước, một tay cậu còn vừa túm lấy áo Tùng Viễn, một tay nắm lấy chai rượu vỡ toang, một bộ muốn cùng chết, gần như dọa hết tất cả mọi người.

Lúc ấy có người thấy Tạ Tiểu Giang động thủ, suy nghĩ đầu tiên cũng là muốn giúp Tùng Viễn phản kích, hoặc xông vào kéo hai người ra, nhưng không một ai chiếm được lợi từ trên tay cậu.

Ai cũng không ngờ được một Tạ Tiểu Giang bình thường trông vô hại với cả người lẫn vật lúc đánh nhau lại khủng bố như thế, nhất là cực kỳ tàn nhẫn, khiến những sinh viên chỉ biết đấu võ mồm rùng cả mình.

Trận đánh nhau này chỉ dừng lại khi một nữ sinh viên cái ló khó cái khôn hô lên: “Báo công an!”, Triệu Nham mới bừng tỉnh, quyết định nhanh chóng lôi Tạ Tiểu Giang đang nổi giận ra, đối phương lại dùng chủ nghĩa ngụy hòa bình muốn đấu lại, lại nhìn Tùng Viễn trên người máu đổ mấy chỗ, phải nhanh chóng chạy chữa nên mới thôi.

Một tên bạn của Tùng Viễn nói Tạ Tiểu Giang không được đi, chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Triệu Nham cũng không dám cứ vậy đưa Tạ Tiểu Giang đi, mấy người này đều là đàn anh năm cuối, không cần biết trước đó bọn họ nói gì, đều là Tạ Tiểu Giang đánh người trước, đối phương muốn truy cứu thì hai người chịu không nổi, nếu đi thì sau này sẽ không thể học nổi trong trường.

Bị nửa uy hiếp nửa lôi kéo cùng đến bệnh viện, Triệu Nham nhanh chóng bảo Tạ Tiểu Giang gọi anh trai đến mau, chuyện lớn như vậy, hai người không có cách giải quyết.

Nhưng lúc ấy Tạ Tiểu Giang vẫn chưa tỉnh táo lại, cả người như bị ma ám, không nói gì, chỉ muốn tiếp tục đánh người thôi.

Triệu Nham bất đắc dĩ mò được điện thoại trên người cậu, mí mắt giật giật mà nhấn vào nút gọi tên liên hệ: “Ngụy baba.”

Lúc Ngụy Vũ Hoàn nhận điện là hắn đang họp, đang định hỏi bảo bối xem có phải đã thi xong rồi không, chợt nghe thấy đầu bên kia là một giọng nói xa lạ: “Xin hỏi có phải là Ngụy tổng không? Tôi là bạn học của Tạ Tiểu Giang, cậu ấy đánh người, bây giờ đang ở bệnh viện XX.” Người nọ ấp úng nói tình trạng của Tạ Tiểu Giang bây giờ không ổn, hỏi hắn có thể đến được không.

Nghe thấy mấy từ mấu chốt “bệnh viện”, “tình trạng không ổn”, Ngụy Vũ Hoàn trắng bệch mặt mà dừng cuộc họp lại, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện.

Sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là cậu còn lành lặn không thương tổn gì ngồi trước mắt hắn, không hôn mê, không đổ máu. Tiếp theo hắn liền đi thẳng tới hỏi cậu, muốn biết tình huống cụ thể.

Tạ Tiểu Giang nhìn thấy Ngụy Vũ Hoàn, mắt chợt lóe lên, theo bản năng co rúm lại một chút, nhất là dưới ánh mắt nghiêm túc kiểm tra tình trạng của mình. Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại biểu tình quật cường, phản nghịch này, cắn môi, cự tuyệt tất cả.

Chỉ có Ngụy Vũ Hoàn thận trọng bắt được chút sợ hãi cùng mờ mịt lóe qua trong mắt cậu.

Phải, Tạ Tiểu Giang tự ý thức được mình đã gây họa, cậu đánh người, còn đánh tên gia hỏa đáng ghét đó một thân đầy máu, những người đó còn sôi nổi gào thét đòi cậu trả giá.

Ngụy Vũ Hoàn hỏi cậu chuyện gì xảy ra, cậu nói không ra lời, cậu là người không giỏi cáo trạng cùng tự giải oan.

Còn nhớ một năm học trung học, bởi vì ông bố ham đánh bạc thiếu tiền một bạn học của cậu mà người nọ dùng ngôn từ độc ác vũ nhục cậu, nói rằng nợ cha con trả, bắt cậu sủa như chó, cậu nóng giận đấm rơi một cái răng cửa của người ta, sau đó đương nhiên bị gọi về cho phụ huynh.

Tai họa kia vốn không phải do Tạ Tiểu Giang khơi ra, nhưng bố cậu biết cậu đánh người, lại còn con của chủ nợ, không nói hai lời liền tát cậu hai cái.



Chuyện như vậy từng xảy ra rất nhiều lần, không cần biết cậu làm gì, chỉ cần là bị gọi phụ huynh thì chính là gây phiền cho nhà, không hề khác… quy luật này như phản xạ có điều kiện ăn sâu vào não cậu.

Cho nên không có gì để giải thích, tuy cậu không hối hận rằng mình động thủ, nhưng khi Ngụy Vũ Hoàn chất vấn thì cậu vẫn khủng hoảng theo bản năng.

Dù sao hắn cũng không phải bố ruột cậu, nếu đối phương biết mình là một đứa “gây họa” thì có lẽ sẽ không thích mình nữa… Huống chi người bị cậu đánh thảm thiết kia lại là người hắn từng theo đuổi nữa.

Ngụy Vũ Hoàn thấy Tạ Tiểu Giang im miệng không nói, chỉ có thể hỏi Triệu Nham. Mấy chuyện này hỏi cậu ta tốt hơn, cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, cậu dùng cách nói ngắn gọn xúc tích nhất, bao gồm cả mấy lời đồn đãi “Tạ Tiểu Giang là MB”, Tạ Tiểu Giang có thái độ thế nào, thẳng đến hôm nay đám người kia dùng lời nói vũ nhục cậu thế nào, tại sao Tạ Tiểu Giang lại phản kích…

Ngụy Vũ Hoàn chăm chú nghe, mày nhăn càng chặt, trái tim như bị dao đâm.

Việc này Tạ Tiểu Giang vẫn chưa từng nói với hắn, từ khi lên đại học đứa nhỏ này kể về toàn chuyện tốt, không hề có chuyện xấu, hắn còn tưởng cậu rất vui vẻ, lại không ngờ mình cậu phải chịu nhiều lời dè bỉu như vậy.

Tạ Tiểu Giang không nghe thấy Triệu Nham nói gì, đầu óc cậu vang ong ong, gân xanh trên tay vẫn nhảy nhót, adrenalin phẫn nộ trong cơ thể vì không đánh nhau mà giảm xuống một ít, mâu thuẫn và bàng hoàng sâu trong nội tâm lại tăng lên, hoang mang lo sợ chờ Ngụy Vũ Hoàn tuyên án.

Nhưng sau khi nghe hết mọi chuyện, Ngụy Vũ Hoàn lại ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vai cậu, bàn tay tiện đà vuốt ve đầu cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, những chuyện chống trời, anh sẽ đều gánh thay em.”

Trong nháy mắt, hốc mắt Tạ Tiểu Giang cay cay, bả vai căng cứng chậm rãi thả lòng, biểu tình ra vẻ kiên cường lập tức sụp đổ, cậu chậm rãi chui vào trong ngực Ngụy Vũ Hoàn, giống như đứa trẻ cực kỳ muốn được an ủi, để lộ sự yếu ớt cùng hoang mang.

Biến hóa trong nháy mắt này khiến Triệu Nham nhìn nghẹn họng trân trối.

Rõ ràng mấy phút trước người này còn giương nanh múa vuốt, uy hiếp hết những người muốn tới gần. Mà hiện tại, chỉ một câu vô cùng đơn giản của Ngụy Vũ Hoàn lại khiến cậu tháo áo giáp xuống, ngoan ngoãn cuộn vào.

… Quá thần kỳ! (=_=)

Ngụy Vũ Hoàn lại an ủi Tạ Tiểu Giang hai câu rồi bảo Triệu Nham đưa mình đi xem những người bị cậu đập bằng bình rượu.

Đám người kia đang lần lượt đợi băng bó, một sinh viên không bị thương đứng ở cửa phòng bệnh canh chừng, thấy Ngụy Vũ Hoàn liền khẩn trương, như thể không ngờ rằng lão tổng Hoàn Vũ sẽ tự mình ra mặt vì chuyện nhỏ này. Tuy đám họ đều có ý định muốn truy cứu Tạ Tiểu Giang, nhưng nghĩ đến ban nãy bản thân nghị luận vị chánh chủ này thế nào thì mặt không nhịn được mà đỏ lên, á khẩu không đáp được.

Ngụy Vũ Hoàn liếc mắt nhìn, nhướn mày hỏi: “Tùng Viễn đâu?”

Hắn đã ngầm đoán được người bắt đầu chiến tranh với Tạ Tiểu Giang là Tùng Viễn, ngoài cậu ta ra thì hắn không thể nghĩ được mình đã từng theo đuổi sinh viên nào của đại học J.

Người nọ chỉ phòng cấp cứu, Tùng Viễn bị thương nặng nhất, có miệng vết thương khá lớn, nghe nói đang để mấy bác sĩ khâu vết thương.

Ban nãy quá gấp gáp, đám bọn họ chỉ có thể đến một bệnh viện bình thường ở gần trường, phòng mổ ngoại khoa vô cùng đơn sơ, cửa đóng, bác sĩ vừa mới khâu xong vết thương cho Tùng Viễn, Ngụy Vũ Hoàn liền đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ vừa thấy khí thế cùng cách ăn mặc của hắn, cũng không đuổi người, trực tiếp chạy qua một bên thu dọn dụng cụ.

Ngày đông lạnh, trong phòng không có điều hòa, Tùng Viễn cởi áo nằm trên giường sắt lạnh lẽo, mặt trắng bệch, không biết là do mất máu quá nhiều hay lạnh quá, nhìn rất hiền lành đáng yêu.

Nhưng nên cảm thấy may mắn rằng khi bị đánh cậu ta mặc nhiều áo, bình rượu đập xuống không sâu, đại đa số chỉ bị thương da thịt, mấy chỗ nặng nhất chỉ tập trung ở cổ cùng mu bàn tay, chỗ nào cũng có một đống thuốc đỏ, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Nhưng Ngụy Vũ Hoàn nhận ra mặt cậu ta không bị làm sao, đánh người không đánh mặt, trong lúc Tạ Tiểu Giang điên lên vẫn còn nhớ nguyên tắc này, đúng là trẻ ngoan.

Hiện tại xem ra, tuy Tạ Tiểu Giang trên người cũng có “máu”, nhưng xem ra cậu là người bị thương nhẹ nhất rồi.

Ngụy Vũ Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không dám chủ quan, đợi lát nữa xử lý xong thì dẫn cậu đi kiểm tra sức khỏe toàn thân.

Tùng Viễn vừa nhấc mắt đã thấy hắn, cũng phá lệ kinh ngạc: “Anh…”. Cậu ta cho rằng Ngụy Vũ Hoàn đến thăm mình, không khỏi cười khổ quay đầu, nhẹ giọng nói: “Tình nhân nhỏ này của anh cũng giỏi đấy.”, một câu bình thản như thế mà trong bông có kim, lộ ra sự đau khổ cùng ai oán.

Ngụy Vũ Hoàn nhếch miệng, nhưng ngữ khí lại không có chút ý cười nào: “Đúng là rất giỏi, đây là lần đầu tiên tôi biết em ấy có thể đánh người hăng như vậy.”

Tùng Viễn nghe không ra thâm ý của hắn, còn tưởng mình có thể nhân cơ hội này cho hắn thấy bộ mặt thật của Tạ Tiểu Giang, lòng có chút khoái ý: “Phẩm vị của anh ngày càng kém, người không có tố chất như thế mà cũng bao dưỡng?”. Cậu ta dùng giọng mỉa mai, câu khóe miệng, không cần biết hắn phản ứng thế nào, hỏi tiếp: “Anh muốn giải quyết thế nào?”

Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy buồn cười, hắn tới đây để thay Tạ Tểu Giang đòi lại công đạo, người này rốt cuộc lấy tự tin đâu ra mà lại cho rằng hắn đến bồi thường chứ?

“Cậu muốn giải quyết thế nào?” Ngụy Vũ Hoàn nhướn mày hỏi lại, hắn cũng vừa định hỏi.

Tùng Viễn thở dài, ra vẻ hào phóng: “Đây là tôi tự xui xẻo, ai bảo trước đây anh theo đuổi tôi, trong lòng cậu ta khó chịu tôi hiểu được, tôi sắp tốt nghiệp, hẳn là sau này không chạm mặt tình nhân của anh nhiều. Anh bảo cậu ta vào đây xin lỗi là được, người của anh thì mang về dạy lại, à đúng rồi, tiền thuốc men do anh xuất đi?”

Ngụy Vũ Hoàn gật đầu: “Yên tâm, tiền thuốc một đồng cũng không thiếu.”, rồi hắn ngừng lại, nói tiếp: “Nhưng muốn bảo Tiểu Giang xin lỗi thì không có khả năng, đừng nói em ấy có chịu hay không, mà tôi không muốn em ấy nhún nhường chịu thiệt.”

Tùng Viễn sửng sốt, nhìn hắn.

“Em ấy là người của tôi, nếu cậu yêu cầu thì tôi sẽ cho cậu một công đạo.” Ngụy Vũ Hoàn trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Vậy, tôi thay em ấy xin lỗi, dù sao cũng là em ấy động thủ trước, đúng là đuối lý…”

Hắn tiến lên một bước, nhìn Tùng Viễn nằm trên giường bệnh: “Tiếp theo, chúng ta tính công đạo cậu muốn.” Hắn vung hai phát tát không kịp sét đánh vào mặt cậu ta, “Bốp! Bốp!” mạnh tới nỗi làm đầu người ta nghiêng về một bên, cổ khẽ động, vết thương vừa mới khâu lại nứt ra.

… Chỗ Tạ Tiểu Giang không đánh, hắn sẽ thay cậu đánh.

Bác sĩ đang định chuồn đi thấy cảnh này, vội đến độ muốn giơ chân, nhưng bị câu tiếp theo của Ngụy Vũ Hoàn làm cho dừng lại: “Vết cũ vết mới cứ ghi vào tiền thuốc, dùng chỉ loại tốt nhất, thuốc tốt nhất.”. Hắn chỉ vào vết thương trên người Tùng Viễn, lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui