Ốc Mượn Hồn

Hai người xuống hàng cơm dưới nhà ăn trưa, đợi đến lúc không còn ai quen biết lảng vảng nữa, Tạ Tiểu Giang mới ghé vào tai người kia nhỏ giọng nói: “Đỏ là do ‘Ngụy baba’ hôn.”

Triệu Nham suýt nữa thì phun hết toàn bộ đồ ăn trong miệng ra, mặt đỏ bừng, cuối cùng nhịn lại nuốt vào trong họng rồi ho mạnh một trận.

Tạ Tiểu Giang trả thù xong xuôi, vỗ bàn cười to.

“Tạ! Tiểu! Giang!” Gân xanh trên trán Triệu Nham nổi đầy. Nếu bị người khác cùng công ty phát hiện ra là gay thì tránh còn không kịp, nhưng từ lúc bị Triệu Nham khui ra, Tạ Tiểu Giang lại một phát lên giời, chuyện tế nhị gì cũng dám nói trước mặt cậu ta.

Triệu Nham thật nghi ngờ tiểu tử Tạ Tiểu Giang này đang cố ý, là bắt nạt cẩu độc thân cậu không có người yêu! Cơ mà nếu cậu là gay thì chẳng nói, quan trọng cậu là thẳng nam, điều này khiến mỗi lần cậu bổ não đều không thể chịu được?

Đúng vậy, Tạ Tiểu Giang cố ý đó, ai bảo cái tên ngốc nghếch Triệu Nham  này dám hỏi câu ngu như thế trước đông người như thế!

Cậu cười xong, bỏ miếng thịt vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hê hê, kiss thoải mái cực, cậu đã mất nụ hôn đầu chưa? Tớ  bảo, thanh xuân đang còn thì mau kiếm người mà yêu đi chứ!”

Triệu Nham: “Tìm em gái cậu ấy!”

Cậu nhướn mày nói: “Em gái tớ? Em tớ còn chưa lớn mà? Cái đồ lưu manh, đừng có mà linh tinh!”

Triệu  Nham: “…” Mẹ kiếp! Cậu ta quên mất Tạ Tiểu Giang còn đứa em gái! Mẹ! Dám dùng từ một bắt chẹt mình! TAT

Hai đứa cười đùa liền ăn xong bữa cơm, Tạ Tiểu Giang gọi một phần mang về công ty cho Ngụy Vũ Hoàn, vừa lên đến nơi đã thấy Lý Tu Nhã ra khỏi phòng làm việc của hắn. Tạ Tiểu Giang ngẩn ngơ, nghĩ thầm có chuyện gì mà hai người này phải nói lâu như thế?

Đang định chào hỏi thì Lý Tu Nhã đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt trắng bệch có chút vặn vẹo.

Tạ Tiểu Giang dưng chân, không hiểu vì sao anh lại làm vẻ mặt này, bắt đầu phòng bị theo bản năng.

Nhưng anh chỉ nhìn cậu, thản nhiên nói: “Đừng nghĩ bây giờ anh ta đang chiều chuộng thì cứ vậy mà vô lo vô nghĩ. Hôm nay tôi ra sao, thì chính là kết cục trong tương lai của cậu.”

Nói rồi, anh ta hất vai Tạ Tiểu Giang mà đi qua, cả người tỏa ra khí lạnh trước sau như một.


Tạ Tiểu Giang ngây ra vài giây thì mới bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những lời “cảnh cáo” ka, tuy đối phương không nói gì ngoan độc, thậm chí ngữ khí còn có chút xa cách, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự áp lực, mệt mỏi và u tối.

Cậu lắc lắc đầu, bước chân lại hướng về văn phòng của Ngụy Vũ Hoàn, không gõ cửa mà trực tiếp nhẹ tay đẩy cửa.

Ngụy Vũ Hoàn đang ngồi trên ghế da thoải mái, xuất thần nhìn thành phố phông hoa ngoài kia. Vì chăm tập thể hình cùng dưỡng da nên góc nghiêng của hắn không lộ chút đứng tuổi nào, nhưng mà Tạ Tiểu Giang lại cảm thấy hắn có chút lạnh lùng, vô tình.

“Vũ ca…” Cậu nhẹ nhàng gọi hắn, như thể sợ mình làm phiền người kia.

Ngụy Vũ Hoàn lập tức xoay người lại, nhìn thấy cậu, biểu cảm trở nên dịu dàng hơn: “Ăn xong rồi?”

Tạ Tiểu Giang giơ suất cơm trong tay lên: “Em mang cho anh nè.”

“Lại đây.” Ngụy Vũ Hoàn vỗ nhẹ đùi, cười nói: “Giúp anh ăn nào.”

Tạ Tiểu Giang đi qua, hỏi: “Lý Tu Nhã bị sao vậy ạ?”

Ngụy Vũ Hoàn nhíu mày: “Em gặp cậu ta? Cậu ta có nói gì không?”

Cậu định nói cho hắn nghe những gì Lý Tu Nhã nói, nhưng cậu vừa nghĩ đến dáng vẻ ảm đạm của anh, liền lắc đầu theo bản năng: “Không có gì, em chỉ thấy sắc mặt anh ấy không tốt nên hỏi thăm chút thôi.”

Ngụy Vũ Hoàn nói: “Anh khuyên cậu ta bỏ việc”

“Vì sao ạ?” Tạ Tiểu Giang biết Ngụy Vũ Hoàn cực kỳ tin tưởng Lý Tu Nhã, thường giao cho anh nhiều việc lắm. Lý Tu Nhã là thư ký bận rộn nhất của hắn, sao lại bảo anh bỏ việc?

Ngụy Vũ Hoàn thở dài, không đáp, chỉ kéo cậu ngồi lên chân mình, nói: “Nào, cho anh ôm một cái!”

Tạ Tiểu Giang sà vào ngực hắn, người bé xíu xiu nên thật dễ dàng để Ngụy Vũ Hoàn ôm lấy toàn thân.

“Anh không vui à?” Tạ Tiểu Giang lại hỏi.


Ngụy Vũ Hoàn im lặng một lúc lâu mới nói thẳng: “Ừ, một chút, dù sao cũng làm việc chung lâu rồi.”

Tạ Tiểu Giang: “Vậy sao anh còn sa thải anh ấy?”

Hắn lắc đầu nói: “Chấp niệm của cậu ta rất sâu, cứ thế sẽ không tốt, trước đây anh không cảm nhận được, nhưng bây giờ phát hiện ra, cậu ta như một quả bom nổ chậm…”, cũng không tốt với em.

Mấy từ cuối cùng Ngụy Vũ Hoàn không nói ra, sợ cậu sẽ cảm thấy áp lực.

Tạ Tiểu Giang không nói gì nữa, bên tai lại văng vẳng những lời của Lý Tu Nhã… hôm nay tôi ra sao, thì chính là kết cục trong tương lai của cậu.

Cậu có chút giật mình, nếu đến lúc đó đúng như những lời anh nói, thì mình sẽ có những tâm tính gì chứ?

Năm mới này, Tạ Tiểu Giang lại về nhà, nhưng mà Ngụy Vũ Hoàn sẽ không lại tách cậu lâu thế lần nữa đâu.

Cả nhà Ngụy đại ca đều đi du lịch nước ngoài, Ngụy Vũ Hoàn ở với phụ huynh hết giao thừa, thấy năm mới chán chết, liền nhanh gọn tự lái xe đi Dương Hà.

Dọc đường đi, chỉ cần nghĩ đến biểu cảm vui mừng cỡ nào khi cậu nhìn thấy mình, là hắn nhịn không được phải bật cười.

Lúc đến nơi, Ngụy Vũ Hoàn gọi điện cho Tạ Tiểu Giang, nhưng mãi mà không được.

Ngụy Vũ Hoàn chỉ nhớ mang máng địa chỉ nhà cô Tạ Tiểu Giang ở cái gì ngã tư đường, chỗ tư liệu kia hắn ném ở phòng làm việc rồi, giờ không có mà nhìn.

Ngụy Vũ Hoàn lái xe đến con phố nọ, nhìn một dãy nhà thật dài, nhà nào nhà nấy đều là nhà kiểu cũ, ít cũng phải mấy trăm nhà, hắn không thể đi từng nhà hỏi xem đây có phải đây là nhà của cô Tạ Tiểu Giang không?

Đang lái xe một dọc nhà, Ngụy Vũ Hoàn tinh mắt nhìn thấy một bóng người quen quen ở ngõ nhỏ cách đó không xa. Hắn lập tức hạ cửa kính, thò đầu ra gọi: “Tạ Tiểu Khê!”

Người kia xoay đầu lại… quả nhiên không ngoài dự đoán, là em gái của Tạ Tiểu Giang.


Cô gái nhỏ giật mình, nhanh chân bước tới, tóc đuôi ngựa vung vẩy, nhìn thấy hắn liền làm một mặt vừa căng thẳng vừa vui mừng: “Là chú!”

Tạ Tiểu Khê đã lên trung học rồi, chỉ mới không gặp một năm mà đã cao hơn không ít, chắc do có điều kiện kinh tế hơn, so với lần trước thì thấy vui vẻ hơn nhiều, người cô mặc một bộ cánh màu hồng, khiến ai nấy nhìn vào đều sáng cả mắt.

Sau lưng cô còn có hai cô bé cao ngang ngang, nhưng không xinh bằng Tạ Tiểu Khê, nhỏ giọng hỏi người lạ mặt này là ai.

“Chú ấy là ông chủ của anh.” Tạ Tiểu Giang ngại ngùng giới thiệu Ngụy Vũ Hoàn,  lại chỉ hai cô gái cạnh mình, nói: “Đây là hai chị họ của cháu.”

Ngụy Vũ Hoàn gật đầu với các cô: “Chào mấy đứa.”

Đám con gái rụt rè bắt tay, mặt hiện sự tò mò khó nói.

Tạ Tiểu Khê hỏi: “Ông chủ tới đây làm gì ạ?”

Ngụy Vũ Hoàn đùa cô bé: “Đừng có ông chủ ông chủ mãi, không phải nên gọi là chú sao? Hay là quên chú họ gì rồi?”

Tạ Tiểu Khê đỏ mặt nói: “Không ạ, chú Ngụy.”

Hắn không đùa nữa, cười hỏi: “Chú đến tìm anh của bé, người đâu rồi?”

Tạ Tiểu Khê đáp: “Anh ấy đang trong bệnh viện ạ.”

Ngụy Vũ Hoàn căng người: “Sao lại ở bệnh viện? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô bé nhanh chóng xua tay: “Không ạ không ạ! Là chú của cháu năm ngoái không cẩn thận trượt chân, đau thắt lưng nên mới làm tiểu phẫu, giờ đang nằm ở viện nên anh ở lại trông, bọn cháu đang chuẩn bị qua đó ạ.”

Ngụy Vũ Hoàn lập tức thở ra: “Bệnh viện có xa không,  nếu không ngại thì để chú đưa mấy đứa đến đó.”

Mấy đứa nhỏ vô cùng vui vẻ trèo lên xe, trong xe đặt mấy hộp quà cùng bánh kẹo được gói cẩn thận, tất cả đều là đồ nhà họ Ngụy được người ta biếu cho hai cụ cùng đám trẻ con trong nhà, năm nào ăn cũng không hết nên hắn liền mang một ít qua biếu người nhà Tạ Tiểu Giang.

Bây giờ thì cũng coi như là quà gặp mặt “chú” lần đầu vậy.

Đến bệnh viện, Ngụy Vũ Hoàn bảo mấy đứa nhỏ xách mấy hộp quà, còn mình thì đi sau hút điếu thuốc, thong thả vào trong.


Tạ Tiểu Giang khi ấy đang rót trà cho chú, quay người thấy Ngụy Vũ Hoàn đến cùng ba đứa em, cả người đều ngây ra.

“Mẹ kiếp…!”

Sau đó đương nhiên là một trận gà bay chó sủa, chú vừa nghe được người tới là ông chủ của cậu, không để ý cái thắt lương không được động đậy của mình, định đứng dậy chào hỏi hắn… Năm nay Tạ Tiểu Giang về nhà, đưa hai người một số tiền lớn, giờ cả nhà cậu đều biết đứa cháu ngoại này đang ăn nên làm ra trên thành phố lớn, sao lại không đối xử cho tốt chứ?

Tuy sự nhiệt tình đã bị Tạ Tiểu Giang ngăn lại, nhưng vừa nghĩ tới manh áo gạo tiền của cháu mình là do người này cung cấp, ánh mắt ông chú nhìn hắn chẳng khác nào nhìn thần tài. Người đàn ông trung niên lộ ra chút thuần phác, nói nói vài câu mới áy náy: “Ôi trời, ông chủ Ngụy là đang đề cao tôi quá rồi! Vừa năm mới đã vào viện dúng là xúi quẩy! Tiểu Tạ mau đưa ông chủ ra ngoài đi dạo đi, đừng để ý chú, có mấy đứa con gái rồi!”

Tạ Tiểu Giang nghe xong, nhanh chóng đưa hắn đi, vừa lên xe đã đánh hắn bôm bốp.

Cái ông già này chả hiểu sao lại thần kinh,vừa đầu năm đã chạy tới tìm mình, làm người ta thấy kì lạ hết sức. Vừa nãy trong phòng bệnh cũng thế, không biết gặp mấy đứa em gái thế nào, giả vờ nói chuyện với chú, nhưng nửa thời gian ánh mắt đều đặt lên người cậu. Tạ Tiểu Giang chỉ sợ lộ ra chút sơ hở!

Ngụy Vũ Hoàn lại vui tươi hớn hở, không chấp cậu nói gì, nhìn cậu đến cả lòng nở hoa.

Ra đến đường lớn, Tạ Tiểu Giang vẫn đang càm ràm, hắn đột nhiên phanh gấp rồi nắm ót cậu kéo lại hôn, nói: “Nhớ em muốn chết!”

Tạ Tiểu Giang đỏ mặt quay đầu đi, câm như hiến.

Trấn trên không có cái nhà nghỉ nào, các tiểu thương đều về nhà hết rồi, vắng xơ vắng xác. Tạ Tiểu Giang chỉ giới thiệu qua loa một chút đây là chỗ nào liền đưa hắn ra khách sạn. Người đàn ông này hiển nhiên muốn xách cậu về thành phố S vào mùng 5 luôn.

Vừa vào phòng, cũng chẳng biết ai khơi mào trước, hai người bùng bùng lửa cháy, quần áo tung bay mà lăn lên giường luôn.

Một lần này xem như giải nỗi sầu tương tư mấy ngày của Ngụy Vũ Hoàn, vẫn còn lưu luyến hôn Tạ Tiểu Giang. Mới chỉ vài ngày mà hắn đã nhớ mùi hương của cậu đến thế, hắn nghĩ mình đã hoàn toàn không thể tách xa con cua nhỏ này rồi.

Tạ Tiểu Giang buồn buồn nói: “Mai em sẽ đi viếng mộ ông bà, anh làm gì đây?”

Ngụy Vũ Hoàn nói: “Anh đi cùng em.”

Cậu dở khóc dở cười đập hắn một cái: “Anh bị thần kinh à? Em đi viếng mộ tổ tiên nhà mình, họ Ngụy anh đi làm gì, thể hiện không tốt có khi nửa đêm bị ông bà em tìm đó!”

Khóe mắt Ngụy Vũ Hoàn run run một chút, vỗ mông cậu: “Con mẹ nó anh là chồng em, em đời này là người của anh mà anh không thể thắp một nén hương cho ông bà? Ngày mai chúng ta đi nói rõ với hai người!”

Tạ Tiểu Giang: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận