Ôm Ấp Yêu Thương

ai ngón tay Diệp Nhu cuốn vòng quanh, từ trên cầu thang xuống, hỏi: "Nhiên, ai tới vậy?"

". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên không lên tiếng. Không cần thiết để cho cô
biết, hoặc là nói không biết cho Tiểu Anh thân phận gì, dùng tính cách
khẳng định người trước nhiều hơn chút.

Tiểu Anh thò đầu ra, đáp lại Diệp Nhu. "Chào!"

Diệp Nhu sững sờ, bước xuống cầu thang rõ ràng dừng một chút, "Chào!" Cô
khôi phục vẻ mặt, bước nhanh xuống, đi tới bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, thân mật khoác cánh tay của anh, thân thiếtooivươn tay, nói: "Ta là Diệp
Nhu, bạn gái Nhiên."

Hạ Thiệu Nhiên không phản đối, cũng không đồng ý, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó, giống như pho tượng.

Bàn tay trắng trên cánh tay người đàn ông, thật là chói mắt. "Xin chào, tôi là Lạc Tiểu Anh." Tiểu Anh nặn ra nụ cười, vươn tay, hai cô gái theo
đuổi tâm tư của mình, hữu nghị bắt tay. Hạ Thiệu Nhiên nhìn Tiểu Anh, bờ môi mím chặt, Diệp Nhu nhìn thấy hộp giữ nhiệt trên tay anh, cười híp
mắt hỏi "Mang theo đồ ăn gì sao?"

Tiểu Anh nhìn Hạ Thiệu Nhiên một chút, nói: "Sủi cảo tôi bao."

"Nhân gì thế?" Diệp Nhu đã cầm lấy hộp giữ nhiệt từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên, mở nắp ra, "Ba nhân sao? Tôi thích ăn sủi cảo ba nhân nhất."

"Có thể đã nguội." Tiểu Anh nói.

"Không biết, nhiệt độ vừa đủ." Diệp Nhu dứt lời nhét một viên hướng miệng ăn.
Vừa ăn vừa nói: "Trước kia Nhiên không thích ăn sủi cảo ba nhân, ngại
thức ăn có vị mặn, bởi vì tôi mới thích ăn. Ha ha!"

Lời này thật làm cho Tiểu Anh khó chịu, không đất dung thân.

Hạ Thiệu Nhiên mở miệng: "Lên lầu lau khô tóc đi." "Ừm!" Tiểu Anh lên lầu.

Nhiệt độ bên trong phòng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, Tiểu Anh cởi
khăn bông xuống, áo lông mỏng, chỉ mặc T shirt tiểu hùng màu hồng, dùng
khăn lông lau chùi tóc.

Không quen bạn gái là bởi vì Diệp Nhu,
thích ăn sủi cảo ba nhân cũng bởi vì Diệp Nhu. Haizz! Tình cảm của bọn
họ giống như rất sâu, cô có thể đứng giữa hai người sao? Làm như vậy
không phải thành người thứ ba rồi sao? Được không?

Tuy nói tình yêu phải dũng cảm truy đuổi, hình như người ta có bạn gái!

Tiểu Anh nằm ở trên giường tinh thần lâm vào giao chiến, Hạ Thiệu Nhiên tiến vào gian phòng cũng nhận thấy được.

Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên giường nhìn một hồi lâu, nhìn cô cau mày, than
thở, buồn bã, quả đấm nhỏ xoay vòng trên giường đệm mềm mại. "Nghĩ gì
thế?"

"Hả?"

Tiểu Anh vừa nhìn là anh, nháy mắt mấy cái, từ trên giường bò dậy, hai ba bước nhảy vào trong ngực anh, bắp đùi kẹp
hông của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, mặt dán mặt anh nói: "Em còn có cơ hội đúng không? Hạ Thiệu Nhiên, anh nói em còn có cơ hội hay không,
không cần lập lờ nước đôi, không cần giấu giếm tình cảm của mình, trực
tiếp nói cho em biết, em muốn biết."

Cô làm bộ đáng thương hỏi, Hạ Thiệu Nhiên không biết trả lời cô thế nào, không biết nên hay không nên cho cô hi vọng.

Tiểu Anh thấy anh không nói, đầu nhỏ thõng xuống, đau lòng nói: "Vậy dạng
này đi, anh nói cho em biết, anh thích Diệp Nhu sao? Anh đối với cô ấy,
là yêu nhiều một chút, hay áy náy nhiều một chút? Là muốn yêu cô ấy, hay nghĩ muốn bồi thường cô ấy? Nếu như anh lựa chọn cô ấy. . . . . . Như
vậy. . . . . . Như vậy, lần này là một lần cuối cùng em ôm ấp yêu thương với anh, em sẽ đi xa, không dây dưa với anh nữa, không xuất hiện trước
mặt anh, không hề. . . . . . Thích anh nữa."

Một lần cuối cùng?

Cánh tay rũ xuống bên người như phản xạ có điều kiện ôm chặt người giắt trên người, Hạ Thiệu Nhiên hơi giận, canh chừng ánh mắt cô giống như đang
tức giận, môi lạnh bạc hôn cánh môi mềm mại một cái, tốc độ nhanh, giống vậy nhìn chòng chọc bảo bối thật lâu trong nháy mắt bắt vào tay.

Tiểu Anh có chút mộng, nháy nháy mắt, vô cùng không xác định mới vừa rồi
mình có phải thật bị anh hôn hay không, gương mặt không có tiền đồ đỏ
lên. Không dám nhìn anh, lại muốn nhìn anh, tầm mắt cứ như vậy quấn lấy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không khí mập mờ nảy sinh, Hạ Thiệu Nhiên
chậm rãi cúi đầu, Tiểu Anh khẽ giương cằm, không bị khống chế chậm rãi
mà tới gần, dừng lại, nhìn nhau, trong đồng tử nhau tìm kiếm mình, sau
đó lại từ từ đến gần thăm dò, gần thêm nữa, cuối cùng, hai cặp môi rốt
cuộc đụng nhau.

Lần này Hạ Thiệu Nhiên không có rời đi rất nhanh, mà lặp lại lưu luyến thật lâu, động tác ấy chính là dịu dàng, dịu
dàng đến hoàn toàn không phù hợp với tác phong cường tráng cùng cá tính
trầm muộn trước sau như một của anh.

Đôi môi bị ngậm trong miệng
anh, bị đầu lưỡi anh nhẹ nhàng đụng vào, nhiệt thấp, mềm mại, cảm giác
kỳ quái lại tươi đẹp. Sóng mũi cao dính vào mũi thon nhỏ, thở ra hơi thở giao dung ở chung một chỗ, đầu óc Tiểu Anh trống rỗng, không khí càng
ngày càng mỏng manh, có loại cảm giác thở không ra hơi. "Ưmh ——" miệng
nhỏ vừa mới mở, cho liền người ta thừa cơ lợi dụng.

Ách!

Cô còn không có hô hấp được không khí mới mẻ, đầu lưỡi của anh liền xông
vào, câu quấn cái lưỡi cô, nặng nề hút, nhẹ nhàng liếm, vừa tê tê vừa
mềm mại, vừa nóng lại không lực. Ông trời, thì ra là hôn môi kích thích
như vậy!

Tiểu Anh bị cánh môi có chứa ma lực hòa tan rồi, đáy
lòng nhộn nhạo xuân tình, vô số ngọt ngào nâng cả người, lên cao, đi tới một thế giới ngũ sắc.

Hạ Thiệu Nhiên nhiệt tình còn trong phạm
vi khống chế rời khỏi cánh môi ngọt mềm, hơi thở nồng đậm nhìn ánh mắt
mê mị, hai má đỏ hồng, cánh môi sưng đỏ.

Tiểu Anh thở hổn hển,
sau khi tìm về ý thức của mình lúng túng phát hiện, tư thế hai người quá mức mập mờ. Anh quá cứng rồi, cứng rắn cũng chống đỡ lên cô. Khuôn mặt
nhỏ vọt hồng đến có thể rỉ máu, lần đầu phát hiện bắp đùi quấn eo, tư
thế tay câu cổ làm cho người ta lúng túng kích thích như vậy.

Đầu nhỏ cúi thấp muốn từ trên người anh xuống, Hạ Thiệu Nhiên lại ôm cô
chặt hơn, cô mềm mại cơ hồ muốn rơi vào trong thân thể anh.

"Chớ
không thích anh." Trong giọng nói khàn khàn có ra lệnh còn có cầu xin,
Hạ Thiệu Nhiên nói: "Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng xin, tin tưởng anh,
chờ anh." Tiểu Anh nghe thần kinh chấn động, cả người cũng cứng lại.

"Ý của anh là bảo em tiếp tục thích anh sao? Là thế này phải không? Hạ
Thiệu Nhiên, nếu như anh chọn em mà nói..., liền xử lý tốt quan hệ giữa
anh và Diệp Nhu. Lòng em nhỏ, không thích bạn trai đối tốt với cô gái
khác trừ em, nhưng Diệp Nhu là ngoại lệ, cô ấy đã từng vì anh mà bị
thương, anh có thể đối tốt với cô ấy, nhưng tuyệt đối không thể trên mặt cảm tình, nếu như vậy, em sẽ tức giận, em tức giận cũng sẽ không thích
anh nữa."

"Cho anh thời gian." Hạ Thiệu Nhiên hôn lúm đồng tiền
của cô, "Ừm!" Tiểu Anh nặng nề hừ tiếng, ngọt ngào ngượng ngùng không
thôi.

Hạ Thiệu Nhiên đem tầm mắt từ gương mặt rỉ máu chuyển tới
cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nói: "Trước khi mẹ anh đi, thường bao sủi cảo ba nhân cho anh và cha ăn."

Tiểu Anh mím môi cười, dường như lấy lòng nói: "Em có thể ngày ngày bao cho anh, chỉ cần anh có thể ăn vô."

Hạ Thiệu Nhiên cong khóe miệng, vuốt ve đầu của cô.

Cô gái tốt nên được che chở dịu dàng, không nên cùng anh vào mưa bom bão đạn.

Diệp Nhu ở phòng khách ăn sủi cảo, càng ăn càng thấy ngán người, trong dạ
dày xông ra một cỗ chua xót, che môi chạy đến toilet hướng về phía bồn
cầu nôn một hồi, rầm rầm rào rào, sủi cảo ăn vào đều bị phun ra. Phối
hợp tiếng xả nước, là âm thanh cô phẫn hận: "Rau hẹ hãm mặn thật làm cho người ta ngán!"

Rửa mặt, Diệp Nhu lên lầu, đi tới cửa phòng Tiểu Anh vừa muốn gõ cửa, cửa liền mở ra, là Hạ Thiệu Nhiên, vừa vặn đụng cô.

"Để em xem cô ấy một chút, muốn nói một tiếng cám ơn với cô ấy, sủi cảo ăn
thật ngon." Diệp Nhu nhìn môi Hạ Thiệu Nhiên, một lòng trầm xuống.

Tuyết càng rơi càng lớn, không có nửa điểm ý dừng lại, trong tin tức thời
tiết thông báo tron khoảng 72h thời tiết biến hóa, tin tức đường phố
phong bế cùng với xe không thông. Diệp Nhu lấy thân phận nữ chủ nhân xin Tiểu Anh lưu lại làm khách, Tiểu Anh hớn hở đồng ý, cô muốn lưu lại,
nhìn Hạ Thiệu Nhiên.

Nói thật, cô thật sợ Hạ Thiệu Nhiên sống
chung lâu ngày cùng Diệp Nhu sau lại thích cô ấy, bởi vì vóc người Diệp
Nhu xinh đẹp lại đẹp, mà mình, nhiều lắm coi như là cô gái đáng yêu,
không thế sánh bằng Diệp Nhu.

Ban đêm, tuyết dần dần nhỏ.

Diệp Nhu mặc áo ngủ xinh đẹp gõ cửa phòng Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên mời cô vào, sau khi đóng cửa lại, một đôi cánh tay mảnh khảnh từ phía sau
anh ôm lấy anh. Diệp Nhu thật thấp nói: "Nhiên!"

Hạ Thiệu Nhiên kéo cánh tay cô ra, xoay người lại, trong con ngươi không có một tia tình cảm, "Chuyện gì?"

Diệp Nhu thấy thái độ lạnh nhạt của anh, đôi mắt ửng hồng nhào tới trong
ngực anh, câu hôn cổ anh. Tay Hạ Thiệu Nhiên chặn lại môi của cô, chân
mày vặn chặt.

Diệp Nhu cắn chặt môi dưới, nhìn anh, một giọt rơi
lệ xuống, "Không phải anh yêu thích em sao? Tại sao không để cho em hôn
anh? Hay ghét bỏ em bị người đùa giỡn qua, bẩn sao?"

"Đừng có đoán mò."

"Từ sau khi trở lại, anh đều không động vào em."

Hạ Thiệu Nhiên nhướng mày, vô cùng không vui nói: "Trước anh cũng không chạm qua em."

"Trước anh không có chạm qua em, nhưng có hôn em, ôm em. Nhưng từ lúc em trở
lại đến bây giờ con mắt anh liên tục không nhìn qua em, chứ đừng nói hôn em, ôm em. Em biết rõ anh đang chê em bẩn, mà em thành ra như vậy là
bởi vì ai! Anh có biết hay không, ba năm trước đây em tự sát, suýt chút
nữa đã chết rồi." Diệp Nhu kéo ống tay áo, lộ ra hai vết dao trên cổ tay đã sớm thành màu đậm, vừa rơi lệ vừa nói: "Em sớm biết anh dùng dáng vẻ lạnh lẽo này đối với em, còn không bằng em chết đi! Huhu. . . . . ."

Hai vết sẹo rối rắm, có thể tưởng tượng lúc ấy ở phía trên có nhiều thương. Một sinh mạng bởi vì mình chịu khuất nhục thiếu chút nữa biến mất khỏi
thế giới, phàm là người có lương tâm sẽ vì cái này thương yêu không dứt, đáng tiếc, Hạ Thiệu Nhiên là ngoại lệ.

Trong máu của anh có thành phần khối băng.

Diệp Nhu khóc thầm phóng tới vách tường cứng rắn, Hạ Thiệu Nhiên kéo cô, ánh mắt lẫm liệt phiếm ngoan ý, từng chữ từng câu nói: "Đừng có dùng chết
uy hiếp anh, em tốt nhất sống thật khỏe cho anh."

Diệp Nhu sợ
nhất là dáng vẻ kinh khủng lúc tức giận của anh, nức nở, lau sạch sẽ
nước mắt hỏi: "Em biết rồi, anh thích cô gái kia rồi, đúng không?"

Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào, ánh mắt so nhìn cô ác hơn mấy phần so với mới vừa rồi.

"Hừ!" Diệp Nhu tự giễu cười một tiếng: "Nếu như bởi vì không thích em bị
người đụng, em không tiếp thụ nổi, nhưng mà bởi vì có người thích mới cự tuyệt em... ngược lại em có thể tiếp nhận. Ngày mai, em liền rời đi, từ nay không cần anh thương hại." Dứt lời, xoay người sang chỗ khác, tay
che miệng khóc thút thít.

Tiếng khóc nức nở, nghe được phiền
lòng. "Đừng khóc." Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng mở miệng. Diệp Nhu không để ý anh, tiếp tục phát tiết tâm tình của mình. Hạ Thiệu Nhiên tính tình
lạnh lẽo căn bản sẽ không dỗ người, thấy cô khóc không ngừng, định không để ý tới.

Diệp Nhu khóc đủ rồi, mu bàn tay chùi chùi lệ nói:
"Tốt lắm, em cũng vậy phát tiết xong rồi, ngày mai em sẽ rời đi, không
làm người yêu chúng ta còn có thể là bạn." Cô đem rượu đỏ trên khay trà
đổ vào hai ly, móng tay dài nhọn dính rượu, đi tới bên cạnh Hạ Thiệu
Nhiên nói: "Cạn một ly nhé, coi như là vì tiễn em."

Hạ Thiệu Nhiên cảnh giác nhìn cô, Diệp Nhu uống trước. Hạ Thiệu Nhiên do dự một giây, mới nhận lấy ly rượu, hướng lên cạn sạch.

Ngón út mảnh khảnh của Diệp Nhu bỏ vào trong ly rượu quấy hai cái, lấy ra,
tiến tới bên môi, đưa lưỡi ra, liếm láp ngón út, từ đầu ngón tay đến
ngón tay, động tác chậm chạp, hết sức hấp dẫn.

Hạ Thiệu Nhiên vừa uống rượu cả người cảm giác nóng ran, đặc biệt nóng, ngăn nút áo áo sơ
mi, nhìn không chớp mắt cô gái trước mắt, vẻ mặt hốt hoảng, dung nhan
kiều mỵ biến chuyển thành khuôn mặt khả ái xinh đẹp, cười với anh, vừa
cười vừa cởi quần áo.

Nóng, nhanh chóng xâm chiếm toàn thân,
ngứa tay, nơi cổ họng khô cạn, vội vàng muốn đi làm chút gì, hôn cái
miệng nhỏ của cô, vuốt ve thân thể của cô.

Ngứa tay thật lợi hại, hơn nữa ngón giữa tay phải, không tự chủ giật giật.

Đây là thế nào?

Tại sao có thể như vậy?

Hạ Thiệu Nhiên cố gắng ngăn cản ý xấu cuồn cuộn ra trong đầu, nhưng không
được. "Không, không thể như vậy." Đối mặt thân thể cô gái lõa lồ từng
bước một ép về phía mình, Hạ Thiệu Nhiên lựa chọn lui về phía sau, quả
đấm đập vào đầu bị dục vọng ăn mòn, trừng mắt nói: "Anh không thể, đừng
như vậy. . . . . ."

Diệp Nhu bắt lấy tay anh đặt lên trước ngực mình, hỏi: "Anh yêu thích em sao?"

Đó có thể là xúc cảm mềm mại đem người ép điên, ngón giữa tay phải đói
khát đã lâu chạm được kẹo, vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên máy móc nói: "Thích. . . . . ."

Thích là ưa thích, nhưng không phải quá nhanh, không nên như vậy, không nên đối với cô như vậy.

Diệp Nhu cười, quyệt miệng hỏi: "Thích bao nhiêu? Một chút bày tỏ cũng không có, chính là không thích, em sẽ tức giận."

Trả lời cô là một nụ hôn nóng bỏng nóng hừng hực. Củi khô lửa bốc nhanh
chóng thiêu đốt, dục vọng đè nén tìm kiếm buông thả, phóng túng ẩn núp
tùy ý ngâm gọi, đâm xuyên qua cánh cửa.

Tiểu Anh đứng ở trước cửa phòng Hạ Thiệu Nhiên, từ trong khe cửa thấy được tất cả. Hết sức tự nói với mình đây không phải là thật, không phải thật, nhưng tiếng kêu của
cô gái cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng với hình ảnh hai
người quấn lấy không ngừng xuyên thấu qua khe hở truyền đến trong tai
trong đôi mắt cô, nhắc nhở cô đây là sự thực, là thật.

Người đàn
ông buổi sáng còn hôn qua mình chính lúc này lại vừa hôn vừa sờ cô gái
khác, nói qua lời dễ nghe, cách gian phòng này chỉ ngắn ngủn mười giờ.

"Chớ không thích anh."

"Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng xin em tin tưởng anh, chờ anh."

Vô luận xảy ra chuyện gì, nếu như nhắc đến loại chuyện như vậy, Tiểu Anh
thật đúng là không tiếp thụ nổi, không chịu nổi kích thích như vậy. Cô
biết Hạ Thiệu Nhiên là tuyệt thế thần thâu, là chưởng môn nhân nhà họ Hạ có danh vọng nhất có địa vị nhất Thành phố C, đồng thời cũng là người
đàn ông nhất giữ mình trong sạch. Làm sao có thể như người đàn ông hư
bội tình bạc nghĩa!

Trong cửa, Diệp Nhu không ngừng rên rit, ngoài cửa, Tiểu Anh siết chặt tay, móng tay đâm vào trong thịt, nước mắt tràn lan.

Hạ Thiệu Nhiên, em tức giận, em tức giận, không cần anh nữa.

Tiểu Anh không biết mình về gian phòng thế nào, ngồi ở trên giường co ro
thân thể ôm đầu gối, bờ môi mím chặt, Hạ Thiệu Nhiên nói thích với Diệp
Nhu, một mực quanh quẩn bên tai. Cô cắn chặt môi dưới, không để cho mình khóc lên, nhưng không được, nước mắt không bị khống chế chảy ra.

Trong phòng của Hạ Thiệu Nhiên, Diệp Nhu cả người xích lõa ôm cổ của Hạ Thiệu Nhiên gắt gao quấn lấy anh. Dục vọng mãnh liệt từng điểm từng điểm ăn
mòn lý trí, cô gái phía dưới dịu dàng, Hạ Thiệu Nhiên không khống chế
được mình không đụng vào.

Ánh mắt mang hơi nước mê mang, gương mặt xinh đẹp tràn đầy đỏ ửng, còn có lúm đồng tiền hãm sâu, tất cả đều đẹp.

Hoa anh đào đẹp nhất!

Hoa anh đào đẹp nhất.

Bỗng chốc, Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, nhìn không chớp mắt cô gái nhỏ bị chính mình đè ở phía dưới.

Anh đang làm gì?

Anh làm cái gì?

Hoa anh đào chính là tốt đẹp, anh có thể nào vào thời điểm này phá hủy hồn nhiên của cô.

Khi bạn thật lòng thích một người, sẽ khát vọng lấy được cô, cũng sẽ không bỏ được chiếm cô, phá hư cô.

Hạ Thiệu Nhiên không bỏ được rồi, không bỏ được Tiểu Anh đối xử quý
trọng với anh như thế, lần đầu tiên anh cho cô phải là tốt đẹp lại coi
trọng , không thể vô duyên vô cớ, tùy tùy tiện tiện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui