Kỳ Tiểu Nguyên cùng Cao Thừa Tử đem từng kiện đồ vật dọn vào căn phòng mà Mẫu hậu nương nương đã thu dọn cho bọn họ. Căn phòng này cũng chính là nơi Quả cam nhỏ sống lúc bé. Bất quá giường trong này quá nhỏ, nên Mẫu hậu nương nương đành tự mình đi chọn một chiếc giường đôi làm bằng tre, vừa hoài cổ lại thoải mái, mặt trên còn được lót đệm bông rất dày, ngồi lên vô cùng thư thái.
Chăn là Mẫu hậu nương nương nhờ bà Cao. Bà Cao vừa nghe tin Quả cam nhỏ cưới vợ, liền một hơi làm mười cái chăn bông, mười cái drap trải giường không chỉ dày bự mà còn cực mềm mại.
Con cháu ởthôn họ Cao một khi kết hôn cần phải có đủ mười tấm drap trải giường và mười chiếc chăn, đây chính là tiêu chuẩn tối thiểu ở nơi này. Nhà Cao Cường đều là đại nam nhân, không có ai thích hợp đứng ra lo liệu việc thiêu thùa may vá. Trù nghệ của Mẫu hậu nương nương coi như còn được, về phần các phương diện nữ công gia chánh hắn ngay cả nhập môn còn không có cửa đề vào, nên đành phải giao cho bà của Cao Bác.
Bông vải đều là do nhà họ trồng ra, ngay cả phần bông nhồi trong chăn cũng đều do nhà họ tự xuất ra hết. Tất cả đều được làm từ chất liệu vải tốt nhất, lúc nằm ngủ trên đó tuyệt đối không cần lo làn da bị mẫn cảm. Vì quá nhiều đồ nên tủ quần áo hầu như đã chất đầy cả chăn đệm, bọn họ chỉ chừa lại hai cái để đặt lên trên giường.
Thu thập xong xuôi, Quả cam nhỏ liền trảo lấy Kỳ Tiểu Nguyên, đặt ở thân mình hôn hết nửa ngày, thẳng đến khi Kỳ Tiểu Nguyên lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn mới chịu buông tha.
“Anh nghe các cụ nói nếu ăn chút táo chua thì có thể giảm bớt nôn nghén. Đợi một lát, anh mang em lên trên núi hái chút táo trở về. Lúc này táo cũng vừa vặn chín tới. Không… vẫn là để anh tự mình đi thôi! Thân mình của em không tiện, đường trên núi cũng không dễ đi.”(táo ở đây là táo tàu hay còn gọi là đại táo)
Kỳ Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy Cao Thừa Tử chuyện bé xé ra to: “Trước kia lúc em mang thai Tử Tử còn giúp Quân Nhi phân loại thảo dược nữa kìa, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
“Sao mà giống được chứ, trước kia là do anh không biết em mang thai con của anh, hiện tại đã biết, anh làm sao có thể tiếp tục để em chịu ủy khuất?” Cao Thừa Tử đáp.
Vì thế liên tiếp vài ngày kế đó, Kỳ Tiểu Nguyên liền rơi vào tình cảnh không có gì để làm, ngoại trừ việc mang theo Tử Tử đi dạo nơi nơi chốn chốn, nhìn xem nhóm du khách đảo quanh. Cao Thừa Tử cũng đã phân phó, thời điểm hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Nguyên một mình. Mẫu hậu nương nương cùng vài vị gia trưởng sẽ thay phiên đi theo cậu, ngay cả bà Cao cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi qua nhà bồi Tiểu Nguyên. Nhóm gia trưởng ởthôn họ Cao đối xử với cậu rất tốt, thậm chí tốt đến nỗi khiến Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy rất ngại ngùng.
Chẳng qua, cả ngày nhàn rỗi như vậy, cậu thật sự chịu không nổi. Mấy ngày nay, cậu còn hay cảm thấy đau nhức, tám phần mười là do rảnh quá mà thành đây. Vì thế cậu liền mặc vào bộ trang phục ngăn ngừa phóng xạ dành cho dựng phu mà Diệp Diệp đã dùng khi sinh Quý Dân, sau đó ôm lấy di động cùng Lôi Quân nấu cháo điện thoại: “Quân Nhi, cậu lúc nào mới qua đây? Mau đến đi! Tớ sắp chán chết rồi! Cậu mau tớithôn họ Cao, bên này vị trí địa lý rất tốt, phi thường tốt luôn. Chúng ta đem quán dược thiện dời qua bên đây, khẳng định so với địa điểm cũ còn kiếm nhiều tiền hơn! Tớ sẽ làm trợ thủ cho cậu nha! Cậu có muốn ăn món tiểu sao nhục tớ làm không? Anh Thừa Tử thích tớ làm tiểu sao nhục nhất đấy! Cậu mau tới đây đi! Tớ làm cho cậu ăn! ”
Lôi Quân ở bên kia sợ run cả người, bảo: “Tiểu Nguyên, cậu không có việc gì đi? Nhàn rỗi không tốt sao? Tớ còn nghe nói, cái ngày bên nhà chồng cậu qua đây đón người đã mang cả hai hàng xe đến luôn. Cừ thật, nhìn bề ngoài nào có đoán ra, chỉ là một bộ đội đặc chủng mà lại có thân thế thâm tàng như vậy! Không thể tưởng được một thiếu gia con nhà có tiền lại đi tham gia quân ngũ! Haizz, Tiểu Nguyên cậu cũng đừng có lôi tiểu sao nhục ra dụ dỗ tớ à! Anh bộ đội đặc chủng kia của cậu, lần trước thấy tớ đã thiếu chút nữa bóp nát một bàn tay của tớ rồi. Giờ tớ cũng không muốn tái diễn cảnh tượng náo nhiệt đó thêm lần nữa đâu. Bất quá, cậu nói vị trí địa lý của chỗ kia thật sự rất tốt sao? Nếu thật tốt, tớ đây liền dọn đi qua! Ai ngại kiếm thêm tiền chứ! Tớ còn phải kiếm tiền cưới vợ nữa!”
Đang vui vẻ ăn dược thiện, Cao Đại Xuyên ba một tiếng đem thìa ném vào trong bát: Cưới vợ? Cậu ấy quả nhiên là thẳng…
Lôi Quân bên này vẫn mải miết cùng Kỳ Tiểu Nguyên tán gẫu: “Nguyên Nguyên, cha Kỳ hôm nay trở lại, chú ấy nói với tớ, chú cũng muốn đi theo cùng dọn qua đó, giờ còn đang thu thập vườn bách thú hoang dại của chú ấy đó. Tớ muốn đi qua hỗ trợ, nhưng lại bị mấy con rắn bự kia dọa sợ muốn chết. Thiệt tình, Nguyên Nguyên à, cậu nói xem ba của cậu vì sao lại thích nuôi mấy con động vật hoang dã đến vậy chứ?! Vật kia không thể bán lấy tiền cũng không thể ăn, còn dọa người ta sợ muốn chết.”
“Không biết, ba của tớ chỉ có sở thích ấy thôi. Ông ấy muốn nuôi thì cứ để cho ông ấy nuôi. Mấy vật kia của ông, cậu ngàn vạn đừng động vào, quý giá lắm đó.” Kỳ Tiểu Nguyên vừa định nói tiếp thì di động đã thình thình lình bị một bàn tay to bự chộp lấy, chỉ nghe Lôi Quân ở bên kia nói tiếp: “Ừ, tính cách của ba, tớ hiểu rõ nhất. Khi còn bé đã bị ông dọa cho không nhẹ, sau mới biết được tính cách vốn có của ông. Haiz, Nguyên Nguyên, vài ngày không thấy tớ cũng thật nhớ cậu quá đi! Qua mấy ngày nữa tớ liền dọn qua ngay, chờ tớ nha, ha ha!”
Cao Thừa Tử nhíu nhíu mày, tránh khỏi vùng thanh âm chói tai. Kỳ Tiểu Nguyên thấy thế chỉ muốn ngay lập tức che lấy miệng Lôi Quân, không cho cậu ta nói tiếp nữa. Đáng tiếc đáng tiếc, ở đầu dây bên kia, Lôi Quân quả nhiên vẫn như cũ không phát giác ra nguy hiểm đang tới gần: “Nguyên Nguyên tớ nói cho cậu biết, mấy ngày nay tớ thật sự kiếm được không ít. Lúc tớ tới, cậu nhớ mua sữa bột cho con nuôi của tớ à. Cái vị Đại lão bản kia lập tức sẽ cho tớ năm vạn khối, hắn nói hắn thích ăn dược thiện tớ làm, nên dự tính ăn tiếp cả tháng đó! Ơ, Nguyên Nguyên cậu có nghe tớ nói không thế? Tớ đã nói với cậu…” Ba một tiếng, Cao Thừa Tử đem điện thoại cắt đứt, sau đó nguyên hàm răng va vào nhau ken két: “Nguyên Nguyên?”
Kỳ Tiểu Nguyên hận không thể đem Lôi Quân bóp chết tại chỗ. Lúc này dù có lý cũng nói không rõ, nên cậu đành vươn tay tới đối phương, vừa giải thích: “Anh Thừa Tử, anh hãy nghe em nói, sự tình tuyệt đối không hề như anh tưởng tượng đâu!”
Cao Thừa Tử đáp: “A, vậy em nói xem là như thế nào?”
Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến: “Cậu ấy từ nhỏ đã kêu em là Nguyên Nguyên rồi. Hai chúng em cùng học tiểu học, cấp 2 rồi cấp 3. Kêu nhau bằng nhũ danh cũng kêu thành quen, chớ tuyệt đối không có cái quan hệ như anh tưởng đâu.”
Cao Thừa Tử đem Kỳ Tiểu Nguyên ôm ngang lên, nhìn như dùng sức, lúc đặt lên trên giường lại nhẹ thiệt là nhẹ: “Quan hệ gì chứ? Nguyên Nguyên? Ba của tớ? Tiểu Nguyên, anh còn chưa được kêu em là Nguyên Nguyên, cũng chưa được gọi cha của em một tiếng ba nữa!” Cao Thừa Tử ngẩng đầu nhìn hướng Kỳ Tiểu Nguyên, trong ánh mắt lãnh liệt lộ ra sự ủy khuất.
Kỳ Tiểu Nguyên cũng ủy khuất theo: “Anh Thừa Tử anh đừng nghĩ lung tung! Hai chúng ta đã thành như vậy, con cũng đã có, trong bụng em còn có một đứa con của anh. Làm sao có thể cùng người khác có cái gì a!”
Đàn ông một khi rơi vào ái tình thì chỉ số thông minh cũng nhanh chóng tuột xuống trị số 0, miễn bàn hắn là bộ đội đặc chủng gì gì đó, cho dù là đại la thần tiên cũng chả có đất dụng võ.
Bất thình lình, Cao Thừa Tử cắn lên núm vú của Kỳ Tiểu Nguyên, sau lại dùng răng nanh trực tiếp tháo nút áo của cậu ra. Tiếp đó, hắn lại dùng răng thâm nhập vào trong áo, liếm láp đóa hoa hồng nhạt mềm mại lộ ra ngoài. Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng giơ tay che lấy ngực: “Anh Thừa Tử, anh đừng như vậy, cửa… cửa còn chưa khóa…”
Cao Thừa Tử lại không thuận theo cũng chẳng chịu buông tha, cứ thế cúi người ở trên ngực cậu gặm cắn một hơi.
Cảm giác ướt át khiến cho hai đùi của Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên co rụt lại. Cao Thừa Tử tiếp tục hoạt động trên vùng bụng của cậu, nhưng lại nghiêng người tránh không chạm tới gần vùng cấm địa của cậu. Kỳ Tiểu Nguyên vội rụt chân, bên phía khu vực cấm cũng dần dần dựng thẳng lên ngọn cờ nho nhỏ. Kỳ Tiểu Nguyên lui về phía sau, nhích đến gần cạnh giường rồi dựa đầu vào tường, miệng ngập ngừng:“Không… Đừng như vậy Anh Thừa Tử. Anh nếu muốn thì đóng cửa lại, em cởi hết cho anh thượng. Chính là… Chính là, vạn nhất có người tiến vào thì làm sao đây?” Từ lần trước bị lão nhân tập kích bất ngờ đã khiến cho Kỳ Tiểu Nguyên để lại bóng ma trong lòng, nên đợt này mà còn bị cha chồng và mẹ chồng nhìn thấy, vậy cậu không phải sẽ xấu hổ đến chết sao?
Cao Thừa Tử không thèm để ý tới, một mạch kéo chiếc quần rộng thùng thình của cậu xuống, đem phân thân rút khỏi quần lót của cậu, sau đó liền nhẹ nhàng hôn lên hai cái đùi thon dài trắng như bạch ngọc: “Nguyên Nguyên?”
Đồng tử Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên co rút lại. Lúc bàn tay to lớn thô ráp của Cao Thừa Tử nhẹ nhàng niết niết đùi và mông cậu, nơi phía trước cũng liền lập tức trào ra một lượng lớn chất lỏng màu trắng. Phân thân của cậu hiện sớm đã ngạnh đến mức không thể thẳng hơn nữa. Dù vậy, Cao Thừa Tử lại cố ý không chịu chạm đến vị trí kia, đã thế còn không ngừng vuốt ve hai bên mép háng của cậu. Một bên vuốt ve một bên ngẩng đầu nhìn biểu tình nan kham giống như đang cực lực nhẫn nại, lại như cực độ khát cầu của Kỳ Tiểu Nguyên.
Ngay lúc này, Cao Thừa Tử lại kêu tên cậu: “Nguyên Nguyên?”
Kỳ Tiểu Nguyên mở to mắt, khát vọng nhìn Cao Thừa Tử, trên mặt đã muốn nổi lên sắc hồng rực rỡ.
“Nguyên Nguyên?”
Kỳ Tiểu Nguyên lắc đầu, trong mắt lóe thủy quang. Biểu tình tội nghiệp kiamặc cho ai nhìn thấy cũng nhịn không được đau lòng.
“Đáp ứng anh, về sau không được để người khác gọi em là Nguyên Nguyên. Đáp ứng anh, anh liền giúp em hút ra.”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức gật đầu: “Ách… được… được mà…”
Nghe được đáp án vừa lòng, Cao Thừa Tử liền cúi đầu ngậm lấy phân thân căng tràn bóng mượt của cậu. Đầu lưỡi giảo hoạt liếm từ hành thân đến đỉnh chóp. Kỳ Tiểu Nguyên như bị điện giật mà khép chặt đôi chân, mưu tính muốn che khuất bộ vị đang bị người yêu liếm mút khiến cậu mất thể diện kia, nhưng đến sau cùng lại bị một đôi tay thô ráp bá đạo đè lại.
Kỳ Tiểu Nguyên cố mở đôi mắt mông lung ra, giữa hai cái đùi của cậu chính là người đàn ông cậu tâm tâm niệm niệm, mong nhớ ngày đêm suốt sáu năm qua. Người kia vừa là một con lang cao ngạo, cả người đều tản ra hơi thở lạnh như băng, đồng thời lại là một người cha hết mực săn sóc con cái, một đứa con hiểu chuyện của gia đình. Thị giác điên đảo như đánh sâu vào tiềm thức, khiến cậu thoáng cái đã rơi vào tay giặc. côn th*t ngày một tiết ra càng nhiều chất lỏng màu trắng hơn, nhưng đều bị Cao Thừa Tử không chút khách khí nhào qua hút sạch.
Không chỉ như thế, hắn còn cố ý liếm qua đỉnh côn th*t, không thuận theo cũng không buông tha đảo qua hành thân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve túi trứng mềm mại của cậu. Rồi đột nhiên, hắn bất ngờ gắt gao bịt chặt lấy đỉnh côn th*t, ý đồ không cho cậu bắn tinh.
Mặt mũi Kỳ Tiểu Nguyên bấy giờ vừa thẹn lại vừa ủy khuất. Vài thanh âm rên rỉ vô thức phát ra từ miệng, ngay cả bản thân cậu khi nghe vào tai cũng nhịn không được cảm thấy quá mức thấp hèn: “Ân… Thừa… Tử ca… Nga… Buông tha… Buông tha cho em… A…” Sau một hồi thở gấp một hồi áp đảo điên loạn qua đi, Cao Thừa Tử rốt cuộc cũng buông tha cho phân thân của cậu. Thân thể Kỳ Tiểu Nguyên theo đó bất chợt co rút, thiên hôn địa ám mà giải phóng dịch thể.
Biểu tình trên mặt cậu lúc này có vẻ ủy khuất cực kỳ, nhưng lại bị khoái cảm sau khi bắn tinh hung thành màu hồng chói lọi. Đôi mắt lóng lánh của cậu tựa hồ như tùy thời đều có thể chảy xuống nước mắt.
Đột nhiên, trongdạ dày chợt dâng lên một trận ghê tởm. Cậu vội che miệng lại, cố nhịn xuống xúc động muốn ói ra, nhưng nước mắt lại không kìm được lã chã chảy xuống.
“Anh Thừa Tử anh… khi dễ em…” Vừa thấy những giọt nước to như hạt đậu rơi ra, Cao Thừa Tử lập tức liền hối hận. Hắn sốt ruộtđứng dậy, hỏa tốc đem Kỳ Tiểu Nguyên ôm vào trong ngực, một bên an ủi một bên vuốt ve: “Tiểu Nguyên, thực xin lỗi, là anh sai. Đừng khóc, đều là do người đàn ông của em không tốt, không nên ăn bậy dấm chua. Anh thật không biết săn sóc, không có mắt nhìn, còn rất không có ý vị! Đến, cho em đánh anh này.” Nói xong hắn cầm lấy tay phải của Kỳ Tiểu Nguyên, quạt quạt mấy cái trên mặt mình.
Kỳ Tiểu Nguyên co ngón tay lại, thút thít: “Em mới không đánh anh đâu.”
Cao Thừa Tử hỏi: “Vậy em không sinh khí à?”
“Em vì sao không sinh khí chứ?” Kỳ Tiểu Nguyên gạt bỏ hai giọt nước mắt, rồi bảo: “Anh Thừa Tử, anh khi dễ em, anh sao lại khi dễ em chứ?”
Cao Thừa Tử chỉ ngây ngốc gãi gãi đầu, bảo: “Tiểu Nguyên, anh có lẽ đã biết yêu mà em nói là gì rồi.”
Kỳ Tiểu Nguyên ngẩn ngơ, vội ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Khi anh nghe người khác gọi em là Nguyên Nguyên, trong lòng anh liền không thoải mái. Lúc nhìn người khác cùng em thân thiết, trong đầu lại bắt đầu nghĩ loạn. Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ có loại cảm xúc này, nhưng hôm nay nó lại đột nhiên xuất hiện. Anh chỉ biết anh rất thích em. Khi biết được em thầm mến anh lâu như vậy, anh chỉ cảm thấy đau lòng lắm. Đến hôm nay, anh mới biết được nguyên lai anh là thật lòng thích em, cho nên mới có cảm giác này. Là anh không khống chế được, là do anh hỗn đản! Tiểu Nguyên, thực xin lỗi, vừa nãy anh không nên ăn hiếp em.”