Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Cao Cường đỡ Hình phó tổng đang không ngừng xoa thắt lưng đến ghế ngồi xuống, một bên thay hắn bốp chỗ đau nhức, một bên lại bảo: “Em nghỉ một lát đi, có người phục vụ thu xếp rồi, em đừng quản những chuyện nhỏ nhặt nữa.”

Uống một hơi nước trà do Kiều Hạnh Nhi đưa lên, Hnh phó tổng lau mồ hôi trên trán, mặc cho từng làn gió từ điều hòa phả vào mặt mình: “Anh không hiểu đâu Cường ca, việc này em phải tự tay thu xếp mới được. Em không lo thì ai lo chứ? Con của chúng ta cưới vợ, em đây là cha chồng, tự nhiên phải đem việc đại sự của nhà họ Cao nhà chúng ta lo liệu cho hoàn mỹ. Không thể để cho ông thông gia tìm ra lỗi sai, anh nói có phải hay không? Còn nữa, Tiểu Nguyên gả cho Thừa Tử, xem như đã ủy khuất đứa nhỏ này. Trên bối phận, Tiểu Nguyên cùng mỹ nhân đại thúc mới là ngang hàng. Bất quá sự cố chấp của đứa nhỏ này khiến em thật thưởng thức à! Haizz, Cường ca, anh nói xem Quả cam nhỏ tốt chỗ nào vậy? Làm chi mà có thể khiến cho Tiểu Nguyên thích nó tới tận năm năm trời?”

Cao Cường bày vẻ mặt mờ mịt: “Anh nào biết, anh còn không biết mình có chỗ nào tốt mà làm cho em thích cả đời đây này!?”

Hình phó tổng lập tức đổi sang biểu tình chính trực: “Anh toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đều tốt. Em đã chọn trúng anh rồi, ai còn dám nói một câu không tốt?”

Cao Cường bất đắc dĩ cười trừ. Dù nhiều năm trôi qua, bà xã nhà hắn vẫn giữ nguyên cá tính như xưa, chẳng hề thay đổi, mà ngay cả bộ dáng nhỏ nhắn hiện nay cũng giống y như hình dáng lúc còn trẻ. Kỳ thật, Cao Cường rất muốn nhìn thấy cảnh hắn cùng tiểu Hình đồng chí nhà mình đồng thời biến thành bộ dáng hai ông lão, nhưng trớ trêu thay đây lại là điều tiểu Hình đồng chí thống hận nhất. Cho dù đến chết, hắn cũng muốn xinh xinh đẹp đẹp mà lên trời xuống đất.

Cao Bác là người đầu tiên chạy đến đây. Thiệt ra hắn không thể chờ được tới lúc gặp mặt cô dâu của Quả cam nhỏ. Đáng tiếc, tức phụ của Quả cam nhỏ giờ vẫn còn đang ở nhà làm kiến thiết tâm lý.

Cao Bác hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi màu tím vô cùng tôn vóc người, như Quý Hoành năm đó đã nói, từ sau khi Cao Bác ba mươi tuổi liền bắt đầu khiến cho mọi người biết thế nào là sự sinh trưởng nghịch thiên. Bởi vì bất luận là làn da hay là dung mạo của hắn đều đang phát triển theo xu hướng càng lớn tuổi lại càng hoàn mỹ hóa. Nếu trước kia, Cao Bác còn có vài phần giống Lục Chi Hiên, như vậy Cao Bác hiện tại hoàn toàn là phiên bản Lục Chi Hiên thăng cấp, Lục Chi Hiên ver. 2.0. Bất quá ngũ quan của hắn so với cha ruột Lục Chi Hiên của mình lại có vẻ nhu hòa hơn, cả người nhìn qua cũng càng ôn nhu hòa ái.(Xin nhắc lại, Lục Chi Hiên là chồng trước của Quý Hoành, cha của đứa con đầu lòng của Quý Hoành. Thật tò mò cái vụ đổi công này, ko bik chuyện zì đã xảy ra vậy nhẩy?)

Cao Bác vừa vào cửa đã bắt đầu tả hữu nhìn xung quanh: “Quả cam nhỏ đâu? Tức phụ mới đâu? Còn chưa có qua đây hả?”


Hình phó tổng đặt chén trà xuống, bảo: “Vừa vào cửa là đã hỏi ba cái gì đâu không. Hiện tại còn sớm mà, mới hơn bốn giờ chứ mấy, tụi nó muộn một chút mới qua đây được. Giữa trưa, em có kêu bọn nhỏ ở nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiểu Nguyên trong bụng đang mang thai, đến gần giờ rồi kêu tụi nó cũng không muộn.”

Cao Bác lại hỏi: “Lão gia tử kia đâu? Không thấy tiểu bối thì gặp trưởng bối cũng được à!”

Hình phó tổng đáp: “Đi trên núi rồi, nói là muốn nhìn phong thủy… Thứ này em không hiểu, mỹ nhân đại thúc có lẽ đang đi cùng ông ấy đấy!”

Cao Bác đạo: “Không có! Anh vừa mới nhìn thấy ba ở sảnh lớn xong. Cơ mà Tiểu Dân nhà chúng ta không biết đã chạy đến nơi nào rồi? Ai nha, mấy người này thiệt tình chẳng có ai đáng tin cậy hết sao? Chẳng lẽ lúc tới giờ, chúng ta phải gọi từng người trở về à?”

Hình phó tổng cân nhắc: “Em tám phần biết Tiểu Dân đi đâu rồi…”

“Tiểu tử thúi này chỉ thích chạy rông đến mày chỗ hoang dã, có lẽ lại ra sông Đông Tây nhìn người ta câu cá rồi đi?”

“Không, nhóc khẳng định đang ở cùng với tức phụ mới đây.”


“Ơ, sao chú biết hay vậy? Tiểu tử thúi này xem ra còn so với chúng ta thích xem náo nhiệt hơn hẳn!? Ai dô, cậu chờ một chút, Thẩm tổng điện tới… Uy, tại lầu ba, chính là cái nhã gian lớn nhất ấy! Đúng rồi, anh trở về lấy mấy bình rượu lại đây. Hôm nay Quả cam nhỏ mà không uống say liền không thể để cho nó nguyên vẹn trở về!” Nói xong Cao Bác liền treo điện thoại.Hình phó tổng lập tức trưng vẻ mặt cảnh cáo nhìn hắn, tựa hồ như đang nói: Anh nếu dám làm con em quá chén, em liền không để yên cho anh đâu đó!

Cao Bác cũng lập tức trưng ra vẻ mặt khiêu khích: Thế nào? Chú lập tức sẽ có được tới hai đứa cháu, bởi thế tối hôm nay chú cũng đừng mong tỉnh táo trở về! Anh đã kêu Đại Hải chuẩn bị tốt khách phòng, không thể quay về thì trực tiếp ngủ ở đây!

Hình phó tổng hừ lạnh một tiếng: Ai sợ ai, uống thì uống!

Một trong nhưng nhân vật chính của cuộc bán tàn vừa rồi – Kỳ lão gia tử hiện tại đang ở trên bãi cỏ của đỉnh núi Đông Lĩnh. Những lúc không có hoạt động, bãi cỏ trên đỉnh núi cũng không có nhiều người. Cho nên, hai người Thẩm Kính Khiêm cùng Cao Bác mới một lần nữa sửa chữa trang viên giản dị trên đỉnh núi, bồi đắp nơi này thành một trang viên chân chính. Diện tích nơi này khoảng hơn mười mẫu đất, vẻn vẹn chỉ nuôi có một ít động vật để thưởng thức. Hơn mười mẫu đất này cách nông trường cỏ không xa, nhưng cũng vừa vặn cách ly những tiếng động ồn ào ở khu bãi cỏ. Du khách cũng biết trang viên trên đỉnh núi là khu vực tư nhân, nên không có ai tùy tiện xâm nhập vào.

Mấy năm gần đây, Cao Bác vẫn luôn ở nơi này. Không phải do hắn thích yên tĩnh hay gì, mà là bởi vì hắn đang ở trong giai đoạn sinh trưởng ngược. Cũng may, giai đoạn này cũng không quá nghịch thiên, hắn cũng sẽ không chân chính cải lão hoàn đồng. Chỉ cần hắn chú ý một chút cách ăn mặc và hóa trang thì sẽ không chọc người khác hoài nghi. Dù sao, bảo dưỡng cơ thể cũng là một chuyện tốt. Thêm vào, Cao Bác mấy năm nay kiếm được không ít tiền, Hoa Thân của Thẩm thị lại là một trong 500 công ty hàng đầu thế giới. Dù bảo hắn am hiểu sâu đạo dưỡng sinh, bảo dưỡng dung nhan, cũng sẽ không có người khác hoài nghi về lý giải này. Bất quá chuyện này cũng chẳng thể giấu giếm được lâu dài, nhiều nhất là mười năm sau, Cao Bác cùng cha của hắn là Quý Hoành, phải chạy đến Hồng Đảo trốn vài năm.

Cha Kỳ đo đạc phương vị nơi này, cảm thấy không thích hợp bày trận của mình. Vì thế ông liền bước nhanh không ngừng, hướng sâu vào rừng trúc phía sau núi. Khu vực sau núi không có du khách, cho dù có khách yêu cầu muốn tiến vào đây cũng phải có nhân viên bảo an chỉ định hướng dẫn vào núi.

Tuy núi Đông Lĩnh không có mấy mãnh thú như lão hổ, sư tử, nhưng lợn rừng, khỉ đầu chó lại có không ít. Hơn nữa, trong núi còn có nhiều rắn, độc xà không nhiều, nhưng đã có người gặp qua vài con mãng xà to cỡ miệng chén. Cho nên, mấy địa phương như sau núi này, đều sẽ được các người lớn dùng để giáo dục con nít trong nhà, ngàn vạn không thể đi vào. Đương nhiên, ba tên nào đó đã từng là Tam Đại Sơn Vương, tuyệt đối sẽ không sợ hãi mấy thứ này, hơn nữa ở từng địa phương, đến tậnbây giờ đều còn lưu giữ cứ điểm năm đó của bọn họ.


Ngay lúc này, cha Kỳ chính là đang dừng chân trước cử điểm năm xưa của bọn họ. Chiếc xích đu bằng gỗ đã thật lâu chưa có người ngồi qua. Bởi vì năm đó du dây được làm tương đối rắn chắc, cho nên đến tận bây giờ, nó vẫn như cũ tọa trấn giữa hai gốc cây trúc mà đong đong đưa đưa. Chỉ là trên cây trúc vừa dài vừa lớn kia, đã bị ghim vào một vết lõm rất sâu. Túp lều khi xưa được Tiểu Sơn cùng Tiểu Diệp xem như nơi động phòng nay đã bị gió mưa tàn phá chỉ còn lại có một ít kết cấu khung lều bên ngoài. Cha Kỳ đem chiếc khung nhẹ nhàng đẩy ra, vươn bàn tay bắt đầu bấm đốt tính toán. Qua một hồi, ấn đường của ông lại chậm rãi giãn ra: “Thế trận tiến trong thủ, nơi này chính là tâm điểm. Ha hả, xem ra, tôi còn có cơ hội gặp lại ông rồi.” Ánh mắt cha Kỳ phiếm lên tinh quang, con ngươi không chút gợn sóng nay lại tràn ngập hy vọng.

Cha Kỳ ngẩng đầu nhìn tịch dương nơi trời tây, hàm râu mép xám trắng giật giật vui mừng: “Tiểu hồ ly, con của ông hôm nay sẽ đính hôn. Đáng tiếc, ông không thể nhìn thấy cảnh này! Tôi biết ông khẳng định sẽ đến mắng tôi, đều là do ông sủng, đều là do ông nuông chiều, nếu không nó làm sao rơi vào tình cảnh này? Chỉ là chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi, tôi có thể không sủng sao? Có thể không nuông chiều sao? Chẳng lẽ tôi phải giống hai cái lão bất tử nhà họ Quý kia, đem nhi tử ném qua một bên, cái gì cũng không quản? Đồng dạng là nhập thế, con cháu của nhà họ Quý phải chịu quá nhiều ủy khuất, Tiểu Nguyên lại chưa nếm trải hết vị đời. Kết cục này của nó kỳ thật đã là rất tốt rồi. Đều là duyên phận, nói không chừng, còn là một đạo số của nó.” Nói xong, cha Kỳ xoay người xuống núi.

Thôi được rồi, so với thủ cục, không bằng chọn thế trận tiến trong thủ ở đây. Thế trận tiến nhập này chính là tụ linh tụ khí, đối với ông là trăm lợi mà không hề hại.

Kỳ lão gia tử một đường hỏi thăm Vọng Hải lâu, rồi tiến thẳng lên nhã gian lầu ba. Người phục vụ thấy ông tiến vào bèn tưởng là cụ ông trong thôn đến đưa đồ ăn, vì thế có người liền gọi ông lại: “Ông ơi, nhà bếp ở sân sau đấy ạ, lầu ba là nhã gian mà!”

Cha Kỳ đáp lại: “Tôi đi đến nhà bếp phía sau làm gì?”

“Ông không phải đến đưa đồ ăn sao?”

Hình Tử Thao vừa nghe thấy tiếng của Kỳ lão gia tử lập tức ra đón: “Cậu mới đến đưa đồ ăn, cả nhà cậu mới đến đưa đồ ăn đó! Người này chính là cha vợ của tôi!… Không đúng, là cha vợ của con trai tôi! Mau đi đem bình trà lên, đây chính là khách quý á!”

Người phục vụ nghe xong lập tức cúi đầu khom lưng: “Dạ dạ, cháu đi lấy liền đây!” Người phục vụ một bên xoay người một bên cảm thán, lại là một người gả vào hào môn à! Sao mình lại không có được số mệnh như vậy chớ? Chẳng biết là Kỳ Tiểu Nguyên gả vào hào môn, hay là Cao Thừa Tử chiếm đại tiện nghi. Vinh hoa phú quý lúc sinh không mang theo, dù đến chết cũng không thể mang theo, thứ Tiểu Nguyên có được cũng không phải dùng tiền là có thể mua vào tay.

Hình Tử Thao nhanh chóng mời cha Kỳ vào nhã gian. Hiện tại, người nên tới không sai biệt lắm cũng đều đến đông đủ. Thẩm Kính Khiêm đi đầu tiến lên, nắm tay lão nhân, cười nói: “Hoan nghênh lão gia tử, mời bác ngồi đây!” Thẩm Kính Khiêm không hổ là ông chủ của xí nghiệp lớn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế đẳng cấp mẫu mực. Cha Kỳ nhịn không được liền nhìn vào hai mắt của hắn nhiều thêm chút, rồi bất động thanh sắc đưa tay sờ qua mạch môn, trong lòng hiểu rõ. Không phải là người nhà họ Quý, mà là thân nhân của nhà họ Quý…


Cao Bác ở một bên nhanh chóng giúp cha Kỳ kéo ghế: “Bên này bên này, xin mời bác ngồi bên này…” Cha Kỳ ngồi xuống, ngẩng đầu liếc mắt xem xét Cao Bác một cái, lúc này không cần sờ mạch, trong ánh mắt của đứa nhỏ này đã hàm chứa vài phần cảm giác giống Quý Thiên. Xem ra, đây là con trai lớn của Quý Hoành đi? Đã vậy còn lớn đến như thế nữa!

Cao Cường lúc này cũng đầy mặt vui mừng, vươn người cùng cha Kỳ bắt tay: “Ông anh, tiếp đón không chu toàn, xin ông anh thứ lỗi!” Cao Cường nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cái xưng hô của tức phụ nhà hắn đối lão gia tử là tương đối thích hợp nhất. Vì thế, hắn liền theo lẽ thường xem như chuyện đương nhiên mà dùng cách gọi này.

Đối với nhiệt tình của mọi người, cha Kỳ chẳng hề sợ hãi, cũng không có bày đặt sĩ diện như người khác. Ngược lại, ông chỉ thực lạnh nhạt nói một câu: “Không cần quá khách khí, nếu tôi đã đáp ứng để Tiểu Nguyên gả cho cái cậu thanh niên cao to kia, thì chúng ta liền trở thành người một nhà rồi.” Chỉ một câu đã đem khoảng cách kéo gần lại rất nhiều. Hình phó tổng lập tức tăng mạnh sự sùng bái đối với cha Kỳ. Thế ngoại cao nhân chính là thế ngoại cao nhân a! Đáng thương cha Kỳ, cái gì cũng chưa làm, đã kỳ diệu bị người khác sùng bái một cách đầy khó hiểu.

“Ba! Phụ thân! Chúng con đến rồi…”

Hai gương mặt giống nhau như đúc chợt ánh vào trong mắt mọi người, chỉ là một trong hai lại có một nốt lệ chí dưới mắt trái. Cho đến tận hiện tại, Cao Bác vẫn luôn dựa vào nốt ruồi này để nhận diện hai anh em tụi nó ai là thằng lớn ai là thằng nhỏ. Mỗi lần như vậy, hắn chỉ yên lặng ở trong lòng niệm một câu: có lệ chí chính là Tiểu Vân, phía sau lỗ tai có nốt ruồi chính là Tiểu Vũ.

Tới đây, Cao Bác liền đứng dậy: “Hai đứa bây cuối cùng đã đi đến cửa chính, mau nhanh lại đây rót rượu cho chú Kỳ của mấy đứa!” Cao Bác còn chưa biết quan hệ nhà họ Kỳ cùng nhà họ Quý, cũng không biết Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ phải gọi Kỳ lão gia là ông cố. Hắn chỉ biết ấn theo bối phận của Quả cam nhỏ mà suy luận ra, bèn khẳng định phải gọi ông là chú bác. Hắn lại tính đến niên kỷ của bản thân, còn sinh ba hài tử, mỗi đứa đều so với Tiểu Nguyên lớn hơn, nên lão gia tử khẳng định so với chính mình chắc chắn nhỏ tuổi hơn rồi. Vì thế theo lẽ thường, hắn mới bảo hai đứa con trai sinh đôi của mình gọi cha Kỳ là chú.

Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ đi tới, một đứa lấy chén, một đứa bưng bình, lấy khoảng cách một thước, một đứa rót rượu, một đứa hứng rượu, vậy mà lại có thể đón rượu không sót một giọt vào hết trong chén. Thẩm Lăng Vân nâng ly hướng về phía Kỳ lão gia tử: “Chú, mời chú uống rượu!”

Cao Bác nhìn lướt qua hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, mắng một câu: “Hai đứa có thể dẹp bỏ mấy cái trò xiếc khỉ của bây khi gặp khách nhân trọng yếu như vậy được không hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận