Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Bọn Lâm Hiểu vừa tiến vào siêu thị liền hấp dẫn tất cả thây ma gầm thét, mắt lộ ra hung quang tiến đến.

"Thật là mãi không hết!" Lý Cường trong miệng chửi bới một tiếng, "Lâm tiểu thư, ở đây tôi cùng em trai chống đỡ trước, cô đi tìm đồ ăn trước."

"Được!" Lâm Hiểu quay đầu lại hướng tới khu đồ ăn. Thức ăn nước uống vĩnh viễn là thứ thiếu hụt thời mạt thế, bởi vậy Lâm Hiểu chạy thẳng đến chỗ mì ăn liền, vừa nhìn thấy kệ rỗng tuếch, Lâm Hiểu khẽ nguyền rủa một tiếng, "Đều bị người lấy hết rồi."

Lâm Hiểu lập tức hướng tới quầy bánh mì, bánh bích quy các loại, kết quả cũng là như thế. Chút ít thức ăn sớm đã bị cướp sạch không còn, làm sao bây giờ?

Bởi vì ở tầng một, tất cả thây ma đều bị Lý Cường cùng Lý Song Bằng làm ầm ĩ hấp dẫn, bên này Lâm Hiểu chỉ gặp lẻ tẻ vài thây ma, đối với cô mà nói căn bản không thành vấn đề.

Nếu quầy hàng bên ngoài đều đã bị lấy, Lâm Hiểu đành đi vào bên trong xem có còn gì lưu lại không. Quả nhiên Lâm Hiểu càng đi vào đồ càng đầy đủ, dù sao nhiều thây ma như thế, mọi người không thể nào bất chấp nguy hiểm tính mạng mà xâm nhập vào.

Đột nhiên hai mắt Lâm Hiểu tỏa sáng, cô nhìn thấy khu lương thực. Bởi vì tại siêu thị này khu lương thực nằm phía bên trong, ngược lại chưa bị người lấy đi. Cô đẩy chiếc xe mua sắm, đem từng túi gạo bỏ vào trong xe, lại kéo thêm một xe nữa, cho đến khi cả hai xe đều đầy mới thôi. Đẩy qua khu đồ lạnh, chỗ đó các loại thịt đều do điện đã cắt nên trở nên hư thối. Mục tiêu Lâm Hiểu tự nhiên không phải món này, mà là những hộp sữa. Túi sữa có thời gian sử dụng dài hơn, nhưng phỏng đoán rất nhanh cũng sẽ không uống được nữa. Lâm Hiểu lấy 4 hộp sữa xong mới dừng tay, nếu không phải cô đã thức tỉnh dị năng, nhiều đồ như vậy cô sẽ không đẩy nổi.

Bên kia, Lý Cường cùng Lý Song Bằng bắt đầu gặp phiền toái.

"Cmn, như thế nào lại nhiều như vậy? Đại ca, chúng ta mau bỏ đi đi, tiếp tục như vậy nữa chúng ta sẽ không thoát ra nổi." Lý Song Bằng cắn răng nói.

"Lâm tiểu thư còn ở bên trong, chúng ta chống đỡ thêm một hồi đi."

"Đại ca, anh nói cô ấy lâu như vậy còn chưa ra, có thể ra được nữa hay không?"

"Sẽ, thân thủ cô ấy là anh dạy, hiện tại tất cả thây ma đều hướng tới chỗ chúng ta, cô ấy sẽ không gặp vấn đề."

Lý Song Bằng oán hận nói, "Cái người Đường Thiên Dật kia cũng thật sự là, không giải thích được tại sao phải đến tìm đồ ăn!"

"Em bớt tranh cãi một chút."

Trong lúc Lý Song Bằng đang oán hận, thây ma lại vây càng nhiều, thậm chí trên lầu thây ma cũng bắt đầu xuống.

"Đại ca, không được. Em mau không còn khí lực nữa."

Hai người bọn họ vốn là đã chạy một hồi trối chết, tiêu hao thể năng khổng lồ, hiện thời đối diện với mấy cái thây ma này, thể lực giảm đi rất nhanh.

Lý Cường tự nhiên hiểu rõ tình huống như vậy, nhưng anh đã đáp ứng Lâm Hiểu để cô đi tìm đồ ăn, bọn họ sẽ che cho cô. Hiện giờ cô còn chưa đi ra, nếu bọn họ đi trước, như vậy Lâm Hiểu phải chết là không thể nghi ngờ, là một người thủ tín, anh chỉ có thể cắn răng gượng chống.

Đang nói chuyện, đuôi mắt anh đột nhiên quét đến phía sau lưng Lý Song Bằng có một thây ma chạy tới, bỗng chốc tiến đến sau lưng cậu.

"Cẩn thận!" Lý Cường lập tức xoay người, một búa bổ về thây ma đánh lén. Đáng tiếc ttthi này khác với những thây ma khác, nó di chuyển tốc độ nhanh dị thường, không chỉ tránh khỏi được, còn một cái nhảy tới trước mặt mình.

Bởi vì anh dùng sức búa quá mạnh, căn bản thu thế không kịp, cũng cảm giác được một cỗ gió mát đánh tới hướng mình, anh chỉ nghe được em trai hô to một tiếng, "Anh!"

Lý Cường cho là mình chết chắc rồi, nhắm mắt lại, trong nháy mắt lại nghe "vụt" một tiếng, một đạo hàn quang chợt lóe qua trước mắt mình.

"Đốt" một tiếng, là tiếng vật thể kim loại đánh vào vách tường.

Lý Cường biết rõ chính mình tránh được một kiếp, nhưng là ai tới?

"Hai người không sao chứ?" Lâm Hiểu vội vàng xông qua hỏi.

Lý Cường vừa mở mắt nhìn, người cứu mình là Lâm Hiểu.

Lý Song Bằng lập tức đi qua, vịn lấy Lý Cường, "Anh, anh sao rồi?"

"Anh không sao." Lý Cường xoay ánh mắt nhìn đến bên cạnh mình lang nha bổng còn cắm trên tường, chuôi đao còn không ngừng lay động.

Lâm Hiểu trong lòng vạn phần căng thẳng, không nghĩ tới chỗ này đụng phải thây ma cấp một. Nhưng ngẫm lại mạt thế bắt đầu đã gần một tháng, thây ma cấp một cũng nên bắt đầu xuất hiện rồi. Chỉ là vận khí của mình đích xác quá tốt, tại nơi này gặp ngay được một tên. Lại nghĩ đến đây là siêu thị, nhất định có nhiều người đến tìm đồ ăn, nhiều máu thịt như thế, thây ma nhanh chóng tiến hóa như vậy cũng không phải khó lý giải.

Lấy thực lực hiện thời, đối phó thây ma cấp một đã khó hết sức, lại có nhiều thây ma cấp 0 vây quanh tình huống thật nguy cấp.

Nhưng không giải quyết được thây ma cấp một kia, bọn họ bất cứ lúc nào cũng bị nó đánh lén.

"Hai người chịu trách nhiệm mấy tên khác, tôi muốn giết tên tang thi này."

"Cô không thành vấn đề sao?" Lý Song Bằng hoài nghi.

"Muốn sống ra ngoài, nhất định phải giết hắn."

Lâm Hiểu giơ đao lên, nhắm thẳng thây ma cấp một. Chứng kiến Lâm Hiểu khiêu khích, nó rống lên một tiếng rồi chạy đến chỗ cô.

Thây ma cấp một di chuyển tốc độ không khác người bình thường, mà dị năng Lâm Hiểu còn rất yếu, tốc độ hỏa cầu cũng không nhanh, nếu thây ma di chuyển mau như vậy, căn bản không ngắm được, cho nên nhất định phải làm được một kích giết chết.

Lâm Hiểu cúi thấp người xuống, tránh thoát đánh lén, xoay người đánh một đao, chỉ nghe "đốt" một tiếng, hổ khẩu cầm đao lập tức đau như bị kim châm, thiếu chút nữa bỏ mã tấu trong tay xuống.

Đao này chém tới không làm hắn tổn thương gì, Lâm Hiểu nhìn lại thấy trên tay hắn có một lớp bụi sắc đỏ bằng đá hộ giáp, bị Lâm Hiểu chém một kích thì hơi vỡ vụn ra.

Đồng tử Lâm Hiểu co rụt lại, đây là thây ma hệ thổ! Thây ma cấp một cũng bắt đầu nắm giữ dị năng, đối phó khó khăn gấp 10 lần so với hệ 0.

Chẳng những không làm bị thương được hắn lại chọc giận hắn lên, thây ma hét lớn một tiếng đánh tới. Lâm Hiểu như thế nào lại nhường hắn, vung mã tấu trong tay lên, cấp một thây ma đồng dạng với dị năng cấp một, muốn giết chết hắn nhất định phải tiêu hao hết dị năng của hắn. Lần này Lâm Hiểu lại đánh hụt.

Lúc này mấy cái thây ma cấp 0 cũng chầm chập nhích lại gần, làm Lâm Hiểu càng khó khăn hơn. Cô không ngừng né tránh thây ma cấp 0 vây công, trong lúc đó thây ma cấp một không chịu yếu thế, không ngừng muốn bắt Lâm Hiểu. Cô không có thời gian để sử dụng dị năng, tình huống trước mắt căn bản không có thời gian chuẩn bị để phát ra dị năng.

Lúc Lâm Hiểu cảm giác càng lúc càng khó khăn, Lý Cường thừa dịp từ sau tập kích thây ma cấp một. Cái búa lớn của anh không do dự bổ xuống đầu lâu hắn.

"Keng" một cái, đầu thây ma cấp một trong nháy mắt bị búa đánh trúng mới vỡ vụn ra một chút.

Lý Cường bị chấn độnglui về phía sau vài bước, không thể tin được nhìn thây ma trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui