Ôm Con Bỏ Trốn

Tôi ngồi bệt xuống đất, mọi thứ xung quanh như ù lên, đầu hơi đau đau,tôi không mong con đến vào lúc này, càng không phải là với Dịch Chân. Gió lùa vào từ khe cửa sổ hé mở, thổi tung tóc tôi ra đằng sau. trước mắt là hai vạch đỏ hiện ra rõ rệt. Tôi có nên nói cho Dich Chân biết không? Mà nói thì sẽ giải quyết được gì chứ hy vọng anh cấp cho một căn nhà bao ăn bao nuôi ư?

Tay tôi hạ xuống sờ vào vòng bụng vẫn phẳng lỳ của mình vừa thấy đau vừa thấy xót. bỏ đứa bé hay không bỏ? tôi cắn chặt môi, nước mắt rơi nhẹ xuống môi mặn chát

“Bỏ thôi!” Tôi hạ quyết tâm. Một người mẹ trẻ như tôi không chồng và nợ chồng chất không nuôi nổi thêm một đứa trẻ.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi liền liên hệ với một bệnh viện sản gần nhất, hẹn lịch đi phá họ nói tôi ngày mai hãy đến siêu âm lại cho chắc sau dó mới quyết định. tôi nói được. 8 giờ sáng mai tôi phẫu thuật.

Tối hôm đó tôi nằm mơ, tôi rất ít khi mơ nhưng lần này tôi mơ thấy một đứa bé, làn da nó trắng nõn, hai tay nó giơ về phía tôi, khuôn mặt tươi cười mong đợi.


Tôi nhìn nó, tôi đứng bất động,đôi mắt tròn và sâu ấy như hút lấy hồn tôi, tim tôi nghẹn đắng lại.

Tôi thấy có lỗi, tôi thấy thẹn với nó. nó thấy tôi đứng im thì vội bò đến nhanh hơn, người nó lắc lư vào cái rồi ngã xóng đất, đau, rất đau nó khóc. Tôi đứng nhìn nhưng không dám lại gần để đỡ nó lên.

Tôi đứng đó, tim như bị xẻo ra thành từng miếng, tình mẫu tử thật kì diệu, tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy nó, chưa tiếp xúc với nói mà lại có thể đau lòng nhường này. Cuối cùng tôi vẫn tiếng lại nhẹ nhàng bế bổng nó lên, áp khuôn mặt nộn phấn của nó vào lòng mình, tay kia vuốt dọc sống lưng nó, vỗ nhè nhẹ cái mông nó. tim tôi và tim nó áp sát vào nhau nhẹ nhàng đập chung một nhịp, nhẹ nhàng dìu dắt nhau.

BỖng nhiên đứa bé đó tan biến đi mất, Dịch Chân hiện lên trong giấc mơ của tôi, hình ảnh anh là nụ cười nhẹ khi nó muốn tôi đầu quân cho anh - vẫn là nụ cười khiến tôi mê đắm ấy đẹp như hoa nở cũng nhanh tàn như hoa.


Tôi giật mình tỉnh dậy, gối đã ướt mất một màng, tim vẫn còn đang đập loạn trong lồng ngực những nhịp hỗn loạn. Tôi trấn tĩnh lại một hồi rồi thay quần áo, đúng 8 giờ tôi có mặt tại bệnh viện.Cầm điện thoại trong tay đang không ngừng rung chuông.

“Dạ thưa sếp? Vâng tôi đến ngay đây”

Tôi tắt máy và ngắt luôn nguồn.

'Bất TRường Quân” Tiếng y tá gọi.

“Có tôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận