Không màng bản thân có chỗ không khỏe, bất chấp tất cả ròng rã một ngày một đêm để về lại kinh thành.
Không màng nghĩ ngơi, ăn uống.
Mục tiêu duy nhất của hắn chỉ có hướng về một nơi xa, tâm trạng rất chi là não nề.
- Xuân Hòa của hắn, mong y không sao.
Nhìn dãy tòa thành trước mặt.
Tim hắn càng bẩng đi một nhịp.
Thở hắc ra một hơi, như trút bỏ được gánh nặng đang đè nặng trên lưng, hắn nở nụ cười đầy thỏa mãn dưới trời hoàng hôn vừa chợp tắt.
Nhường chỗ cho bóng đêm trị vì và những âm mưu đang được che dấu sau lớp bọc của sự bình yên.
- Hắn về kịp rồi, chẳng những về kịp mà còn sớm hơn dự tính nữa a.
Cả cơ thể không có chỗ nào là không đau nhức nhưng điều đó cũng không làm hắn phật lòng đón ý niềm vui.
Đôi mặt biết cười như được trao cho ngọn lửa trong màn đêm hiêu tàn, thắp lên nó một đóm sáng cái gọi là hy vọng.
Ngọn lửa ấy như được ai đó thổi bùng lên tưởng chừng như không thể ai dễ dàng mà dập tắt nó được.
Một khát vọng tưởng chừng yếu ớt nhưng lại rất mãnh liệt vĩnh hằng.
Hắn thực sự đang rất là cao hứng.
Đến khi qua điểm chốt chặn, nụ cười mới bị thu hồi mà lấy lầm lạ.
Bây giờ cũng không có nhiều người đi vào thành, hầu như chỉ còn sót lại đoàn của hắn.
Dù vậy tiểu quan này làm việc rất cẩu thả, hầu như chỉ lước sơ, mở cổng mời hắn vào.
Thường ngày việc kiểm tra an ninh lượng người ra vào được dò sét rất kĩ, nào là giấy tờ tùy thân đủ các loại vấn đề trời ơi đất hỡi đầy phức tạp.
Không ai là ngoại lệ.
Đây là luật tân nhiệm hoàng đế đặt ra.
Nếu sai sót, ắt hẳn sẽ bị nghiêm phạt không nhẹ.
Nay lại bị quan binh làm qua loa như cho có, vừa không coi trọng long uy vừa thất trách với bổn phận được giao cho mình.
Thật là làm càn.
Huyền Dao hắn xưa nay ghét nhất là những loại người này, nhất việc này liên quan đến sự an nguy của người nọ.
Chưa kể đến thời điểm này chính là cơ hội tốt để kẻ có mưu đồ bất chính dựa vào đó mà lộng hành.
Lật đổ thiên tử, tạo dựng tân thời.
Mà người bị nhắm tới, không ai khác đó chính là Mẫn Hi hoàng đế - Tĩnh Xuân Hòa.
Càng nghĩ, mi tâm hắn càng xoắn chặt lại, như có thể kẹp chết một con ruồi.
Giận đến điếng người, không một hành động thừa thải, hắn rút ra trường kiếm luôn đeo sát bên hông mình.
Trong màn đêm tiếng u tối két khi thứ kim loại bị va chạm với nhau càng đặc biệt rõ ràng.
Đường kiếm hắn rút ra tạo một vòng cung trên không vô cùng đẹp mặt.
Chuẩn xác mà đặt tử khí của mình ngay sát cổ của quan binh đáng thương chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra kia, cười giễu cợt.
Người đã dưới thế hắn nào có ai không sợ chết đâu.
Cái danh Chiến Thần Tu La của hắn không phải là hữu danh vô thực.
Nay một quan binh nho nhỏ lại được chiêm nghiệm cảm giác của một con cá trước khi bị hắn đưa đi chiên xào nấu nướng.
Quả thật là được lợi cho kẻ đó đi, 'may mắn' quá còn gì khi được chết trên trường kiếm bảo bối hắn để đền tội.
Đây là phúc đức ba đời của nhà mi đấy.
Nên cảm ơn hắn mới phải.
Sao lại tỏ vẻ sợ sệt không muốn là thế nào?
Thân gươm được mài dũa vô cùng sắc bén, thứ đồ chơi tốt này đã theo hắn bao năm tháng.
Không biết nhiêu là đếm xuể người đã chết dưới lưỡi hái tử thân này.
Giờ đây nó lại toát lên ánh sáng lạnh lẻo đến thấu sương phát, họa rõ nét dưới ánh trăng trên trời cao như muốn ngay lập tức mà nuốt chừng người trước mặt.
Không biết đâu mà lường.
" Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng.
Tiêu quan chỉ là quan binh chốt chặn nho nhỏ thôi ạ nếu có sai sót gì khiến tướng quân ngài phật ý thì xin hãy rộng lòng mà bỏ qua cho kẻ mệnh nhỏ này "
Cả người tiểu quan lập tức quỳ rạp cúi xuống đất, không có can đảm mà ngẫn mặt lên nhìn một mực chôn đầu xuống đất.
Run rẩy bần bật, vì sợ quá mà đến bóng đái cũng không kiềm được mà như suối tuôn, ước đẩm đủng quần bằng chính nước tiểu của bản thân.
Hắn vì quan hệ gia đình mà mới nhậm chức vụ này không lâu, là một tay mơ đích thực chưa từng đụng vào binh khí nay lại bị nó đặt kề sát vào cổ, có thể tùy thời mà cướp bay đầu hắn xuống đất.
Lúc đầu còn tưởng là việc nhẹ lương cao, bổng lộc thưởng hằng năm không tồi.
Mọi việc đều tốt đẹp cho đến hôm nay, không biết vì nguyên do gì mà chọc tới vị tai to mặt lớn này không cao hứng.
Muốn lấy mạng nhỏ của hắn, thật là làm người ta kinh hãi.
Mặt hắn xanh như tàu lá chuối, mấy quan binh sát bên cũng theo đó mà hành lễ quỳ một chân xuống.
Tất cả đều là những gương mặt bẻ bằng lẫn túng quẫn không biết phải làm gì cho phải.
Huyền Dao nhìn một lược, đáy mặt không giảm một chút nhiệt.
Lạnh giọng chất vấn, xen lẫn chút chế giễu, tay cũng không buông xuống thứ có thể cướp đi mạng người.
Tùy thời mà đổi ý niệm sát tâm.
" Ồ!!! Còn biết mình là tiểu quan chốt chặn cơ à? Cổng thành này là do các ngươi cai quan nay lại làm việc sơ sài thất trách như vậy.
Ngươi nói xem, ta nên lấy đầu ngươi xuống để bồi tội thánh thượng không?
" Oan quá thưa ngài, đây là chỉ thị từ phía trên chúng tiểu quan chỉ được lệnh mà làm thôi ".
Như khẩn cầu mà nắm lấy ốm quần của Huyền Dao kéo kéo, cầu sự tin tưởng.
Đáy mặt đều là sự hoảng sợ bao vây.
Huyền Dao ghét bỏ, hất chân đá văng kẻ dưới chân xa mấy thước.
Lấy tay phũi phũi chỗ bị hắn động chạm, nhếch lên khóe môi, như diêm vương phán sử mà nhìn từ phía trên xuống, gằn từng chứ một.
" Phải không đấy? Ta chưa từng nghe nói có người nào mà quyền uy còn lớn hơn hoàng đế.
"
Tiểu quan bị dọa sợ không nhỏ, phó mặc người ngợm chật vật lẫn ánh mắt khinh thường từ tứ phía đổ dồn về mình.
Giữ mạng bây giờ mới là điều quan trọng nhất, mặt mũi tạm thời không cần cũng được.
Hắn từ từ bò trên đất bằng bốn chi như con chó đến trước mặt tướng quân, đập đầu hùng hổ cam đoan.
" Tiểu quan nói không có nữa phần gian dối, đây quả thật là chỉ thị của cấp trên.
Hơn thế nữa là lệnh trực tiếp từ hoàng thượng, đã được phê duyệt và ban bổ xuống dưới.
Bề tôi chúng tiểu quan chỉ có việc mà chấp hành thôi, quả thật không nữa phần làm trái hoàng lệnh.
Thỉnh ngài truy xét rõ ràng "
Các quan binh xung quanh cũng đồng loạt chấp tay nhìn hắn hô to.
" Thỉnh ngài truy xét rõ ".