Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

A Khôn đang cầm chìa khóa xe đến cũng nhìn thấy màn này, hắn có chút lúng túng giải thích: “Tiểu thư cô uống say.”

Nặc Nhất Nhất mặt đỏ ửng nhìn hắn một cái, cô đương nhiên biết là đã uống say!

Hàn Nại cười nhắm mắt lại, thân thể hơn phân nửa đều dựa vào trêи người Nặc Nhất Nhất. Nặc Nhất Nhất thận trọng đỡ nàng đi ra ngoài, chóp mũi từng đợt lãnh hương chíu vào, mà tay cùng thân thể đụng phải lại là một mảnh mềm mại, chờ lúc đỡ Hàn Nại đến trêи xe, Nặc Nhất Nhất không biết là mệt hay là có tâm tình khác quấy phá, mặt đỏ tới mang tai.

A Khôn thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người một chút, trong lòng có chút nghi hoặc, hôm nay mặc dù uống không ít nhưng bằng tửu lượng của tiểu thư cũng không đến mức say bất tỉnh nhân sự như vậy.

Xe bình ổn lái trêи đường, Hàn Nại nhíu mày, Nặc Nhất Nhất biết nàng khó chịu, mở cửa sổ ra, từ trong túi lấy khăn giấy ướt ra, lau tay cho nàng.

“Khó chịu sao?”

Nặc Nhất Nhất khẩn trương nhìn Hàn Nại, Hàn Nại dùng biên độ rất nhỏ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chính là dạ dày có chút khó chịu.”

“Về nhà nấu cho cô chút nước nóng.”

“Không uống nước, rất no.”

“Nếu không thì nấu chút cháo?”

Nặc cảnh quan từng bước dẫn dắt, Hàn Nại vẫn không lên tiếng trả lời, đến cuối cùng Nặc cảnh quan suy nghĩ một chút, hỏi: “Nước chanh.”

“Ân.” Cái này Hàn tổng gật đầu, Nặc cảnh quan mỉm cười, lại dùng khăn giấy lau mồ hôi trêи trán cho nàng.

A Khôn ngồi phía trước hoàn toàn đông cứng rồi, hắn nhất thời bị hình thức ở chung như một đôi của hai người làm cho kinh sợ, trong thoáng chốc không thấy rõ chiếc xe trước mặt, một cước đạp phanh lại, xe chợt chấn động nảy về trước.

Nặc cảnh quan lại càng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là kéo Hàn Nại đến, đem đầu của nàng ôm vào trong ngực, lực phanh xe không nhỏ, bởi vì phải bảo vệ Hàn Nại, lưng của Nặc Nhất Nhất đập vào ghế tài xế, đau đến cô nhe răng nhếch miệng thẳng hấp lãnh khí.

“Cô làm sao vậy?!”

Hàn Nại bị xe chấn động một cái tựa hồ tỉnh rượu, nàng khẩn trương nhìn Nặc Nhất Nhất, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn cô chằm chằm. Nặc cảnh quan thở dài một hơi: “Không có gì .”

“Xin lỗi, tiểu thư, ta….”

A Khôn vội vội vàng vàng giải thích, vừa rồi một cước kia phanh lại nếu như chậm một chút phỏng chừng sẽ tông lên mui chiếc xe, trước mặt Hàn Nại lạnh lùng nhìn A Khôn, không nói chuyện.

Xe lần thứ hai bình ổn chạy trêи đường, Hàn tổng thoạt nhìn đã khá hơn nhiều, ít nhất là có thể mở mắt ra rồi, Nặc Nhất Nhất buông lỏng ghế dựa, đang muốn nói gì đó bỗng nhiên bả vai trái trầm xuống, một cái đầu nhích lại gần, Nặc Nhất Nhất trong nháy mắt cả người căng thẳng.

Nếu như nói vừa rồi Hàn tổng là say rượu khó chịu mới dựa vào cô chống đỡ, vậy bây giờ thì sao?

Hàn Nại lẳng lặng dựa vào Nặc Nhất Nhất, ánh mắt nhìn về phía trước, trước đây thật lâu, nàng đã muốn tìm một người như vậy để dựa vào, không cần làm gì, chỉ là hai người lẳng lặng cùng một chỗ, nhưng tựa hồ nàng bây giờ sẽ không bao giờ có thể hưởng thụ sự bình lặng này nữa.

Cho dù, cô xác định cô đã tìm được một người sạch sẽ nhất.

“Còn khó chịu không?”

Trong lúc Nặc Nhất Nhất có chút cứng nhắc nói chuyện cô len lén di chuyển, Hàn Nại lắc đầu, phát giác Nặc Nhất Nhất không được tự nhiên, cô khẽ cong khóe môi, ngồi dậy, lại xoay người nhìn cô: “Nặc cảnh quan.”

“Ân… Ân?”

Nặc Nhất Nhất hiện tại rất sợ Hàn Nại gọi cô như vậy, tựa hồ chỉ cần một khi gọi như vậy liền chuẩn có chuyện không tốt.

Cảm giác say mơ hồ khiến Hàn Nại giống như phủ thêm một tầng vải mỏng, đèn đường chiếu xuống, hòa vào đôi mắt ẩn tình của nàng, phong tình cùng quyến rũ tự nhiên chảy xuôi, Nặc Nhất Nhất cảm thấy tim mình cũng bị nàng nhìn đến mềm nhũn.

“Cô rất sợ tôi sao?”

Hàn Nại cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, vấn đề này hiển nhiên khiến Nặc cảnh quan có chút trở tay không kịp, tim cô bắt đầu đập nhanh, đại não xoay chuyển thật nhanh, cô nói sợ, vậy nhất định sẽ chọc Hàn tổng tức giận, nếu cô nói không sợ thì sao? Nhưng cô thật sự không sợ sao?

Cũng may, trong lúc Nặc Nhất Nhất quẫn bách, xe dừng lại, A Khôn ngồi ngay ngắn trêи ghế, yên tĩnh chờ đợi. Nặc Nhất Nhất vụn trộm liếc nhìn Hàn Nại, bất thình lình, ánh mắt hai người lại giao nhau, Nặc Nhất Nhất ngây ngẩn cả người.

Không phải câu người, không phải mị hoặc, cũng không phải phóng điện, Hàn tổng của đêm nay, không biết có phải do say rượu hay không, trong ánh mắt luôn có nhàn nhạt ưu thương cùng thống khổ không cách nào xóa được. Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cũng nhìn cô chằm chằm, cô nâng tay lên tựa hồ muốn sờ gương mặt của Nặc Nhất Nhất, tay ở giữa không trung do dự nửa ngày, cuối cùng nàng lắc đầu, chợt cười, nụ cười mang theo phiền muộn nhất tịnh rơi vào trong mắt Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại dời ánh mắt, nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt nói: “Xuống xe đi.”

Đối với thái độ đột nhiên chuyển biến, Nặc cảnh quan có chút không thích ứng, cô theo Hàn Nại xuống xe, vào Hàn gia, vốn là muốn vào bếp nấu cơm, nhưng lại bị Hàn Nại gọi lại: “Tôi mệt mỏi, không làm phiền Nặc cảnh quan nữa, muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

Nói xong, Hàn tổng tiêu sái bước đi, Nặc Nhất Nhất một mình đứng trong phòng khách, cứ thế nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi.

Đây là thế nào? Cô lại đắc tội Hàn tổng ở chỗ nào rồi?

Nặc cảnh quan buổi tối ngủ vô ý kiên định, nhưng sau khi làm việc cường độ cao thể lực tiêu hao của thân thể lại làm cho cô thế nào cũng không thức dậy nổi. Trong ʍôиɠ lung, cô tựa hồ cảm giác được có người ngồi ở bên giường, sau đó trêи mặt có một xúc cảm rất ôn nhu kéo đến. Cảm giác mềm mại mang theo hương vị rất lạnh khiến Nặc Nhất Nhất nghĩ đến Hàn Nại, cô thoải mái cọ cọ vào nơi được chạm đến, thoải mái thở dài một cái, trong nháy mắt, cảm giác mềm mại biến mất, Nặc Nhất Nhất nhịn không được khẽ nhíu mày, nhưng sau đó bất kể là cọ như thế nào cũng không còn tìm được xúc cảm trước đó nữa.

Rạng sáng hôm sau, Nặc cảnh quan ngủ không được tốt rời giường, cô muốn như bình thường làm điểm tâm, nhưng lại bất ngờ phát hiện Hàn Nại đã ngồi ở sô pha trong phòng khách, trong tay nàng bưng một ly cà phê, giống như đang suy nghĩ gì đó, xuất thần nhìn chằm chằm khoảng không phía trước.

Nặc Nhất Nhất cho là cô còn chưa tỉnh rượu, làm một ly nước dấm đường mang đến: “Đừng uống cà phê nữa, uống cái này đi.”

Nói xong, Nặc Nhất Nhất lấy đi tách cà phê trong tay Hàn Nại. Lúc tay chạm được vào tách , Nặc Nhất Nhất nhíu mày, cà phê đã hoàn toàn nguội lạnh, thậm chí xung quanh còn đọng nước, hiển nhiên đã để rất lâu, Nặc Nhất Nhất nhìn khuôn mặt Hàn Nại, đôi mắt nàng rõ ràng có chút sưng đỏ, ngược lại giống như thức trắng đêm không ngủ.

Cảm giác được Nặc Nhất Nhất đang quan sát, Hàn Nại kéo khóe môi, miễn cưỡng mỉm cười.

“Cô làm sao vậy?”

Nặc Nhất Nhất nhịn không được ngồi xuống bên cạnh Hàn Nại, có chút lo lắng nhìn nàng: “Bị cảm sao?” Nặc Nhất Nhất vươn tay muốn sờ trán Hàn Nại, không nghĩ đến Hàn tổng cực nhanh tránh né.

…..

Bàn tay của Nặc Nhất Nhất còn dừng giữa không trung, cô ngạc nhiên nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cúi thấp đầu, không nói chuyện, cũng không biểu tình gì.

Hai người trầm mặc thật lâu, Nặc Nhất Nhất không có biểu tình gì, gật đầu: “Đã biết, tôi nghĩ Hàn tổng xem ra cũng không có nguy hiểm gì, tôi đây cũng không tất phải ở lại nơi này nữa.”

Vừa dứt lời, Nặc Nhất Nhất đứng dậy, trong lòng cô nghẹn một ngọn lửa, nếu như không phải khả năng kiềm soát cường đại, cô sợ là từ lâu đã bạo phát.

Nhanh tay nhanh chân thu thập xong hành lý, Nặc Nhất Nhất mang theo balo ra ngoài, viền mắt không hiểu sao lại đỏ lên, trong lòng chồng chất ủy khuất không cách nào kể ra, lúc đi ngang qua phòng khách Hàn Nại vẫn như cũ ngồi đó như pho tượng, bất động không lên tiếng. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng một cái, hít sâu một hơi, đóng sập cửa mà rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui