Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

“Cái gì không tốt?” Hàn Nại cười như không cười nhìn Nặc Nhất Nhất, từng bước đến gần, Nặc cảnh quan chột dạ thân thể lui về phía sau, tuy rằng Hàn Nại cùng cô còn cách một đoạn, nhưng cô vẫn không tự chủ bị dồn đến bên giường, không có đường lui nữa.

“Em rất sợ tôi?”

Ánh mắt của Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất bị nhìn trong lòng nhộn nhạo, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi, ánh mắt này…. Dáng vẻ kiều mị này ở trêи người Hàn tổng cũng không phải bình thường.

Bước chân của Hàn Nại cũng không dừng lại, trêи mặt của nàng thủy chung mang theo nụ cười như có như không: “Hôm nay Bạch Ngọc đến, để tôi phát hiện vài thứ.”

“Cái, cái gì?” Nặc cảnh quan nói đều nói không lưu loát, cô cảm thấy miệng có chút khô, từ trong ánh mắt của Hàn Nại cô mơ hồ cảm thấy sẽ phát sinh chút gì, tuy rằng chuyện sắp xảy ra là cô vẫn thích cũng khát vọng….. Nhưng…. Bên ngoài còn có khách, hai người liền đem Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn ném ở phòng khách sau đó lại ở bên trong làm chút gì đó, có phải có chút không được tốt hay không a? Hơn nữa đây hoàn toàn không phù hợp tính cách của Hàn Nại a!

Nặc cảnh quan đang suy nghĩ miên man, trêи mặt mát lạnh, cái miệng bị Hàn Nại nhéo rồi.

“Ngô —”

Nặc Nhất Nhất bị đau, kinh ngạc nhìn Hàn Nại, động tác trêи tay Hàn Nại cũng không dừng, giống như nhào bột mì mà xoa mặt Nặc Nhất Nhất, trong mắt vẫn mang theo nụ cười: “Tôi thế nào phát hiện em tựa hồ cùng với Bạch Ngọc tùy ý hơn rất nhiều, rất phóng túng, rất tự nhiên?”

Hàn tổng dùng ba từ “rất” nhấn mạnh biểu đạt ra cảm thụ trong lòng, Nặc Nhất Nhất nếu như lại không hiểu, cô thật có thể ngu xuẩn đến phát khóc, cô nhịn đau, mặc cho Hàn Nại nhào nặn mặt mình, dùng lời nhỏ nhẹ giải thích: “Nào có a, bọn em chính là tình bạn, tình bạn thuần khiết, chị đừng suy nghĩ nhiều.”

“Tôi đương nhiên biết là tình bạn.”

Động tác trêи tay Hàn Nại dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Em cho là không phải tình bạn, tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho em lâu như vậy?”

Thật là đáng sợ… Ánh mắt này…. Đã lâu….

Đây chính là thời gian hai người còn chưa ở chung với nhau, Nặc cảnh quan làm Hàn tổng tức giận sẽ thường thấy ánh mắt này, từ hai người cùng một chỗ, Hàn Nại thoáng cái trở nên nhu tình như nước, ánh mắt nhìn cô tựa hồ cũng hiện lên thủy quang, bao vây lấy Nặc cảnh quan miễn bàn có bao nhiêu ôn nhu. Bất thình lình, lần thứ hai cảm thụ được hàn lãnh tận xương, Nặc cảnh quan lại có một loại cảm giác thích tự ngược, thật đúng là thoải mái tàn khốc.

“Vậy chị đây là làm gì?”


Nặc cảnh quan nhỏ giọng hỏi, hiện tại cô giống như một con sơn dương đợi làm thịt, nếu như lại chống đối Hàn tổng, đây tuyệt đối là chán sống, bản thân cố ý hướng lưỡi đao mà đụng, Nặc cảnh quan tuy rằng không ưu điểm gì, nhưng quan sát sắc mặt cùng ánh mắt cô rất giỏi, nhất là vận dụng trêи người Hàn Nại.

Nhưng hôm nay Hàn tổng tựa hồ rất không thoải mái, một chút cũng không trúng kể Nặc Nhất Nhất, lực đạo trêи tay chợt nặng thêm, nhướng mày: “Tôi muốn biết khái niệm của Nặc cảnh quan đối với tình bạn.”

…..

Nặc Nhất Nhất bị bóp đau muốn chết, nhưng cô nhìn thấy Hàn Nại ánh mắt nghiêm túc lại có chút buồn cười, nữ nhân này cũng thật là đáng yêu, ngay cả ghen cũng nghiêm túc như vậy, khái niệm? Chẳng lẽ cô phải viết một định luận về khái niệm tình bạn lên giấy, đợi Hàn tổng phê duyệt sao?

“Em đang suy nghĩ gì?”

Hàn tổng không vui, nhíu mày: “Vì sao mỗi lần em nói chuyện chính sự với tôi bên miệng luôn treo nụ cười hèn mọn?”

“Hèn mọn?” Nặc cảnh quan hít một hơi khí lạnh, cái mũ này cũng thật lớn.

“Ai nha, chị đừng nóng giận, em chính là cùng Bạch Bạch náo loạn quen rồi, chị biết em mà, trong mắt cùng trong lòng người ta cũng chỉ có một mình chị.” Nặc cảnh quan như cũ bắt đầu dùng tình thoại biện hộ cho bản thân, tay cô cũng không thành thật ôm thắt lưng Hàn Nại, Hàn tổng lại như cũ nghiêm mặt, nhìn cô: “: “Em đừng nghĩ hồ lộng tôi.”

“Vậy chị muốn thế nào?” Nặc Nhất Nhất trong mắt mỉm cười nhìn Hàn Nại, cưng chìu hiện lên trong ánh mắt, nhìn thấy, nghiêng đầu, cau mày không nói lời nào.

“Thật là đáng yêu a.”

Nặc cảnh quan thật sự là bị dáng vẻ không được tự nhiên của Hàn Nại làm hỏng rồi, cô kéo bàn tay Hàn Nại vẫn nhéo trêи mặt mình xuống, phủng trong lòng bàn tay, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Nếu không thì không để ý tới chị ta nữa? Không nói câu nào?”

Hàn Nại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, Nặc Nhất Nhất nở nụ cười: “Chị xem một chút, làm như vậy chị lại không vui, chị rốt cuộc khó chịu cái gì?”

Hàn Nại tựa vào lòng Nặc Nhất Nhất không lên tiếng, trong lòng của cô quả thực là không dễ chịu, loại không dễ chịu này đương nhiên là khó chịu, ngay cả chính cô cũng nói không rõ loại cảm giác này. Cũng may Nặc cảnh quan là một bạn gái hiểu ý người, cô đã sớm biết nữ nhân tính tình cùng năng lực biểu đạt vụng về của nữ nhân nhà cô, cô ôm nàng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng mà an ủi: “Chị còn nói em, còn nói em luôn nghĩ chuyện khác, còn chị thì sao? Chuyện gì cũng giấu ở trong lòng không nói cho em biết, như vậy thời gian lâu dài, chúng ta sẽ giận dỗi, chị xem những cặp vợ chồng đám cưới vàng đám cưới bạc, không phải đều là bởi vì có chuyện phiền muộn để trong lòng, đến cuối cùng khúc mắc càng thắt càng chặt, cũng không giải được nữa đó sao?”

“Chỉ em nghĩ nhiều.”


Hàn Nại không nhẹ không nặng cắn cằm của Nặc Nhất Nhất một cái, thân thể Nặc cảnh quan run lên, ho khan một tiếng: “Chúng ta đang nói chuyện chính sự, em là đang câu dẫn tôi sao?”

“Em câu dẫn chị?”

Hàn Nại nghiêng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, biểu tình kia, ánh mắt kia, tuyệt đối là đem nghìn vạn nhu mị phong tình tất cả đều dung hợp ở bên trong, Nặc cảnh quan nhìn thấy liền xuân tâm nhộn nhạo, cũng không nhịn được rung động trong lòng, cô cúi đầu hôn xuống.

Mà Hàn tổng là người khởi xướng lại giống như một hồ ly tinh câu người, nàng mỉm cười nghiêng đầu, tay ngăn chặn môi Nặc Nhất Nhất.

Mắt thấy thịt béo đến bên mép cứ như vậy bay đi, Nặc cảnh quan bất mãn nhìn Hàn Nại, Hàn Nại mỉm cười, xoa tóc của cô: “Hảo hảo, nói chuyện.”

“Được rồi được rồi, nói, giải thích rõ, tiểu thư ghen tị.”

Nặc cảnh quan bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Nại oán giận liếc mắt nhìn cô, ngoài miệng tuy rằng không muốn thừa nhận nàng sự thực ghen tỵ nhưng đỏ ửng trêи mặt lại bán đứng nàng. Khó có được nhìn thấy Hàn Nại có dáng vẻ tiểu nữ nhân, Nặc cảnh quan đem nàng kéo lại, thuận thế ngồi trêи giường.

“Chị rốt cuộc làm sao vậy nha.”

Nặc Nhất Nhất cố ý đem hô hấp ấm áp phun bên tai Hàn Nại, ở chung lâu như vậy cũng để cho cô phát hiện tựa hồ Hàn Nại vô luận nổ bao nhiêu tính tình, chỉ cần mềm nhẹ như vậy mà nói chuyện với cô, cô sẽ không cứng nổi nữa, kế tiếp nói chuyện cũng sẽ thuận lợi rất nhiều. Hàn Nại phiền não bất kham cọ cọ lỗ tai, vươn tay nhéo eo Nặc Nhất Nhất: “Người xấu.”

Ai u uy …..

Tuy rằng bị nhéo nhưng biểu tình kia của Nặc cảnh quan so với ăn mật còn hài lòng hơn, lúc nào cô lại nhận được đãi ngộ như vậy? Nếu như sớm biết Hàn tổng ghen sẽ là như vậy, cô đã sớm cùng Lưu Bạch Ngọc thông đồng, còn sợ gì nữa?

Hàn Nại dựa vào Nặc Nhất Nhất đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng nàng vẫn không quen biểu đạt tâm sự, có rất nhiều lời trong miệng người khác nói ra rất đơn giản, nhưng đối với nàng mà nói còn khó khăn hơn công tác phức tạp.

Nặc cảnh quan sớm đã thành thói quen tiết tấu của Hàn tổng, cô ôm nàng nhẹ nhàng lắc vài cái, kiên nhẫn đợi Hàn Nại điều chỉnh tâm tính. Sau một lúc lâu, Hàn Nại cuối cùng cũng lên tiếng, nàng nhìn khuôn mặt Nặc Nhất Nhất, nhẹ giọng nói: “Tôi chưa từng như vậy.”


“Cái gì?”

Nặc Nhất Nhất không rõ ý tứ của Hàn Nại, cúi đầu nhìn cô. Hàn tổng lại vươn tay đem khuôn mặt Nặc cảnh quan đẩy sang một bên, không cho cô nhìn nàng. Nặc Nhất Nhất bất đắc dĩ cười, Hàn Nại nói tiếp: “Tôi cho rằng bản thân là một người rộng lượng, cũng không tính toán được mất.”

Nghe câu giải thích của Hàn tổng, Nặc Nhất Nhất đã hiểu, hiện tại cô đã có chút muốn cảm tạ Hàn Nại đã đem mặt cô đẩy sang một bên, nếu để cho Hàn Nại thấy cô cười trộm phỏng chừng Hàn tổng sẽ tức chết.

“Lúc nhỏ, bọn tôi chơi cùng nhau, Bạch Ngọc luôn giành đồ chơi của tôi.” Hàn Nại nhớ lại chuyện cũ tuổi thơ, Nặc cảnh quan ôm nàng nhẹ nhàng lắc lư, kỳ thực cô đã nghĩ tới, với tính tình của Lưu Bạch Ngọc, tuyệt đối không phải một ngày hai ngày mà hình thành, lúc nhỏ nàng đã ương ngạnh cũng không có gì lạ.

“Còn Mẫn Văn?” Kỳ thực khiến Nặc Nhất Nhất tò mò vẫn luôn là hai người nóng nảy như vậy rốt cuộc là thế nào đến cùng một chỗ, cô vẫn cảm thấy nhân duyên thực sự là một thứ kỳ diệu, ở trong mắt Nặc Nhất Nhất, với tính tình nóng nảy của Lưu Bạch Ngọc, rõ ràng hẳn là tìm một người khéo léo, Mẫn Văn giống như vậy, nhưng lão Thiên hết lần này tới lần khác đem hai người an bài cùng một chỗ, còn triền miên khó bỏ khó phân như vậy, trình độ kịch liệt này….

“Tính tình của cô ta cũng rất nóng nảy, chỉ là cùng Bạch Ngọc bất đồng, cô ta không phải ai đều thích trêu chọc.” Nghĩ đến chuyện thú vị lúc nhỏ, trêи mặt Hàn Nại có nụ cười: “Tôi đơn giản chỉnh cô ta hai lần, sau đó cô ta sẽ không trêu chọc tôi nữa, chuyện tìm Bạch Ngọc hạ thủ.”

“Chị thế nào chỉnh cô ta?”

Nặc cảnh quan vừa nghe Hàn Nại nói như vậy, lập tức hai mắt lấp lánh hữu thần, cô vô cùng kinh ngạc, với tính cách nhu hòa của Hàn Nại rốt cuộc là thế nào chế phục Mẫn Văn? Cô từ sớm liền phát hiện, Mẫn Văn đối với người khác tuy rằng đều lạnh như băng, lúc nổi tính tình còn có thể như lang sói không để cho người mặt mũi, nhưng tựa hồ đối với Hàn Nại nàng vẫn luôn rất tôn trọng.

Hàn Nại ngược lại cũng không che giấu, hào phóng nói: “Lúc nhỏ, chủ nhiệm lớp để tôi làm lớp trưởng, tôi liền chọn Mẫn Văn học tệ nhất môn khoa học đặc biệt chỉnh cô ta, tôi đánh không lại cô ta, liền vận dụng quyền uy của lão sư cùng với sức mạnh của ba mẹ Mẫn Văn, sau lại phát triển đến mức cô ta gặp mặt tôi liền bỏ chạy.”

“…. Chị là nói là lúc đó chị được chọn làm cán sự môn nào?”

Nặc cảnh quan nuốt một ngụm nước bọt, Hàn tổng tựa trong lòng Nặc Nhất Nhất liếc mắt ngây ngốc nhìn cô: “Đúng vậy, khoa học rất đơn giản, không học qua sao?”

“… Em học qua, em nghĩ, nếu như lúc nhỏ chúng ta gặp mặt, có lẽ chúng ta sẽ không phát triển đến hôm nay.”

“Vì sao?”

“… Ân, xấu hổ, em là kẻ trì độn, là loại ba môn cộng lại không đến một trăm điểm.”

“Đần như vậy?”


Hàn tổng hướng Nặc cảnh quan không giữ lại chút nào bày tỏ khinh bỉ, Nặc cảnh quan buồn bực bĩu môi, cô thật sự muốn mở đầu Hàn Nại ra nhìn một cái bên trong rốt cuộc có cái gì.

“Được rồi, đừng đem đề tài kéo đến trêи người tôi, nói tiếp.”

“Về sau Mẫn Văn vừa thấy tôi đã bỏ chạy, sau khi lớn lên, cô ta tựa hồ đối với tôi dưỡng thành thói quen, theo đó mà phản ứng, em cũng đã biết.”

Nặc cảnh quan gật đầu, Hàn tổng giống như không tin mà nhìn cô, Nặc cảnh quan trong nháy mắt phẫn nộ rồi: “Làm gì vậy, người ta chỉ là lúc nhỏ học tập không giỏi, trưởng thành thì mở mang đầu óc rồi.”

“Vậy Bạch Bạch cùng Mẫn Văn là xảy ra chuyện gì?”

“Tính tình của Bạch Ngọc, người bình thường đều biết sợ, hơn nữa cô ta từ nhỏ liền tương đối giao tế, khóa thể ɖu͙ƈ thì mua hạt dưa cho lão sư tạo quan hệ xã hội, trêи cơ bản những môn cô ta không am hiểu đều có thể dễ dàng ứng đối. Mẫn Văn nhìn không vừa mắt, mỗi ngày kiếm chuyện, hai người thường đánh nhau, sau đó lại đánh đến ôm cùng một chỗ.”

“Chỉ vậy là xong rồi?” Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Hàn Nại, đây là lý do yêu nhau kiểu gì. Hàn Nại nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất: “Ngữ văn của em cũng rất tệ?”

“Chị không nên coi thường em như vậy có được hay không!”

“Nga.”

Hàn tổng khẽ cười gật đầu, Nặc Nhất Nhất tức giận muốn hôn nàng, nhưng cửa lại bị gõ vang.

“Uy uy uy, hai người có chút tự giác đi a, đây là đạo đãi khách cái gì!”

Lưu Bạch Ngọc phi thường bức xúc gõ cửa, Nặc cảnh quan cùng Hàn tổng dưới áp lực, mở cửa.

Ngoài phòng, Lưu Bạch Ngọc cau mày giống như đang nghiên cứu cái gì đó mà nhìn chằm chằm miệng của hai người, khuôn mặt Nặc cảnh quan nóng lên, hung tợn trừng Lưu Bạch Ngọc, thế nào có nữ nhân vô sỉ như vậy!

Mà đột nhiên, Nặc cảnh quan liếc nhìn Mẫn Văn, liếc mắt nhìn thấy nàng khom người cúi đầu nhìn tiểu phúc giữa hai chân cô, trong nháy mắt, Nặc cảnh quan lửa giận dâng lên, xông thẳng huyệt Thái Dương.

Đê tiện! Vô sỉ! Ghê tởm!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận