Đối với học sinh trung học mà nói, những người bị ghét nhất, chủ nhiệm lớp xếp đệ nhất, khóa đại biểu tuyệt đối có thể xếp thứ hai.
Đã trải qua tiểu học, Hàn Nại thật vất vả muốn thoải mái một phen, như cũ bị kéo đến làm lớp trưởng kiêm khóa đại biểu môn ngữ văn.
Khi đó Lưu Bạch Ngọc luôn luôn vui vẻ nhìn thấy Hàn Nại so với tôn hầu tử chạy còn nhanh hơn, thậm chí nhiều lần thấy Hàn Nại xuất hiện, sốt ruột chạy trốn té xuống đất, tương đối buồn cười. Đây cũng do khuôn mặt nhất thành bất biến của Hàn Nại, rốt cuộc là hài tử cũng sẽ có lúc đùa dai, có một đoạn thời gian nhìn Lưu Bạch Ngọc hốt hoảng chạy trốn đã trở thành một thú vui lớn trong số ít thú vui của Hàn Nại.
Ngoại trừ học tập, trong tuổi trưởng thành thời sơ trung này, nghiễm nhiên đã trở thành nơi tụ tập động ɖu͙ƈ lúc ban đầu của các thiếu nam thiếu nữ.
Hàn Nại như hoa như ngọc từ nhỏ đã có nền tảng, tinh xảo giống như búp bê sứ từ nhỏ người gặp người thích, cho nên nàng trổ mã thành mỹ nhân cũng không có người cảm thấy ngoài ý muốn.
Trái lại là một đứa bé trong tiểu khu, biến hóa nhanh chóng từ một đứa trẻ non nớt trở nên thành thục, quả thực khiến mọi người lấy làm kinh hãi.
Lưu Bạch Ngọc lúc nhỏ khuôn mặt chính là một viên tròn mũm mĩm, béo nộn tuy rằng khiến người yêu thích nhưng tuyệt đối chưa tính là đẹp mắt. Nhưng ai biết lên sơ nhị nàng lại giống như trong một đêm dùng thuốc thúc đẩy chính sớm, thoáng cái thay đổi thành dáng vẻ khác.
Mặt to như cái đĩa biến thành mặt trứng ngỗng, tuy rằng còn có chút trẻ con, nhưng đường nét tinh tế đã có, mà ở Hàn Nại, Mẫn Văn, Hoan Hi bộ ngực vẫn còn là đỉnh núi nhỏ, thì nàng nghiễm nhiên đã phát triển theo hướng ngọn núi rồi.
Trong lúc nhất thời, nàng biến thành nữ thần của bọn con trai ngây thơ.
Tuy rằng vẫn không thể thoát ly hàng tiểu bằng hữu, nhưng tiểu bằng hữu Lưu Bạch Ngọc từ nhỏ đã biết cái gì là làm đẹp, mỗi ngày trước khi ra cửa phải đánh phấn, tóc cũng phải chải chuốt có trật tự, bước đi cũng không tự nhiên, trái uốn phải éo, dần dần có dáng đi catwalk
Đối với chuyện này, Hàn Nại luôn luôn bình tĩnh, cùng lắm thì liếc mắt nhìn mấy cái, Hoan Hi là cười ha hả mà nhìn, chỉ có Mẫn Văn âm trầm xụ mặt, vô cùng không vui.
Lúc đó tuy rằng nói chuyện bạn bè trai gái, nắm tay, ôm eo, hôn má coi như bình thường, nhưng loại tình cảm giữa nữ và nữ chỉ tồn tại trong manga cũng không được xem là bình thường, cho dù bốn người học ở trường quý tộc, vẫn không có biểu hiện ra.
Hết lần này tới lần khác Mẫn Văn là một người từ nhỏ đã thích tự mình nghĩ cách, nàng đem phần ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Lưu Bạch Ngọc xem như là tình bạn, mà tính xấu của nàng cũng là từ khi đó bắt đầu hình thành.
Đến năm sơ tam, có lẽ là bởi vì áp lực học tập, càng ngày càng nhiều tình nhân nhỏ dắt tay cùng một chỗ, cũng bởi vậy Lưu Bạch Ngọc lần thứ hai bị một làn sóng theo đuổi cuồng nhiệt quấn lấy.
Thời đại học sinh, bất luận tiền tài quyền thế, nhưng có một hiện tượng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, đó chính là “học phách” thường được mọi người theo đuổi.
Mà Lưu Bạch Ngọc hiển nhiên bị nam học phách ủy viên học tập trong ban tìm cách oanh tạc, trái tim thiếu nữ cũng nhận được thỏa mãn.
Như bình thường, bốn người cùng nhau tan học về nhà, Lưu Bạch Ngọc vẫy vẫy thư tình trong tay, đắc ý khoe khoang: “Nhìn xem mị lực của tôi này, ngay cả học ủy đều quỳ dưới váy của tôi.”
Hoan Hi là người hiền lành, cô cười nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Không thể như vậy sao, lần trước lớp chúng ta học thể ɖu͙ƈ, thật là nhiều người đến hỏi tôi số điện thoại của cô, tôi sợ cô phiền phức nên không cho bọn họ.”
“Phiền phức?” Lưu Bạch Ngọc che miệng ngại ngùng cười: “Ghét ghê, đối với nữ nhân mà nói, phiền phức càng nhiều càng tốt.”
Hoan Hi: “:…….”
Mẫn Văn mạnh đá một cước vào tảng đá, hung tợn nói: “Thủy tính dương hoa.”
“Cô nói ai?” Lưu Bạch Ngọc nhíu mày nhìn Mẫn Văn: “Cô gần đây xảy ra chuyện gì? Thế nào luôn luôn ở không đi gây sự theo tôi tìm buồn bực?”
Mẫn Văn khinh bỉ nhìn nàng: “Lẽ nào tôi nói không phải sao? Cô xem cô mỗi ngày chiêu dụ những người đó, có mấy người nghiêm chỉnh.”
Lưu Bạch Ngọc phẫn nộ rồi: “Thế nào lại không nghiêm chỉnh, người ta mỗi người đều là niên thiếu anh tuấn tương lai rực rỡ, thế nào đến trong miệng cô biến thành dáng vẻ khác rồi?”
“Đến trong miệng tôi? Cô muốn làm ai buồn nôn đây?”
“Cô!”
Hoan Hi nhìn thấy thế vội vã can ngăn: “Được rồi được rồi, để làm chi đâu? Giữa ngày hè, xin bớt giận.”
Viền mắt của Lưu Bạch Ngọc có chút hồng: “Hi Nhi, tự cô nói cô ấy gần đây có phải rất không thích hợp hay không, mỗi ngày ầm ĩ với tôi, giống như tôi thiếu cô ấy rất nhiều tiền a.”
“Cô quản tôi?”
Đáy lòng Mẫn Văn một ngọt lửa vô danh không chỗ phát tiết, thái độ hết sức ngang ngược không nói đạo lý. Kỳ thực nàng cũng biết tính tình của Lưu Bạch Ngọc, nàng nhận thư tình phần lớn nguyên nhân là bởi vì cảm thấy chơi rất vui, lâu như vậy rồi, nếu như thật sự thích, thì nàng đã sớm câu được, còn cần khoe khoang sao? Nhưng trong lòng nàng chính là không dễ chịu!
Mắt thấy ngọn lửa tranh cãi sắp tiếp tục lan tràn, Hoan Hi mau đến kéo Hàn Nại: “Tiểu Nại, cô xem hai cô ấy a, mau khuyên nhủ đi.”
Hàn Nại liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, nhàn nhạt nói: “Thời kỳ mãn kinh.” Lập tức, ánh mắt của cô dừng trêи người Mẫn Văn: “Nội hỏa quá vượng.”
Hoan Hi: “…..”
“Ai u, tôi thật không nhìn ra, Hàn Nại, cô còn có thiên phú về Trung y.”
Lưu Bạch Ngọc đem lửa giận chuyển dời đến trêи người của Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng, thở dài lắc đầu: “Vô tri thật là đáng sợ.”
…….
Lần này Mẫn Văn nở nụ cười, Hàn Nại xem như là nói ra lời trong lòng nàng đi. Lưu Bạch Ngọc bất mãn ồn ào: “Được rồi, các cô đều khi dễ tôi đi, tôi biết cái này gọi là gì, đố kị phải không? Đố kị trắng trợn!”
“Đố kị cô?” Mẫn Văn ghét bỏ nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: “Đừng cho là tôi không biết, cô thư tình cô nhận còn ít hơn tôi tám cái.”
Hàn Nại vẫn không thích nói nhiều lúc này lại nở nụ cười, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc, khích lệ: “Trí nhớ thế nào tốt như vậy?”
Ánh mắt của Mẫn Văn thoáng cái dừng trêи người Lưu Bạch Ngọc, khuôn mặt Lưu Bạch Ngọc có chút hồng, ồn ào: “Cái gì gọi là tốt? Chỉ có mấy bức thư, dùng tay đếm cũng có thể đếm hết a.”
“Mấy bức? Đó là mấy bức ?” Hàn Nại nghiêng đầu nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc dừng một chút, hướng nàng thè lưỡi cõng cặp sách rời đi. Mẫn Văn cảm kϊƈɦ liếc mắt nhìn Hàn Nại, đuổi theo, mà Hoan Hi đứng bên cạnh Hàn Nại mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Hàn Nại.
“Nhìn cái gì, đi thôi?”
Hàn Nại liếc mắt nhìn nàng, Hoan Hi mỉm cười, vươn tay nắm bàn tay hơi lạnh của nàng: “Đi thôi.”
Cơ hồ là theo bản năng, Hàn Nại rút tay mình ra khỏi tay Hoan Hi, thân thể Hoan Hi cứng một chút, nàng quay đầu ủy khuất nhìn Hàn Nại, Hàn Nại thở dài: “Tôi không có thói quen cùng người khác nắm tay.”
Hoan Hi bỉu môi, làm nũng mà kéo dài âm điệu: “Nhưng tôi khuyết thiếu cảm giác an toàn, không nắm tay người khác tôi sẽ không dám đi đường.”
Hàn Nại bất đắc dĩ nhìn nàng: “Vậy cô trước đây đều là nhảy trêи đường sao?”
…..
Bị nghẹn nửa ngày, như cũ không nổi giận,vươn tay lần thứ hai nắm lấy tay Hàn Nại: “Nếu nhưng cô không để tôi nắm tay, hôm nay tôi sẽ nhảy về nhà!”
…..
Buổi tối hôm đó, Hàn Thiên Đức ở tiểu khu gặp phải Hoan Hi đang đỡ thắt lưng bước đi, kinh ngạc hỏi: “Hi Nhi, đây là thế nào?”
Hoan Hi treo vẻ mặt muốn khóc, khoát tay không nói chuyện liền đi. Đến nhà, Hàn Thiên Đức hỏi con gái: “Ba ở tiểu khu thấy Hi Nhi khom người bước đi, đây là thế nào?”
Uống một ngụm nước soda, nhìn Hàn Thiên Đức: “Ba, vì sao nhiều năm như vậy rồi ba vẫn giống như thiếu nữ thích quan tâm chuyện nhàn rỗi?”
…..
Hàn Thiên Đức bị ghét bỏ chạy đi, đáy lòng ông ta rơi vào sâu đậm khủng hoảng, hắn thật sự lo lắng cho con gái bảo bối của mình, bồi dưỡng thành thiên tài, sau đó cũng sẽ bởi vì ánh mắt xoi mói của nàng mà vỡ trong tay.
Đến những năm cao trung, ngoại trừ Lưu Bạch Ngọc, tựa hồ tất cả mọi người trở nên không hề vui vẻ, tràn đầy tâm sự.
Mẫn Văn cũng không cần nói, là bị tình cảm không giống với người bình thường dằn vặt, mà Hoan Hi cũng có cảm giác tương tự.
Lưu Bạch Ngọc thì hỉ hả bắt đầu học được trang điểm xú mỹ, chỉ cần có thể không mặc đồng phục học sinh nàng tuyệt đối ăn mặc xinh đẹp chói lóa. Mà Hàn Nại lại bắt đầu lo lắng cho nhân sinh sau này, nàng lo lắng thân thể của Hàn Thiên Đức, đối với chuyện của Ma Huy, từng chút bắt đầu để tâm.
Năm cao nhị, nàng tự học quản lý công ty, ngoại trừ công khóa nặng nề, mỗi ngày nàng đều ngâm mình trong thư viện xem các loại sách, đôi khi thậm chí ngay cả cơm tối cũng quên ăn, mà chính là khi đó, Hoan Hi bắt đầu mang các loại món ăn đến cho nàng.
Gió mát của buổi tối trận trận kéo đến, Hàn Nại ngồi trêи ghế mây, lẳng lặng ăn thức ăn Hoan Hi làm cho nàng. Mà Hoan Hi thì ngồi ở bên cạnh, không nháy một cái mà nhìn nàng.
Ở trong mắt nàng, Hàn Nại cực kỳ xinh đẹp, một thân đồng phục học sinh được nàng mặc vài tạo cảm giác rất khác biệt, thanh lệ thoát tục, dưới ánh trăng, giống như tinh linh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của người khác. Mà mỗi cử chỉ của nàng cũng càng biểu hiện nề nếp giáo ɖu͙ƈ tốt đẹp, đoan trang lễ độ, mở miệng trong lúc nói chuyện có thể làm cho người ta hưởng thụ như mộc xuân phong.
“Nhìn tôi làm gì? Đói bụng?”
Hàn Nại quay đầu nhìn Hoan Hi đạm đạm nhất tiếu, Hoan Hi mặt đỏ nghiêng đầu qua: “Không đói bụng, cố ý làm cho cô., cô ăn đi.”
“Lần sau đừng phiền toái như vậy nữa.”
Sức ăn của Hàn Nại không lớn, cơm tối đối với nàng mà nói có cũng được không có cũng được, nhưng Hoan Hi kiên trì lại làm cho nàng lần lượt nhượng bộ, cho dù không đói bụng, nàng cũng sẽ ăn vài miếng, mà khi đó Hoan Hi sẽ cười rất vui vẻ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, Hàn Nại rất thích xem.
“Tiểu Nại, cô đối với tương lai có tính toán gì không?”
Hoan Hi nhìn sườn mặt tinh xảo của Hàn Nại, nàng thích cứ như vậy nhìn Hàn Nại, tuy rằng đôi khi nhìn nàng sẽ rất muốn khẽ vuốt ve má nàng ấy, nhưng đến cuối cùng vẫn là nhịn xuống, Hàn Nại không thích người khác chạm vào mình, điểm ấy nàng từ nhỏ nghe đến lớn.
Hàn Nại không nói gì, cúi thấp đầu khẽ nhếch môi, đối với tương lai, nàng là tràn ngập lòng tin, cho dù không dùng ngôn ngữ trả lời, chỉ là biểu tình hùng tâm tráng chí cũng đã nói lên tất cả.
Hoan Hi có chút lo lắng hỏi: “Cô sẽ ra nước ngoài sao?”
“Sẽ không.”
Lần này Hàn Nại trả lời trái lại rất nhanh, ở trường học của các nàng, xuất ngoại du học là sự lựa chọn của phần lớn học sinh, Hoan Hi không ngờ Hàn Nại sẽ trả lời dứt khoát vấn đề đã từng dằn vặt nàng thật lâu như vậy: “Vì sao?”
Hàn Nại nhìn Hoan Hi, đạm đạm nhất tiếu: “Tôi sẽ không rời xa ba tôi.”
“Nga?” Hoan Hi thở dài nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, may là cô không xuất ngoại.”
“Làm sao vậy?” Hàn Nại quay đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, Hoan Hi lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tiếng Anh của tôi không tốt, nếu như cùng ra nước ngoài còn phải cố sức học tập.”
“Tôi ra nước ngoài, cô học tiếng Anh?” Hàn Nại nở nụ cười, Hoan Hi bĩu môi: “Không thể sao? Cô đừng nghĩ vứt bỏ tôi.”
“A ~.”
Hàn Nại khẽ cười lắc đầu, Hoan Hi không vui, giống như tiểu cẩu kéo lấy cánh tay Hàn Nại: “Đáp ứng tôi đi, sau này đi chỗ nào đều dẫn tôi theo.”
“Điều này sao có thể? Cô là thú cưng sao?”
Hàn Nại không có đẩy Hoan Hi ra, nhiều lần ngày qua ngày, nàng đã dẫn thích ứng với Hoan Hi.
Hoan Hi nghe xong lời nói của Hàn Nại liền cúi thấp đầu, không lên tiếng. Hàn Nại vốn là nói đùa nàng, nhìn nàng như vậy liền nhíu mày: “Không vui?”
Hoan Hi cúi đầu trầm mặc ngồi một hồi, sau đó nàng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Hàn Nại: “Tiểu Nại, tôi —”
“Tôi muốn giết cô! Đứng lại!”
“A a a — Hi Nhi, Tiểu Nại, cứu mạng a!”
Lời nói của Hoan Hi bị Lưu Bạch Ngọc phía sau Mẫn Văn từ trong bụi cỏ đột nhiên lao ra cắt đứt, Hàn Nại cảnh giác đứng lên, đem Hoan Hi che ở phía sau: “Các cô làm cái gì vậy?”
Lưu Bạch Ngọc đỏ mắt, tóc tai rối bời, gương mặt đổ mồ hôi, hiển nhiên là một đường truy đuổi Mẫn Văn, Mẫn Văn cũng rất chật vật, tóc mất trật tự, một thân váy liền áo màu trắng khiến nàng xuyên ra cảm giác người vượn cuồng dã.
“Cô hỏi cô ấy!”
Lưu Bạch Ngọc một tay che miệng, nước mắt lướt lướt chảy xuống, mặt Mẫn Văn đỏ lên, ánh mắt né tránh.
Hoan Hi kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, lớn như vậy, Lưu Bạch Ngọc giả khóc các nàng trái lại thấy không ít, nhưng thật sự nổi giận số lần vẫn có thể đếm được trêи đầu ngón tay, hôm nay là thế nào? Hàn Nại cũng là nghi hoặc nhìn Mẫn Văn, nàng rốt cuộc đã làm gì lại có thể khiến cô nãi nãi này giận thành như vậy?