Thủy Mộc Nam Uyển là một trong những tiểu khu xa hoa bậc nhất tại thành phố B.
Phòng ở nơi này rất khó mua được nên người ở đây không phú thì quý.
Vậy mà căn hộ của Phù Kiêu lại ở tầng cao nhất của tiểu khu này.
Nhiêu Thanh Án mở to mắt tò mò nhìn căn hộ của Phù Kiêu.
Nó rộng lớn nhưng không trống trải, tông màu sáng và thiết kế đơn giản, thoải mái.
Đây đúng là căn hộ mơ ước của cô.
"Muốn uống gì không?" Phù Kiêu mở tủ lạnh ra hỏi.
Nhiêu Thanh Án đi đến nhìn thử "Nước trái cây."
Anh rót cho cô một ly nước trái cây, đưa cho cô hỏi: "Xem phim chứ?"
Mặc dù mục đích của cô đến nhà anh hôm nay không phải để xem phim nhưng mà bầu không khí lúc xem phim cũng rất có lợi cho kế hoạch của cô, nên cô nhẹ gật đầu.
Phù Kiêu khoác vai cô nói: "Vậy đi thôi."
"Đi đâu?"
"Phòng chiếu phim."
"Nhà anh còn có cả phòng chiếu phim riêng?"
"Ừm."
Đèn trong phòng chiếu phim không quá sáng, là loại ánh sáng ấm áp.
Nhiêu Thanh Án ngồi ở trên ghế salon, cụp mắt nhìn một bên gò má của Phù Kiêu.
Dưới ánh đèn, anh đang chăm chú chọn phim, trong lòng cô khẽ động, nhìn anh có chút xuất thần.
"Muốn xem phim gì?" Phù Kiêu ngẩng đầu hỏi.
Cô lấy lại tinh thần, hé miệng cười: "Không biết nữa."
"Vậy tôi chọn?"
"Không muốn xem phim kinh dị đâu."
Anh nín cười: "Được."
Cuối cùng Phù Kiêu chọn một bộ phim văn học tình cảm.
Xem được vài phút, Nhiêu Thanh Án lén lén lút lút nhìn qua Phù Kiêu, khi anh nghiêng đầu nhìn sang thì cô lại vội vã nhìn về màn hình.
Cứ lặp lại vài lần như vậy, Phù Kiêu thừa dịp cô chưa kịp dời đi ánh mắt liền đột ngột nhìn sang khiến cô trở tay không kịp.
"Em nhìn tôi làm gì?" Anh tới gần cô hỏi: "Đẹp không?"
Lông mi cô khẽ run lên, ánh mắt nhìn xuống dưới rồi lại nhìn vào mắt anh.
Tiếp đó cô di chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào phần áo trước ngực anh, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh không hôn em?"
Phù Kiêu sửng sốt một lúc, sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại: "Em vừa nói cái gì?"
Nhiêu Thanh Án nhẹ nhàng cắn môi, mơ hồ nói lại một lần nữa.
Khóe mắt của anh hơi cong lên, ngón tay cái xoa nhẹ lên môi dưới của cô, trầm giọng hỏi: "Vậy sao em không hôn tôi?"
Mặt cô đỏ bừng, vô cùng xấu hổ muốn đẩy anh ra nhưng bị Phù Kiêu đè lại, hôn lên môi cô.
Cô chỉ học được cách hôn từ trong sách vở nên bị anh hôn đến chóng mặt.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh nằm trên ghế salon còn cô thì nằm sấp trên người anh, tay nắm chặt áo anh.
Cô nhìn đông nhìn tây nhưng không dám nhìn vào mắt Phù Kiêu, hơi thở hổn hển, ánh mắt nhìn thẳng về phía màn hình chiếu phim.
"Làm sao vậy?" Phù Kiêu hỏi.
Cô dựa vào lồng ngực của anh lắc đầu không nói.
"Nhiêu Thanh Án, nhìn tôi."
Cô nghe vậy thì ngẩng lên nhìn anh.
Anh khẽ vuốt ve sau gáy của cô rồi lại hôn lên.
Cô xoa tai anh đáp lại, hai người hôn nhau đến khó bỏ khó phân.
Mãi cho đến khi xe của Phù Kiêu dừng lại ở dưới tầng nhà cô, lúc này cô mới thoát ra khỏi trạng thái choáng váng như đang dẫm phải bông.
"Tới rồi." Anh điểm nhẹ một cái lên trán cô, cười nói: "Em lại phát ngốc cái gì thế?"
"Phù Kiêu ~" Nhiêu Thanh Án ôm cánh tay anh không buông, đầu chôn tại cổ anh, nũng nịu một cách tự nhiên.
"Hửm?"
"Có thể đừng để một mình em chủ động liên lạc với anh được không?" Cô lại ám chỉ nói: "Em gần đây cũng không có việc gì"
Phù Kiêu xoa đầu cô, nói: "Sắp tới Trần đạo diễn sẽ quay một bộ phim, qua mấy ngày nữa em đi thử vai nữ hai xem."
Nhiêu Thanh Án "..." Cô sững sờ một lúc.
Hình như không phải cô muốn ám chỉ anh đưa tài nguyên cho mình mà nhỉ?
Không đúng, nếu không phải đang ám chỉ anh đưa tài nguyên thì câu đó của mình đang muốn ám chỉ cái gì? Nhiêu Thanh Án không dám nghĩ tiếp.
"Trần đạo diễn?" Cô nhất thời không nghĩ ra được đây là tên của vị đạo diễn nào.
"Trần Nhạc Dương."
Trần Nhạc Dương là một đạo diễn lớn, luôn thích dùng người quen.
Có rất nhiều minh tinh đang hot đều muốn chen một chân vào trong bộ phim của ông ta nhưng đều không thành công.
Phù Kiêu đưa cho cô cái tài nguyên này quả thật là rất lớn.
Phù Kiêu còn nói: "Cố lên!" với cô nữa chứ.
"Được! Em sẽ cố gắng." Cô hưng phấn gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, Nhiêu Thanh Án nhận được điện thoại của Tiếu Nhu gọi đến.
"Mặc dù đây chỉ là một buổi thử vai nhưng nó cũng là một cơ hội rất tốt đó! Thanh Án, em cố lên!" Tiếu Nhu ở đầu bên kia kích động nói.
"Vâng, em nhất định sẽ cố gắng!"
"Vậy sao chị nghe giọng em giống như không hưng phấn chút nào thế?"
"Em rất vui mà." Nhiêu Thanh Án cong mắt cười, lăn lộn mấy vòng trên giường nói: "Tối hôm qua em không ngủ được, xem phim của đạo diễn Trần cả đêm."
"Ý em là gì? Em đã biết việc này từ trước rồi à?"
"Tối qua Phù Kiêu đã nói cho em biết.
Hì hì ~"
"Thì ra là do Phù Kiêu nói! Bảo làm sao mà tự nhiên đạo diễn Trần bên đó đột nhiên gọi điện cho chị nói là hi vọng em đến buổi thử vai." Tiếu Nhu cao hứng nói: "Nếu đây là tài nguyên mà Phù Kiêu cho em thì nhân vật này tám chín phần sẽ thuộc về em rồi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ~ Cũng chưa chắc nhưng em sẽ cố gắng!"
"Được." Tiếu Nhu vui vẻ nói: "Đợi lát nữa chị gửi kịch bản cho em."
"Vâng ~ chị ~"
Ba ngày sau, Nhiêu Thanh Án cùng Tiếu Nhu xuất phát đến buổi thử vai.
Nhiêu Thanh Án tràn đầy tự tin.
Cô tự thấy là trong lúc thử vai mình biểu diễn khá tốt, mặc dù đạo diễn nghiêm túc thận trọng không nói gì nhưng từ ánh mắt của ông ấy cũng có thể nhìn thấy được sự hài lòng.
Một tuần sau mới có kết quả thử vai, mặc dù Nhiêu Thanh Án có chút lo lắng nhưng cô cảm thấy mình có thể nhận được vai diễn này.
Nhưng khi Tiếu Nhu gọi điện cho đoàn phim để nghe ngóng thì lại nhận được tin tức là cô không được chọn.
Nhiêu Thanh Án nghe Tiếu Nhu nói chuyện điện thoại, càng nghe tâm tình cô càng chùng xuống.
Tiếu Nhu p điện thoại, thở dài nhìn về phía Nhiêu Thanh Án bộ dạng muốn nói lại thôi.
Nhiêu Thanh Án trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Chị, thế chị có biết ai là người được chọn không?"
"Em chờ một chút." Tiếu Nhu mở Wechat ra bắt đầu tìm kiếm.
Nhiêu Thanh Án chống cằm ngồi trên ghế sô pha, ngón tay vẽ loạn ở trên thành ghế, chờ tin tức từ Tiếu Nhu.
Ba phút sau, Tiếu Nhu ngẩng đầu lên, lông mày nhăn lại, không vui nói: "Lại là Tô Toàn."
Nhiêu Thanh Án hơi nheo mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp hỏi: "Tô Toàn?"
"Ừ.
Chị nghe nói cô ta ngay cả buổi thử vai cũng không đến, cứ thế tự nhiên lại được nhét vào."
Nhiêu Thanh Án nhớ lại hôm đó Tô Toàn gọi một tiếng Phù Kiêu rất thân mật, trong lòng cô vừa buồn vừa chua xót, một chút suy đoán lặng lẽ nảy mầm trong lòng cô...
Tiếu Nhu cúi đầu, lại nhìn tin tức trên Wechat, một lúc sau vẻ mặt cô ấy vô cùng tức giận "Tức chết chị rồi!"
"Làm sao vậy?" Những suy đoán kia càng ngày càng xuất hiện nhiều trong lòng Nhiêu Thanh Án.
"Tô Toàn căn bản không phải cạnh tranh công bằng mà nhận được vai diễn này."
"Có nghĩa là sao?"
"Mang vốn vào đoàn phim!" Tiếu Nhu lắc lắc điện thoại di động của mình nói, "Vừa mới có người nói với chị, bộ phim này của đạo diễn Trần tốn rất nhiều tiền.
Công ty giải trí Đằng Tinh là nhà đầu tư lớn nhất, là họ nhét Tô Toàn vào đoàn phim.
Người trong giới đều biết, công ty giải trí Đằng Tinh là một trong ba công ty giải trí hàng đầu, mà tổng giám đốc của Đằng Tinh chính là anh trai của Tô Toàn, Tô Tầm Khải."
Nhiêu Thanh Án biết được Tô Toàn thắng cô không phải do Phù Kiêu giúp đỡ thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả tâm trạng buồn rầu của cô lúc nãy cũng phai nhạt đi không ít.
"Thanh Án, một chút phản ứng em cũng không có là sao?" Tiếu Nhu buồn bực nói.
Cô ấy đã tức đến muốn nổ phổi ra rồi.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, cạnh tranh công bằng mà thua thì cũng thôi đi, đằng này lại thua bởi đút tiền!
"Có chứ, em cũng tức giận.
Nhưng như vậy thì thế nào, em lại không có quan hệ." Nhiêu Thanh Án bất đắc dĩ nói.
"Em bị ngốc à! Còn Phù Kiêu đâu? Anh ta không phải là kim chủ của em sao? Chị còn tưởng rằng có anh ta nói giúp, lại thêm thực lực của em thì nhân vật này đã nắm chắc trong tay rồi!"
Nhiêu Thanh Án suy nghĩ một chút, nói: "Tập đoàn Phù thị không tham gia nhiều trong lĩnh vực giải trí, khả năng cao sẽ không có máu mặt bằng Đằng Tinh."
Tiếu Nhu: "...!Em còn giải thích thay cho anh ta, nói không chừng anh ta căn bản là không thèm chú ý đến chuyện của em thì có!"
"Em không có giải thích thay cho anh ấy, em chỉ nói sự thật thôi."
Tiếu Nhu cười khẩy nói: "Sợ là em không biết địa vị nhà họ Phù ở thành phố B cao đến mức nào rồi.
Cho dù Phù thị không tham gia vào giới giải trí thì cũng có rất nhiều mối quan hệ để vận dung.
Phù Kiêu căn bản là không để em ở trong lòng, bằng không sao lại không chịu bỏ công sức ra để nâng em lên chứ!"
"Bỏ đi, em vẫn nên sớm cắt đứt quan hệ với anh ta đi." Tiếu Nhu khuyên nhủ nói, "Có hay không có anh ta thì sự nghiệp của em vẫn thế mà có anh ta thì sự nghiệp của em có khi lại chịu nhiều tổn thất hơn cũng nên."
"Chị, tại sao chị lại khuyên em cắt đứt với anh ấy? Hơn nữa, anh ấy cũng chưa làm gì em..."
"Cái gì?" Tiếu Nhu móc móc lỗ tai "Cái gì mà không làm cái gì em?"
"Ai nha!" Nhiêu Thanh Án che mặt ngượng ngùng: "Chính là cái chị nghĩ tới đó.
Đến bây giờ hai bọn em mới chỉ hôn môi có vài lần thôi!"
Tiếu Nhu bàng hoàng nửa ngày, thử thăm dò hỏi: "Anh ta có phải...Chỗ đó không được không?"
Phù Kiêu làm kim chủ của Nhiêu Thanh Án gần hai tháng nhưng chưa bao giờ làm qua chuyện đó với cô ấy.
Đây là hành vi của một kim chủ bình thường sao?
"Hẳn, hẳn là không phải đi."
"...!Trách không được anh ta không quan tâm nhiều đến em như vậy." Tiếu Nhu lẩm bẩm nói: "Nhưng mà cái này cũng rất kỳ quái đi ~ anh ta vì sao lại đồng ý làm kim chủ của em?"
"Em không biết..."
Tiếu Nhu hồi tưởng một chút những lúc hai người bọn họ ở chung với nhau, bật thốt lên: "Chị cảm thấy giữa bọn em không giống như quan hệ bao nuôi mà càng giống như là đang nói chuyện __" yêu đương.
Tiếu Nhu còn chưa nói hết câu thì điện thoại của Nhiêu Thanh Án reo lên.
Cô đưa tay ra dấu im lặng với Tiếu Nhu rồi bắt máy.
"Alo?"
"Tối nay em muốn ăn gì?" Phù Kiêu hỏi.
"Ừm..." Nhiêu Thanh Án suy nghĩ một lúc, nói: "Em muốn ăn lẩu!"
"Được.
Tới nhà tôi ăn?"
"Được ạ ~ Anh sẽ nấu sao?"
"Gọi cho đầu bếp đến làm là được rồi."
"Ha ha ~ vậy em có thể đến sớm một chút để học được không?"
Phù Kiêu cười khẽ: "Có thể.
Sáu giờ tôi đến đón em."
"Dạ!"
Sau khi Nhiêu Thanh Án cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Tiếu Nhu đang nhìn cô, "Chị, có chuyện gì vậy?"
Tầm mắt của Tiếu Nhu hơi liếc xuống bên dưới, bộ dáng như đang tự suy nghĩ, nói, "Không có gì, không có gì."
Dáng vẻ kia của Thanh Án rõ ràng giống như một người phụ nữ đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Cô ấy nhất định phải nghĩ cách để Phù Kiêu cắt đứt quan hệ với Thanh Án, nếu không em ấy càng lún càng sâu, đến lúc quá yêu Phù Kiêu sẽ chỉ làm em ấy thêm đau khổ mà thôi.
Tiếu Nhu âm thầm nghĩ.
"Xương Kiệt, việc thu mua công ty giải trí Oanh Hoa tiến hành đến đâu rồi?" Phù Kiêu hỏi Cao Xương Kiệt.
"Đang tiến hành đến giai đoạn cuối cùng rồi."
Phù Kiêu muốn tiến quân vào ngành giải trí, phương pháp tốt nhất là tìm một công ty giải trí để thu mua, sau đó tiến hành cải cách theo ý tưởng của bản thân.
Mà giải trí Oanh Hoa là công ty Phù Kiêu đã lựa chọn dựa trên rất nhiều tiêu chí, Nhiêu Thanh Án cũng là một trong các tiêu chí bên trong.
"Ừ.
Cậu ra ngoài trước đi.
Gọi Đoàn Trúc vào đây."
"Vâng."
Hiện tại Cao Xương Kiệt đang là CEO của tập đoàn Phù thị, bình thường các công việc của công ty đều là do anh ta xử lý, chỉ khi nào công ty có những việc quan trọng thì anh ta mới đến gặp Phù Kiêu để xin quyết định.
Chính vì thế mà bình thường Phù Kiêu rất ít đến công ty.
Hôm nay cũng vì có một số việc cần phải xử lý nên anh mới lên ngồi một chút.
Đoàn Trúc là thư ký riêng của Phù Kiêu.
Bình thường anh ta phụ trách một số việc sinh hoạt hàng ngày của anh, có đôi khi cũng sẽ giúp Phù Kiêu xử lý một số công việc.
"Tiên sinh." Đoàn Trúc đi vào.
"Việc tuyển vai diễn của Trần Nhạc Dương đã xác định chưa?"
"Đã xác định rồi.
Nhiêu tiểu thư không được chọn." Đoàn Trúc dừng lại một chút "Là Tô Toàn tiểu thư được chọn."
Phù Kiêu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhiêu Thanh Án có được cơ hội thử vai lần này là do Phù Kiêu để cho Minh Thuấn đề cử cô với Trần Nhạc Dương.
Minh Thuấn đã từng hợp tác với Trần Nhạc Dương hai lần, là người quen cũ cho nên để Minh Thuấn đề cử thì Trần Nhạc Dương cũng sẽ nể mặt cậu ta mà cho Nhiêu Thanh Án cơ hội thử vai.
Anh cho rằng với kỹ thuật của Nhiêu Thanh Án thì không cần anh phải nhúng tay vào thì cô cũng sẽ nhận được nhân vật này.
Thật không ngờ anh không có nhúng tay vào thì Tô Tầm Khải lại giở trò ở bên trong.
Không biết bây giờ cô có phải đang trốn ở đâu đó mà khóc một mình không.
Nghĩ tới đây, Phù Kiêu không thể ngồi yên được nữa.
Anh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, bấm thang máy xuống tầng.
Lúc anh đi đến cửa công ty thì dừng lại nhìn đồng hồ, mới có năm giờ chiều.
Đoàn Trúc lái xe đến cách cửa chính công ty không xa, nghi hoặc nhìn Phù Kiêu đang đứng lại trước cửa công ty.
Nửa phút sau, Phù Kiêu tiếp tục đi về hướng anh ta đang đỗ xe.
"Tiên sinh, chúng ta đi đón Nhiêu tiểu thư sao?"
"Ừ.
Đến công ty của cô ấy."
【Lời tác giả 】
Nhiêu Thanh Án: Tất cả mọi chuyện đều do em chủ động, Phù Kiêu anh có phải không được hay không?
Phù Kiêu:??? Không muốn gây sự..