Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Lần đầu gặp Thương Mẫn anh đã cảm giác cực kì thân thiết với cô, có thể cô khiến anh nghĩ tới người phụ nữ trong lòng mình, mà bây giờ cô đưa một bộ lễ phục màu đỏ nổi bật như hạc giữ bầy gà cho Mạnh Kha mặc càng khiến kí ức phủ bụi trong lòng anh rõ hơn.

Khi biết Thương Mẫn là người phụ nữ Mâu Nghiên bảo vệ anh còn cảm thấy buồn cười, chỉ là một con nhóc bình thường thôi mà, mặc dù hơi thú vị nhưng cũng không đến mức phải quý trọng như vậy.

Nhưng bây giờ anh đột nhiên hiểu được cảm giác của Mâu Nghiên.

Thương Mẫn cảm thấy có người đang nhìn mình, lúc cô quay sang chỉ thấy động tác quay đầu của Mâu Khải.

Mâu Khải đang nhìn cô sao?
Biểu hiện của Mạnh Kha vượt qua dự đoán của Thương Mẫn, cô tưởng Mạnh Kha sẽ không phù hợp với phong cách này, nhưng giờ đây khi nghe được tiếng reo hò của những người bên dưới vì từng bước đi của cô ấy thì Thương Mẫn vui mừng cười.

Đến thời khắc mọi người mong chờ nhất, thời điểm chấm điểm, con số trên màn hình nháy nháy một lúc, số đầu tiên hiện ra là chín.

“9.3 điểm!” Tô Huệ Phi vui mừng.

Thương Mẫn cũng cười.

Tác phẩm này cũng không thể gọi là lễ phục, năm ngoái cô thi đấu, đề tài là vũ nữ cổ đại, nhưng dù sao cũng là tham gia vũ hội, cổ đại hay hiện đại cũng không khác nhau.

Không cần phải lo lắng về phần sau cuộc thi nữa, dựa vào thành tích của Mạnh Kha không được vị trí đầu cũng vào được top an toàn, có thể đến Milan để tham gia tiếp.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Thương Mẫn đi vào hậu trường đến phòng trang điểm của Mạnh Kha, vừa mới đến cửa đã nghe được tiếng cãi nhau từ bên trong truyền ra.

“Tiểu Kha, em nghe anh giải thích, anh cùng với cô ta không có gì cả, đêm qua do anh uống say nên mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy, em tha thứ cho anh đi.” Là giọng một người đàn ông.

“Uống nhiều? Đây chính là lí do của anh đưa cho tôi sao?” Mạnh Kha cười lạnh: “Vì cái hành động thiếu suy nghĩ này của anh mà thiếu chút nữa tôi không được thi đấu, anh có biết lần đi Milan này quan trọng với tôi bao nhiêu không?”
“Nhưng không phải biểu hiện hôm nay của em rất tốt sao? Còn được điểm cao như vậy thì chắc chắn em sẽ được đi Milan.

Em cũng biết đặc thù công việc của chúng ta mà, Avrile là người mới, anh không phải không giúp em mà chỉ sợ người khác bàn tán, chẳng lẽ em muốn người khác nói em dựa vào quan hệ với anh mà đi lên sao?”
Thương Mẫn nghe thì nhức đầu.

Quả nhiên mặt tiền đẹp chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong đúng là đàn ông cặn bã.

Thương Mẫn đẩy cửa đứng khoanh tay trước ngực.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người bạo lực gia đình mà còn có thể nói một cách thoát tục tươi mới như vậy đó.” Thương Mẫn khinh bỉ nhìn Thái Lặc.

Cô còn tưởng người lọt vào mắt đại mỹ nữ Mạnh Kha như thế nào, hóa ra cũng chỉ là một người đàn ông hơi nhỉnh hơn người khác một chút, dáng người cũng trung bình, hoàn toàn không có liên quan gì đến câu nói kim đồng ngọc nữ trong miệng Tô Huệ Phi.

“Cô là ai?” Thái Lặc cảnh giác nhìn cô.

Mạnh Kha cũng gấp gáp đi đến chỗ Thương Mẫn, nhỏ giọng nói: “Cô ra ngoài trước đi, đừng chuốc phiền phức vào người.”
“Cô đừng sợ anh ta.” Thương Mẫn nắm tay Mạnh Kha: “Tôi cứ tưởng vết thương trên mặt cô là do Avrile làm, hóa ra là do người đàn ông này sao? Phụ nữ đánh nhau còn có thể lí giải được, anh ta dựa vào cái gì mà đánh cô?”
“Chuyện của chúng tôi không đến lượt cô xen vào.” Thái Lặc nổi giận: “Người phụ nữ của tôi tôi muốn đánh thì đánh, liên quan gì đến cô?”
“Một người đàn ông như anh đánh phụ nữ còn già mồm?” Đối với loại người này Thương Mẫn từ trước đến nay đều mềm cứng không ăn: “Anh có tin tôi báo cáo anh với Liên đoàn phụ nữ không? Mạnh Kha suy nghĩ cho anh, bảo vệ anh mà ủy khuất chính bản thân mình, tôi thấy anh chẳng ra gì cả, nếu muốn làm to chuyện này thì để mọi người đến xem luôn đi, một Tổng giám ở bộ phận người mẫu ở Đạt Phan mà lại có thể động thủ đánh bạn gái mình sao? Tôi nhổ vào! Đúng là loại đàn ông rác rưởi!”
“Cô đừng nói nữa.” Mạnh Kha vội vàng đẩy cô ra ngoài: “Đi mau đi, lát nữa tôi đến tìm cô.”
“Cô đứng lại!” Thái Lặc bị những lời này của cô chọc giận, tiến đến muốn kéo cô vào: “Nhất định hôm nay ông đây phải dạy cho cô một bài học.”
Dưới tình thế cấp bách Mạnh Kha đứng ra che cho cô, rèm châu che mặt bị Thái Lặc túm vào, rơi trên mặt đất.

Động thái bên này ồn ào hấp dẫn rất nhiều người trong hậu trường, mọi người lập tức vây lại.

“Bảo vệ đâu? Gọi bảo vệ đến đây, kéo người phụ nữ gây chuyện này ra ngoài cho tôi!” Thái Lặc thấy nhiều người tụ tập lại thì không tiện động thủ trước mặt mọi người, chỉ muốn có người ném Thương Mẫn ra ngoài.

Nhưng anh ta kêu gào một lúc cũng không có bảo vệ, ngược lại Tần Kha lại đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui