Bạch Chấp ngây thơ: “Cái gì?”
“Không có gì.” Thương Mẫn thè lưỡi: “Nhưng mà tại sao đột nhiên anh lại muốn xâm nhập vào máy tính của bọn họ?”
“Vài trận đầu trước của cô, đều có người ác ý phá hoại, tôi không muốn để cho chuyện như vậy xảy ra nữa.” Bạch Chấp ở trên máy tính đánh vài cái, trên màn hình bắn ra vài cái video: “Video giám sát trận thi đấu đã bị người cắt bỏ quá, nhưng mà tôi đã đem chúng nó tìm trở về, những cái này là video theo dõi vài trận đầu trước.”
Thương Mẫn bán tín bán nghỉ, cô nhắn mở một cái trong đó, trên màn hình có bóng lắc lư, tập trung nhìn kỹ, đúng là một trong những nhân viên, trên tay cô ta cầm một cái tuốc nơ vít, động thủ vào đôi giày mà Mạnh Kha vốn mang.
Cô ta dỡ gót giày xuống, lại dùng nhựa cao su dính lại, nhìn qua giống như ban đầu, nhưng nếu đứng lên đi qua đi lại một vài bước gót giày sẽ bị rơi.
“Thật là…” Sau đó Thương Mẫn cũng đã kiểm tra qua theo dõi, nhưng mà những chỗ theo dõi quan trọng vẫn luôn bị bỏ sót, người phụ trách nói một hệ thống theo dõi đã xảy ra sự có, hóa ra là bị người cố ý cắt bỏ.
Âm thanh của tiết mục vang lên, đã đến thời điểm người mẫu bước vào, Bạch Chắp đứng lên, anh ta sửa sang quần áo trên người, đi ra ngoài cửa.
“Bạch Chấp.” Thương Mẫn gọi anh ta lại.
Tất cả mọi thứ đều trở nên khó hiểu, Bạch Chấp vậy mà là một hacker, nhưng mà một người giỏi như vậy, tại sao lại muốn ở bên cạnh cô làm người mẫu chứ?
“Tôi nói rồi, tôi có thể làm được.” Bạch Chấp quay đầu lại nhìn chằm chằm.
Một hacker kỹ thuật cao siêu, trong thế giới được bao quanh bởi internet, nếu thật sự có ý tưởng kia, quả thật có thể dễ dàng đưa một người vào chỗ chết, thậm chí còn có thể an toàn trở ra.
Nhưng mà cô không rõ vì sao anh ta phải giúp cô?
Bạch Chấp nhắc bước đi, nhanh chóng biến mắt trước mắt cô, cùng với những người mẫu khác đi về khu vực chờ.
Thương Mẫn thở dài một hơi, cho dù là nguyên nhân gì, đều phải tạm thời gác lại, dù sao, cô sắp muốn xem một vở kịch lớn khác.
Cô sắp xếp lại tâm trạng của mình, ngồi vào chỗ của nhà thiết kế, Jason đã có mặt, nhận thấy Thương Mẫn đã đến, anh ta nghiêng đầu mỉm cười.
Không biết tại sao, Thương Mẫn thấy trong nụ cười này có rất nhiều nội dung, anh ta không giống trước đây mang theo châm biếm, ngược lại là có chút dứt khoát.
Thương Mẫn cũng trả về cho anh ta một nụ cười, giơ ngón tay cái lên, cho anh ta một like.
Xuống tay với máy làm đá khô, thật sự là một nhân tài.
Jason bị động tác của cô khiến cho có chút bắt an, thu lại nụ cười, sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Thương Mẫn không chớp mắt nhìn về phía sân khấu, cuối cùng, sau khi âm nhạc thay đổi không biết bao nhiêu lần, bản nhạc phong cách nước R vang lên.
Bạch Chấp đứng trên sân khấu, tác phẩm lần này, là một bộ áo dài màu xanh nhạt của đàn ông thời đại nhà hán, trong sương khói lượn lờ, thân hình thon dài của anh ta vừa ra trận đã gây ra sự ngạc nhiên của nhiều cô gái.
Jason ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm vào những viên đá khô trên sân khấu.
Cuối cùng, sương khói thuần trắng đem Bạch Chấp bao phủ, anh ta nắm chặt nắm tay, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, tiếng thét chói tai trong tưởng tượng cũng không có truyền đến, Bạch Chấp giãm vững bước chân từ trong sương khói đi ra, giống như trích tiên trên chín tầng trời rơi vào thế gian, từng bước một đi đến trung tâm của sân khấu chữ T.
Tại sao lại có thể như vậy… Jason không còn bình tĩnh.
Anh ta rõ ràng ngồi không yên, nhìn Bạch Chấp từ cuối sân khấu đi lên, sau khi đã triển lãm toàn bộ quần áo trên người, lại tiên phong đạo cốt mà đi trở về..