Lúc này người phụ nữ trước mặt đang ôm ngực, trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, cô ta buông lỏng tay ra, làn da tinh tế trắng noãn triệt để bại lộ ở trước mặt anh, không che giấu chút nào.
Phía dưới lễ phục dạ hội hoa lệ, cô ta đúng là không có mặc gì cả!!
“Lúc trước ba đưa cho em một loại thuốc, ông ấy đã nói, thời điểm dược hiệu phát tác, không có người đàn ông nào có thể kháng cự được.” Khóe miệng Mạc Hậu cong lên.
Mâu Nghiên đứng tại chỗ không hành động.
Anh cảm nhận được các phương diện cơ năng thân thể của mình, hình như, cũng không có gì không đúng.
Mạc Hậu nhìn chằm chằm phản ứng của Mâu Nghiên, ba nói, dược hiệu phát tác cực nhanh, Mâu Nghiên hiện tại, đối mặt với thân thể của cô, cũng đã có phản ứng đi.
Vừa nghĩ tới chuyện phát sinh cùng Mâu Nghiên lát nữa, Mạc Hậu đã không kịp chờ đợi nhào về phía trong ngực Mâu Nghiên.
Nhưng mà, không đợi đến khi thân thể của cô ta đụng phải góc áo Mâu Nghiên, Mâu Nghiên đã nhanh nhẹn xoay người, tốc độ của Mạc Hậu không nhanh bằng anh, vồ hụt, dưới chân bị váy kéo một chút, ngã trên mặt đất.
Lông mày Mâu Nghiên nhíu chặt lại.
Hai tay của anh để vào trong túi quần, dáng vẻ xem kịch vui nhìn chằm chằm Mạc Hậu.
“Vậy mà tôi lại không biết, chú Mạc còn có yêu thích này, giật dây con gái của mình bỏ thuốc đàn ông?”
Mâu Nghiên khit mũi coi thường.
Mạc Hậu nằm rạp trên mặt đất, không dám tin với chuyện vừa xảy ra vừa rồi.
Làm sao Mâu Nghiên còn có thể né tránh cô ta? Làm sao anh lại né tránh cô ta? Không phải nói không có người đàn ông nào có thể chống cự được sao?”
“Anh…” Mạc Hậu rất hoài nghỉ: “Vậy mà anh không có việc gì?”
Rượu là Chu Lâm tự mình động tay chân, chẳng lẽ Mâu Nghiên cũng không biết rõ, mà lúc này đây, phía cửa lại truyền đến âm thanh quét thẻ phòng.
“Ha ha ha, có bắt ngờ không? Có ngoài ý muốn không?” Aurora đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, tiếng nói không quá chuẩn.
Mạc Hậu giật nảy mình, vội vàng dùng váy che thân thể của mình lại.
“Tại, tại sao cô lại ở chỗ này?” Mạc Hậu thắt kinh.
Aurora kiêu ngạo hơi ngửa đầu, đôi mắt nhìn về phía Mâu Nghiên: “Lần này anh phải cảm tạ tôi mới được.”
Mâu Nghiên đưa tay sờ lên cái mũi, ánh mắt hơi tối.
Aurora giãm chân chậm rãi đi đến bên cạnh Mạc Hậu, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Loại chuyện bỏ thuốc đàn ông này, đều là chuyện tôi đã chơi rồi.
Cô muốn đụng những người khác, tôi không xen vào, nhưng chính là không thể đụng vào Mâu Nghiên.”
“Là cô?” Mạc Hậu bừng tỉnh đại ngộ, cô cẩn thận quan sát Mâu Nghiên, lúc này ánh mắt của anh thanh lãnh, nào có một chút dáng vẻ trúng thuốc.
“Đương nhiên là tôi.” Aurora một mặt kiêu ngạo tranh công: “Trước đó tôi nhìn thấy trợ lý của cô lén lén lút lút, liền vụng trộm đi theo cô ta, không nghĩ tới, cô thật đúng là dám giở trò xấu.”
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy, đương nhiên là không thể không quản, thừa dịp các cô đi ra ngoài, liền lén đổi rượu.”
Mạc Hậu thật sự là tức giận đến nghiền răng, kế hoạch của cô ta hoàn hảo như thế, vậy mà nửa đường lại có một Aurora giết ra.
“Aurora, đây là chuyện giữa tôi cùng Mâu Nghiên, anh ta là vị hôn phu của tôi, dựa vào cái gì mà cô thò một chân vào?” Mạc Hậu tức hỗn hến.
“Anh ta là người đàn ông tôi nhìn trúng, tại sao tôi không thể để ý?” Aurora hừ lạnh: “Hơn nữa, tôi quản cô thì cô lại có thể làm gì tôi? Tôi cũng không phải Thương Mẫn, nếu như cô dám đụng đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ cho cô đẹp mặt.”.