Ôm Đùi Boss Ác Ôn


“Aurora.” Mâu Nghiên mặc dù không đứng ở phía Mạc Hậu, nhưng nhìn thấy Aurora giễu cợt Mạc Hậu như vậy, vẫn có chút không nhìn được: “Cô có thể ra tay cứu giúp tôi rất cảm kích, nhưng đây là chuyện giữa hai chúng tôi, còn xin cô không nên nhúng tay.”
Aurora nghe lời của Mâu Nghiên, hậm hực nhún vai, làm ra dáng vẻ rất tiếc hận: “OK, nghe theo anh.”
Cô ta lắc lắc điện thoại trong tay với Mạc Hậu, một mặt thoả mãn: “Hai người trò chuyện trước đi, chờ sau khi xử lý xong, đừng quên đến cám ơn tôi.”
Aurora liếc mắt đưa tình về phía Mâu Nghiên, lắc mông rời khỏi gian phòng Mâu Nghiên.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có cái bật lửa trong tay Mâu Nghiên ngẫu nhiên phát ra thanh âm.

“Ngoại trừ bỏ thuốc trong rượu, cô còn làm cái gì?” Mâu Nghiên đến cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta một cái.

Mạc Hậu trầm mặc mặc xong quần áo, dùng sức thắt lại nút thắt, thật giống như chuyện da thịt mình trần trụi ở bên ngoài là một loại sỉ nhục.

Mâu Nghiên hô hấp đều đặn, nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên những lời của Thương Mẫn ở trên quảng trường nói với anh.

Quả thực, mỗi câu cô nói, anh đều tin, cô khát vọng tự do, chán ghét bị trói buộc bị điều khiển, anh đều biết, ở cùng với anh mang đến cho cô sự xui xẻo, anh vô cùng rõ ràng, nhưng, trực giác nói cho anh biết, sự tình không đơn giản như vậy.

Mặc dù bình thường Thương Mẫn tùy hứng một chút, nhưng lại rất rõ ràng trái phải, bọn họ đã đăng ký kết hôn, cho nên coi như cô từ chối lời cầu hôn của anh, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với quan hệ của bọn họ.

Ngoại trừ… Muốn chọc giận anh.

Vi sao cô lại chọc giận anh ở thời điểm này trước mặt nhiều người như vậy? Mâu Nghiên không nghĩ ra đạo lý này, thế nhưng lúc này nhìn thấy Mạc Hậu, anh đột nhiên hiểu.

“Cô đã làm gì Thương Mẫn?” Mâu Nghiên hỏi nhanh.

Thân thể Mạc Hậu có chút giật giật, bên trong thần sắc nhìn về phía Mâu Nghiên nhiều hơn mấy phần trào phúng.

“Em đang đứng ở đây, có thể làm gì Thương Mẫn? Hẳn là hiện tại anh nên hỏi Mâu Khải đã làm gì Thương Mẫn mới đúng, dù sao, anh ta chỉ bị phế đi hai chân, không phải là không thể như người bình thường.”
Đôi mắt của Mâu Nghiên dần dần híp lại.

“Tại sao Mâu Khải lại xuất hiện ở quảng trường?” Thời điểm anh chuẩn bị nghỉ thức đính hôn cũng không phô trương, huống chỉ, từ trước đến nay Mâu Khải không phải là người thích tham gia náo nhiệt, coi như biết anh muốn làm cái gì, cũng sẽ không cố ý chờ ở đó mang Thương Mẫn đi.

“Chuyện của hai anh em các anh, có quan hệ gì với em, hẳn là anh nên hỏi anh ta.” Mạc Hậu chậm rãi đi tới, chán nản ngồi ở ghế sa lon đối diện.

“Nếu như hiện tại cô thẳng thắn nói với tôi, có lẽ tôi sẽ để lại một chút đường lui cho cô.” Mâu Nghiên vươn tay, tự mình rót cho mình một chén rượu.

Biết trong rượu không bị bỏ thuốc, cực kỳ an tâm uống một chút.

“Anh cho rằng em có tin hay không? Coi như em nói cho anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em, chẳng bằng lưu lại một quân bài cho mình.” Ánh mắt Mạc Hậu quật cường.

Động tác trên tay Mâu Nghiên dừng lại.

“Cho nên, cô thật sự đã làm gì?”
“Mâu Nghiên, nếu việc đã đến tình trạng như thế, giữa chúng ta cũng không có đường sống.” Trong lòng Mạc Hậu đã hiểu rõ, Mâu Nghiên muốn lật đỗ nhà họ Mạc không phải một ngày hai ngày, lần trước nếu không phải Mâu Chí Tình ra tay can thiệp, anh đã đắc thủ, nhưng lần này….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui