“Tôi đoán là chắc chắn cô sẽ kêu Lê Chuẩn đi tìm Tô Huệ Phi, cho nên tôi cố ý để người lại xử anh ta, anh ta đi thì đừng nghĩ còn sống trở về.” Mạc Hậu khinh thường liếc nhìn Thương Mẫn, rất hài lòng với phản ứng của cô.
Thương Mẫn lui về sau, khuôn mặt mũi đầy vẻ không dám tin, vài giây sau phản ứng lại, cô lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lê Chuẩn.
Bên tai vẫn vang lên âm thanh tút tút không ngừng nghỉ, từng tiếng kêu lạnh lẽo hơn tiếng kêu khác.
Càng nghe… Trái tim Thương Mẫn càng nhảy lên.
“Đừng phí công.” Mạc Hậu cười lạnh một tiếng: “Đã đến lúc này, không bằng yên vị ngồi xuống uống chén rượu, đợi đến lúc nhận được tin Lê Chuẩn đã chết?”
Điện thoại đã tự động cúp máy, Thương Mẫn nhìn màn hình điện thoại quay lại danh bạ, cảm giác bắt an lại lần nữa xâm nhập toàn thân cô.
Nụ cười của Mạc Hậu chướng mắt như vậy, Thương Mẫn ức chế không chịu nồi, gần như dùng hết sức trực tiếp tát vào mặt Mạc Hậu.
Mạc Hậu không kịp chuẩn bị đã chịu một bạt tai, thân thể nghiêng về phía sau nằm lên giường.
“Cô dám đánh tôi?” Mạc Hậu che khuôn mặt nóng bỏng của mình, không thể tin được hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, ai cũng coi cô ta là công chúa mà cưng chiều, té ngã mắt một sợi tóc đã là sai lầm rất lớn, thế nhưng Thương Mẫn… dám vung tay tát cô ta?
“Tôi đánh cô thì sao?” Hai tròng mắt Thương Mẫn đã đỏ lên, không đợi Mạc Hậu đứng dậy, cô đã nhào tới bóp cổ Mạc Hậu.
“Tôi không chỉ đánh cô, tôi sẽ giết cô!” Thương Mẫn khàn giọng nói với dáng vẻ căm hận, ngay cả Bạch Chấp ở bên cạnh nhìn cũng có chút sợ hãi.
Anh ta nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía sau lưng, xác nhận không có ai đi vào.
“Buông tay…” Mạc Hậu đỏ mặt nhéo vào mu bàn tay Thương Mẫn, móng tay sắc bén để lại từng vết máu trên da thịt, thế nhưng không biết Thương Mẫn lấy sức ở đâu ra, cho dù Mạc Hậu cố gắng cào như thế nào, cô cũng không buông tay, ngược lại còn dùng sức càng lúc càng mạnh.
“Cô cũng sợ chết sao? Con người coi mạng người như đồ chơi như cô cũng sợ chết sao?” Thương Mẫn gào thét: “Cô hận tôi oán trách tôi, mà sao lại làm tổn thương Tô Huệ Phi, tại sao lại tổn thương Lê Chuẩn! Họ đều là người, đều là người sống sờ sờ.”
Mạc Hậu hoảng sợ nhìn Thương Mẫn ở trước mặt, rõ ràng vóc dáng của cô không cao nhưng bây giờ như điên bóp cổ cô ta, thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cô ta cũng không có.
“Cứu… Cứu mạng…” Mạc Hậu nhìn Bạch Chấp với ánh mắt cầu cứu.
Bạch Chấp nhìn cảnh tượng trước mặt, mặc dù không có lòng trắc ẩn với Mạc Hậu nhưng vẫn tiến lên vỗ vỗ bả vai Thương Mẫn.
“Cô cứ như vậy giết cô ta ở đây, tôi không bảo đảm tôi có thể giúp cô ra ngoài.” Bạch Chấp nhắc nhở một câu.
Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào Mạc Hậu, mặt cô ta đã bị ngạt thở biến thành màu gan heo, đôi mắt thì đỏ bừng, đã sớm không còn thần thái của tiểu thư con nhà giàu ngày xưa, Thương Mẫn buông tay hung hăng đầy Mạc Hậu xuống mặt đắt.
Cuối cùng cũng hít được không khí, Mạc Hậu thở dốc từng hơi, Thương Mẫn híp mắt, trên người mang theo khí chất ngang ngược.
“Thả Lê Chuẩn ra.” Thương Mẫn đè nén cảm xúc nói: “Tôi muốn Lê Chuẩn an toàn trở về.”
“Còn có Tô Huệ Phi…” Vừa nhắc tới cái tên này, trái tim Thương Mẫn đau đớn như bị kim đâm: “Sống hay chết đều để Lê Chuẩn mang về, sống thì gặp người, chết phải thấy xác.”
“Ha ha.” Mạc Hậu điều chỉnh hô hắp xong, lại cười lạnh: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô?”.