Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Mùi máu tanh hòa với mùi ẩm mốc, tiếng khóc của người phụ nữ hòa lẫn với tiếng cười của đám đàn ông khiến đêm nay dài như vô tận.

Quần áo trên người cô đã bị hắn xé sạch, nhìn chúng vừa cười vừa tháo dây lưng, Tô Huệ Phi sớm đã khóc không thành tiếng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Giờ phút này, cô hi vọng Mạc Hậu đâm mình một dao đến chết, như thế cô có thể chết một cách trong sạch, không bị vấy bẩn.

Nhưng bây giờ…
Nước mắt cô trào ra không ngừng, môi đã sớm tái nhợt, cô cảm nhận được sức nặng cơ thể của đàn ông đang tiến tới gần mình.

“Dừng tay.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, sự xuất hiện của người đó khiến tên kia dừng lại, Tô Huệ Phi bỗng nhiên mở mắt.

Nơi cánh cửa đang mở, một người đàn ông đứng đó, sau lưng anh ta là ánh sáng, anh ta nhanh chóng đi tới, đá mạnh vào lưng tên kia.

Hai tên còn lại tản ra, tay của Tô Huệ Phi được giải thoát, trong nháy mắt cô cố hết sức co người lại, tư thế giống đứa trẻ mới ra đời.

“Huệ Phi.” Lê Chuẩn đạp tên kia ra, ngồi xuống trước mặt cô.

Trên người cô đã không còn mảnh vải, đâu đâu cũng có vết máu.

Có ai ngờ được cô gái với dáng vẻ này đã từng xinh đẹp, tươi sáng thế nào.

Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lê Chuẩn, chỉ cảm thầy mình đang gặp ảo giác.

“Lê Chuẩn… anh…”
“Đừng nói gì cả.” Nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô.

Áo anh vẫn còn ấm, mắt Tô Huệ Phi nhòe đi nắm chặt lấy tay anh, sợ rằng nếu nới lỏng tay anh sẽ biến mắt.

“Em đừng sợ, anh sẽ đưa em ra ngoài.” Lê Chuẩn nắm chặt tay cô.

Nhưng đúng lúc này, một tên đàn ông cầm thanh sắt trong tay, nhắm vào đầu Lê Chuẩn.

“Lê Chuẩn…” Tô Huệ Phi hoảng sợ trợn tròn mắt.

Cô muốn nhắc nhở anh nhưng cố hết sức vẫn chỉ nói ra được những tiếng thêu thào.

Nhưng Lê Chuẩn đã sớm cảm giác được sự khác thường phía sau, anh tránh sang một bên, trước lúc thanh sắt kia rơi xuống, anh đã kịp tránh được.

Anh thuận thế cầm lấy cổ tay tên kia gập ra phía sau, chốc lát hắn đã kêu lên thảm thiết.

Thanh sắt rơi khỏi tay hắn, Lê Chuẩn nhanh chóng bắt được, không để nó rơi xuống người Tô Huệ Phi.

Lê Chuẩn nơi lỏng cổ áo, nắm chặt thanh sắt trong tay.

“Tới đi, khốn kiếp.” Anh quát tên kia.

Ba tên đàn ông nhìn nhau, tận mắt thấy sức mạnh của anh chúng đã sớm không còn dáng vẻ khinh người như trước, giằng co căng thẳng một lúc, một tên trong đó cầm thanh sắt nhắm vào Lê Chuẩn.

Lê Chuẩn vốn không để máy tên này vào mắt, lúc hai thanh sắt đập vào nhau, tay hắn còn run rấy, Lê Chuẩn không cho hắn cơ hội đề trả đòn, nhanh chóng đạp hắn bay ra xa.

Tô Huệ Phi nằm trên mặt đất, bóng lưng Lê Chuẩn trước mặt cô, động tác của anh rất nhanh gọn, không khác gì mấy cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cô từng xem trong phim.

Cô vốn tưởng đời mình chấm dứt, không ngờ vào khoảnh khắc tuyệt vọng nhất lại có người tới cứu mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui