Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Một cô gái, nếu cả đồ lót trên người cũng bị xé đi…
Thương Mẫn nhớ lại lời Mạc Hậu nói với mình lúc trước.

*Tô Huệ Phi đã chết rồi.”
“Lúc tôi gọi điện thoại cho cô, cô ta đã bị tôi ném cho mấy tên đàn ông.

Tôi đã đặc biệt dặn họ phải giày vò cô ta không chừa một chỗ nào mới cho tiễn cô ta đi.

Để cô ta cảm nhận được mùi vị của việc bị làm nhục, tôi đã không đâm trực tiếp vào tim cô ta, chừa cho cô ta một chút thời gian.”
“Ban nãy tôi nghe điện thoại, Tô Huệ Phi cô ta đúng là cứng đầu, bị chơi cho tới mức đó rồi nhưng vẫn còn giãy dụa được.

Nên là bọn họ đã cắt từng miếng, từng miếng thịt trên người cô ta…”
Thương Mẫn sững người, ôm lấy đồ của Tô Huệ Phi, như có sét đánh ngang tai.

Những lời kia của Mạc Hậu chỉ có thể kích động cô, hay cô vẫn luôn ôm trong lòng khả năng Tô Huệ Phi có thể bình an thoát nạn, thì đống quần áo đầy máu trước mắt khiến cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô ngồi sụp dưới đất, không hề kêu lên một tiếng nào, chỉ im lặng khóc.

“Mẫn.” Mâu Nghiên đưa tay ra muốn đỡ cô lên nhưng chưa kịp đụng vào người cô Thương Mẫn đã tức giận hét lên.

“Đừng động vào tôi.” Cô trừng mắt, hai mắt cô đỏ hoe, không khác gì quỷ dữ.

Tô Huệ Phi đã chết, đã bị Mạc Hậu giết chết.

Cô có thể tưởng tượng ra được tất cả những giày vò mà Tô Huệ Phi phải chịu đựng trước khi chết, mà tất cả những điều đó đều là vì cô.

Đều tại cô…
Vì cô ở bên Mâu Nghiên, vì cô đắc tội với Mạc Hậu, vì cô mà thêm một người nữa phải chết.

Người con gái lớn lên cùng cô, từng nói rằng đời này sẽ luôn là bạn tốt của cô, cô gái ngốc nghếch nhút nhát nhưng hết lần này đến lần khác đứng lên vì cô, cô gái ngốc ngéch đã chia sẻ tình yêu của ba mẹ mỗi khi cô buồn…
Cũng đã chết vì cô.

“Tôi từng nói, tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.” Thương Mẫn lẫm bẩm, ôm chặt lấy chiếc áo trong tay như ôm lấy Tô Huệ Phi.

“Tôi còn nói muốn làm giàu cùng cậu ấy, muốn cùng cậu ấy già đi.” Thương Mẫn nghẹn ngào, mọi đau đớn giờ phút này đều nghẹn lại nơi cỗ họng.

“Tôi không nên đưa cậu ấy tới Milan… là tôi hại cậu ấy.”
Mâu Nghiên cau mày, anh nhìn về phía Trữ Trình, anh ta cũng đang vô cùng khó xử.

“Lê Chuẩn đâu?” Mâu Nghiên hỏi anh ta.

Trữ Trình lắc đầu, lục tìm gì đó trong túi, đưa ra một dây xích.

“Tôi nhặt được trên đất, không thấy người.”
Mâu Nghiên cau mày.

Dây xích này là lúc bọn họ đang ở trong quân ngũ, đội trưởng làm tặng bọn họ bằng vỏ đạn.

Năm người, mỗi người một sợi.

Mấy năm nay Lê Chuẩn luôn mang nó trên cổ, vô cùng trân quý nó, chưa từng tháo ra bao giờ.

Nhưng giờ phút này…
Nó khiến người như Mâu Nghiên cũng cảm thấy hoảng loạn.

“Chỉ cần không thấy thi thể, thì không thể kết luận.” Mâu Nghiên tỉnh táo hơn Thương Mẫn nhiều.

Anh nắm chặt dây chuyền trong tay, nhìn Thương Mẫn trên mặt đất, phân phó Trữ Trình: “Tiếp tục tra, Milan chỉ lớn như vậy, coi như tìm từng nhà một, cũng phải tìm ra hai người bọn họ.”
“Vâng.” Trữ Trình đáp.

Mà khi anh ta muốn xoay người đi ra, Thương Mẫn ngồi dưới đất lại đột nhiên đứng lên, cô đẩy Trữ Trình ra, tự mình dẫn đầu ra khỏi phòng.

“Mẫn!” Thần sắc Mâu Nghiên quýnh lên, đi theo Thương Mẫn chạy ra ngoài.

Thương Mẫn đã sớm bỏ lời nói của Mâu Nghiên ở sau đầu, khi Trữ Trình đưa dây chuyền cho Mâu Nghiên, cô đã thấy rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui